Giang Thần Hy giơ tay xoa xoa tóc cô, cười nói: “ Thử là biết.”
Tô Lê nheo mắt lại, cười cười nhéo mũi anh: “ Thực ra, Giang thiếu như vậy rất đáng yêu.”
Giang Thần Hy nhân cơ hội ép xuống, người Tô Lê cũng hơi nghiêng về phía sau, Giang Thần Hy lại ép xuống một chút, Tô Lê lập tức bị ép xuống sopha, hai tay cô chống lên ngực Giang Thần Hy, nhắc nhở: “ Đây là văn phòng.”
Giang Thần Hy hếch cằm, cọ cọ vào cô, trầm giọng cười: “ Anh biết đây là văn phòng, em…”nói đến đây, Giang Thần Hy trầm giọng cười: “ cho rằng anh định làm gì, ân?”
Tô Lê hơi sững người lại, chớp chớp mắt, cô không nhịn được bật cười: “ Lão hồ ly, thả em ra, vừa rồi không phải Giang thiếu nói là 1h còn phải đi họp sao? Đám người Cảnh Niên thiếu gia chắc sắp đến rồi đấy?”
Giang Thần Hy nghe xong cười khẽ, giơ tay xem đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa, chúng ta nói chuyện?”
Tô Lê nhìn anh, cười cười: “ Giang thiếu nhìn nghiêm túc như vậy? là chuyện gì quan trọng sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “ Em bắt đầu uống thuốc tránh thai từ khi nào?”
Tô Lê có lẽ không ngờ Giang Thần Hy lại hỏi đến vấn đề này, sững sờ một lát sau mới nói, xoay người lấy thuốc tránh thai từ trong túi xách, đẩy cho anh, nói: “ Đây là thuốc tránh thai hàng ngày. Anh đừng lo, đây là bác sĩ kê đơn, rất an toàn. Nhưng mà em bắt đầu uống từ lúc nào… em cũng không nhớ, cũng được một thời gian rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: “Tại sao không nói với anh? Chúng ta là vợ chồng, chuyện tránh thai, anh có quyền được biết.”
Tô Lê nhìn anh, trong mắt loé lên, sau đó cụp mắt xuống cười nói: “ Xin lỗi, em nghĩ chuyện này không cần nói cho Giang thiếu…”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi cau mày: “ Em không muốn có con?”
Tô Lê nhìn anh, cắn môi, hít sâu một hơi nói: “ Xin lỗi Giang thiếu, em không nghĩ anh lại để tâm vấn đề này như vậy, còn về con…. Em thực sự vẫn chưa muốn có, em chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, còn nữa, em nghĩ mình không có tư cách làm mẹ. Cho nên, em mới muốn tránh. Em cũng không muốn làm hỏng hứng thú của anh, không phải anh nói anh không muốn dung bao sao. Anh yên tâm, thuốc này không có tác dụng phụ, không ảnh hưởng đến sức khoẻ của em đâu, nếu không tin anh đi hỏi bác sĩ đi.”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, nói: “Anh tôn trọng em, đợi sau khi em chuẩn bị tốt thì chúng ta sẽ có con.”
Tô Lê cắn môi, nhìn anh, hơi trầm mặc một lát, nói: “ Giang thiếu muốn có con sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cụp mắt, lắc đầu: “Không phải, chỉ cảm thấy chuyện gì em cũng tự ý ra quyết định, anh làm chồng em cũng chỉ để đấy, cảm thấy hơi lạc lõng.”
Vốn dĩ Tô Lê cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy hơi tự tung tự tác, Giang Thần Hy cũng nói đúng, bọn họ là vợ chồng.
“ Xin lỗi.” Tô Lê ngước mắt nhìn anh, từ không coi trọng trở lên nghiêm túc: “ Chuyện này là do em tự mình chủ trương, sau này sẽ không vậy nữa.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, nói: “Đừng nói xin lỗi với anh.”
Tô Lê hơi sững người.
Tô Lê giơ tay giữ gáy cô, hôn mạnh xuống.
Thực ra, không phải tức giận mà là đau lòng.
Nhưng mà trong lúc hai người đang nồng nhiệt, thì bên ngoài cánh cửa văn phòng có tiếng gõ cửa.
Lục Cảnh Niên không chút khách khí trực tiếp đẩy cửa vào: “ Này này này, hai người tốt xấu gì cũng xem xét địa điểm chút, bốn vách tường đều là cửa kính đấy, ra ngoài thang máy là bọn tôi đều nhìn thấy hết rồi. Hai người đây là muốn tôi tiếp tục đi vào hay là trở lại thang máy đợi các người làm xong chuyện?”
“ Vậy cậu còn đến đây làm gì? Trở về đi.” Giang Thần Hy bình tĩnh đứng lên, bình thản nói, đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh.
Lục Cảnh Niên mắng một câu, vứt tài liệu trong tