Giang Thần Hy đi thẳng tới, tháo cà vạt ra, vứt sang một bên.
Anh khẽ nhếch nhếch môi, khẽ cười, đi thẳng tới, đứng ở bên giường.
Góc chăn bằng lụa được đặt trên bụng cô, để lộ hai chân dài và dài.
Giang Thần Hy hơi cúi xuống, tràn đầy sự dịu dàng.
Anh từ từ cẩn thận ngồi xuống, cúi xuống, hai tay đặt vào hai bên người cô, nhẹ nhàng từng điểm từng điểm một hôn cô, sau cùng hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô.
Tô Lê vốn dĩ ngủ không được sâu giấc,liền bị Giang Thần Hy đánh thức bằng một vài nụ hôn bá đạo.
Cô khịt khịt mũi, chớp chớp lông mi, mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Giang Thần Hy, bốn mắt nhìn nhau.
“Làm em thức à?” Giang Thần Hy hơi nhếch môi lên, giọng nói yêu thương nửa thật nửa ảo, đầy tính mê hoặc lòng người.
“Tỉnh rồi?” Giang Thần Hy chau mày, ngước nhìn, ánh nhìn mê hoặc.
Tô Lê đưa tay khoác lên cổ anh, hai tay khoác lên trên vai anh.
Giang Thần Hy đưa tay ôm lấy cô vào lòng, hương thơm mềm mại như ngọc khiến người ta không nỡ buông tay.
“Giang thiếu về từ lúc nào vậy?” Tô Lê ngủ có chút mơ hồ, thì thầm hỏi.
Giang Thần Hy khẽ cười, nói: “Vẫn chưa, còn em?”
“Đợi Giang thiếu về cùng ăn.” Tô Lê nghiêng đầu tinh ranh trả lời.
Giang Thần Hy khẽ cười, nhếch môi để lộ ra những nét tinh nghịch, anh bỏ chiếc chăn mỏng mà Tô Lê đắp ra, tay vuốt ve cơ thể cô.
Cảm giác rất trơn rất mềm, khiến anh có chút hấp dẫn.
“Đói rồi, em đói không?” Giang Thần Hy khẽ nói.
Tô Lê chớp chớp mắt, khẽ nhếch môi, cười nói: “Không đói, trưa nay em ăn muộn.”
Giang Thần Hy trầm ngâm, khẽ cười thành tiếng, “Đồ quỷ, đi,bù lại bữa cơm trưa.”
Nói xong bèn đứng dậy, ôm cô dậy và đi xuống lầu.
Đi vào nhà ăn, Giang Thần Hy mới bỏ Tô Lê xuống, Tô Lê không đi dép, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế thôi.
Vú Trương sớm đã chuẩn bị cơm cho họ rồi, Giang Thần Hy mang thức ăn ra, lần lượt đặt lên trên bàn, rồi lại múc ít canh cho Tô Lê để lại trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi.”
Tô Lê ăn một miếng canh anh đưa tới, lắc lư đôi chân của mình, cười nói: “Giang thiếu đói thì ăn nhiều một chút.”
Giang Thần Hy ăn một miếng cơm, nhìn nhìn cô đưa tay gõ gõ lên trán cô, nói: “Hôm nay hết giận rồi chứ?”
“Gì vậy?”Tô Lê chớp chớp mắt.
Giang Thần Hy cười nhẹ, nói: “em đồ quỷ này, định giả vờ tới lúc nào hả? Miệng thì luôn nói không quan tâm rõ ràng trong lòng lại ôm một bụng tức giận, em còn định thực sự bình tĩnh sao?”
Tô Lê khẽ cười, chớp chớp mắt cười nói: “Là Giang thiếu biết rồi còn cố ý tới hỏi em?”
Giang Thần Hy khẽ cười, chớp chớp mắt sau đó khẽ cười nói: “thế anh không phải là đã đuổi người đi rồi sao? Vì thế anh muốn biết em có phải đã hết giận rồi không?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Vẫn là Giang thiếu đối với em là tốt nhất.”
“Thế em dự định báo đáp anh thế nào đây?” Giang Thần Hy khẽ cười hỏi.
Tô Lê nhìn nhìn anh, cười, sau đó gắp cho Giang Thần Hy một miếng thịt gà, cười nói: “Giang thiếu ăn miếng gà này, rất ngon.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, cười nói: “Vậy sao?”
Tô Lê cắn đũa nhìn anh, dáng vẻ như cũ khuôn mặt vô tội, chớp chớp mắt, khẽ cười thành tiếng, nói: “Thế Giang thiếu còn muốn như thế nào nữa? Hay là lát nữa xoa bóp vai cho anh nhé? Giang thiếu vất vả thế mà.”
Giang Thần Hy chau mày cười nói: “Em còn biết mát xa vai sao?”
Tô Lê khẽ cười hàm hồ thành tiếng, nói: “Đại khái là biết …”
Giang Thần Hy cũng cười theo thành tiếng, sau đó cũng gắp cho cô miếng thịt gà, trầm ngâm nói: “ Ăn nhiều chút,lúc nữa có sức còn làm việc…”
Đêm muộn, bởi vì có trận bão sắp tới, vì thế buổi tối mở cửa sổ, đúng lúc gió lạnh lùa vào.
Gió thổi vào quấn cùng hai người trên giường, thổi không tan được nhiệt độ tăng cao trong nhà…
Sau một trận giao chiến, hai người vẫn như cũ ôm lấy nhau, đổ đầy mồ hôi, cũng không phân biệt được là ai đổ mồ hôi, hai người giao tiếp với nhau…
Tô Lê trèo lên ngực Giang Thần Hy, đôi mắt mơ hồ, lười biếng.
“Rửa một chút?” Ngón tay Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, từ đầu nhẹ nhàng vuốt xuống, dần dần tới cột sống lưng và eo của cô.
Lông tóc của Tô Lê đều dựng hết cả lên.
Tô Lê run rẩy, lười nhác chà chà vào lòng anh, nói: “Giang thiếu bế em đi rửa …”
Giang Thần Hy khẽ cười “ừ” một tiếng, đưa tay lên hít một hơi thuốc sau đó bỏ điếu thuốc dập vào trong gạt tàn.
Sau đó bèn bế Tô Lê đi vào trong nhà tắm…
Ngày hôm sau Tô Lê phải dậy sớm, tắm giặt xong đi ra Giang Thần Hy cũng không nói gì, để cho cô ngủ trước, còn mình vẫn còn một đống tài liệu cần xử lý.
Ngày hôm sau khi Tô Lê đi làm sớm, xe bảo mẫu khi đi qua hiệu thuốc, Tô Lê bảo họ dừng lại một chút.
“Chị Tô Lê, người chị không khỏe sao? Muốn mua thuốc gì để em đi mua.” Hoa Hoa hỏi.
Tô Lê cười nói: “Thuốc tránh thai của chị dùng hết rồi, chị đi mua một hộp.”
“Ả?” Hoa Hoa ngơ người.
Tô Lê sờ sờ mặt cô, cười nói: “Không sao, bây giờ người cũng không nhiều lắm chị tự mình đi mua.”
Hoa Hoa không hiểu, cũng không làm khó cô nữa.
Vội vàng đi mua hai hộp sau đó quay lại.
Hoa Hoa lấy lại xem nói: “Chị Tô Lê, không phải là loại thuốc tránh thai này không tốt sao.”
Tô Lê nói: “Không phải loại khẩn cấp, ừ… loại hàng ngày, chị hỏi qua bác sỹ, loại tránh thai hàng ngày rất an toàn, loại này cũng là bác sỹ đó kê đơn.”
Hoa Hoa như là đã hiểu gật gật đầu, nói: “Chị Tô Lê đưa hộp cho em, sau này cứ để em đi mua cho chị, nhưng mà …” Hoa Hoa không hiểu nhìn cô hỏi: “Chị Tô Lê, chị với thiếu gia tình cảm tốt như vậy, dù là có em bé cũng là chuyện vui không phải sao? Sao lại không muốn có em bé chứ?”
Tô Lê bị Hoa Hoa hỏi đúng chỗ, cô nhìn nhìn Hoa Hoa, sau đó cười nói: “Chị giờ mới khởi đầu đã muốn có em bé, sớm quá.”
Nhưng mà Tô Lê vẫn phải bảo Hoa Hoa không được nói ra ngoài.
Tuy nhiên nói là nói vậy, nhưng mà … cô vẫn cảm thấy bản thân mình chưa chuẩn bị tốt, cô vẫn lo sợ, mỗi lần nghĩ tới chuyện này dù là ngẫu nhiên, trong lòng cô luôn có chút bất an và hoảng loạn, cô chưa thể hình dung ra đó là cảm giác như thế nào.
Sau đó lại bận rộn mấy ngày.
Tô Lê không phải loại phụ nữ bám dính lấy người khác, hoặc có lẽ là bởi vì quá là độc lập rồi.
Nhưng mà Giang Thần Hy lại thích kiểu người phụ nữ như vậy, người phụ nữ bám dính thì chắc chắn sẽ khiến cho đàn ông có cảm giác thành công nhưng,à có thể chinh phục được con hồ ly không bám dính, đó mới là điều anh muốn, với lại thực tế rằng, con cáo nhỏ này chỉ cần gặp anh, nhất định sẽ biến thành rất là ngoan ngoãn.
Hôm này, Tô Lê gọi đồ ăn bên ngoài đi tới công ty tìm anh cùng ăn cơm.
Giang Thần Hy cũng vừa mới kết thúc cuộc họp, xong những công việc phải làm, Giang Thần Hy đi tới chỗ chiếc ghế sô pha và ngồi xuống, chờ Tô Lê đi vào nhà vệ sinh xong rồi ra cùng ăn cơm.
Anh lấy đồ ăn ra.
Lúc này, điện thoại của cô kêu, vì để chế độ rung, lại thêm việc Tô Lê vừa rồi cũng là tùy tiện để túi ở một chỗ, điện thoại liền rơi ra.
Giang Thần Hy không có thói quen xem điện thoại của Tô Lê, dù sao cô cũng cần phải có quyền riêng tư cá nhân, điều này anh rất là tôn trọng cô.
Anh nhặt điện thoại lên và để trên bàn cho cô, nhưng mà không cẩn thận lại làm chiếc túi của cô rơi xuống.
Anh đưa tay nhặt lên, nhưng mà trong túi lại rơi ra một hộp thuốc.
Giang Thần Hy khẽ chau mày, bởi vì không biết là cô có phải không khỏe trong người mới uống thuốc không, thế là anh tỉ mỉ xem hộp thuốc.
Là thuốc tránh thai.
Anh thấy vậy liền chau mày lại, nhìn nhanh tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc, là thuốc tránh thai hàng ngày.
Anh mở ra xem, xem ra mỗi ngày đều phải uống một viên.
Giang Thần Hy bắt đầu chau mày lại, không thể nói được trong lòng có cảm giác như thế nào.
Anh để nguyên hộp thuốc theo tình trạng ban đầu rồi bỏ vào túi, rồi châm một điêu thuốc, hít một hơi …
Tô Lê quay lại, đi thẳng tới, thân mật ngồi lên trên người anh, đưa tay lấy điếu thuốc trên tay anh dập đi, nói: “Giang thiếu, thuốc không ăn no được, chúng ta ăn cơm thôi.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi em có điện thoại.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, sau đó đưa tay lấy điện thoại xem, là Hoa Hoa gọi tới.
Cô gọi lại, hỏi: “Hoa Hoa sao vậy?”
Hoa Hoa ở đầu dây điện thoại bên kia nói một số chuyện, Tô Lê đáp một tiếng nói: “Thế thì đưa bản nháp phỏng vấn cho chị coi thử, đúng lúc chị đang ở phòng làm việc của Giang thiếu, hỏi anh ấy.”
Nói xong bèn ngắt điện thoại, cô để luôn điện thoại trên bàn.
Giang Thần Hy gắp thức ăn cho cô, trầm ngâm nói: “Ăn nhiều chút. Chiều nay có thông báo không?”
Tô Lê lắc lắc đầu, “Không có.”
“Thế chiều không có việc thì ở đây với anh đi?” Giang Thần Hy vừa ăn vừa nói.
“Được thôi.” Tô Lê cười nói: “Chỉ cần không làm phiền Giang thiếu làm việc là được.”
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “em ở bên cạnh anh, thì sẽ không nhàm chán như vậy nữa.”
Tô Lê chớp chớp mắt, cười nói: “Giang thiếu thấy rất nhàm chán sao?”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, chỉ chỉ đống tài liệu ở bên đó, nói: “có lúc muốn vứt tất cả đi.”
Tô Lê nhìn anh, không thể giải thích được Giang Thần Hy có chút tính khí trẻ con cũng khá là thú vị.
Giang Thần Hy đưa tay, kéo cô ôm vào lòng, trầm ngâm nói: “Anh nói nghiêm túc. Anh muốn em ở bên cạnh anh, nhìn thấy em anh thấy ngày dễ trôi qua hơn.”
Tô Lê chớp chớp mắt, nói: “Thế anh sau này đi làm thì mang theo em đi là được, như vậy liệu có bị người công ty cười không?”
“Ai dám.” Giang Thần Hy nghiêm nghị nói.
Như vậy chọc vui Tô Lê, trong tay cô có một con tôm vừa mới được lột vỏ bèn nhét vào miệng Giang Thần Hy, nói: “Thế mấy ngày nay em không có việc gì thì sẽ ở đây, xem xem bình thường em không ở đây có hoa thơm cỏ lạ nào quấn lấy Giang thiếu hay không.”
Giang Thần Hy nghe xong cũng thấy vui, “ Như vậy có tác dụng gì, em không nên nói trước với anh, sau đó đột ngột kiểm tra…”
“Sẽ có ngạc nhiên hay là sợ hãi đây?” Tô Lê bước tới, khẽ thì thầm vào tai anh hỏi.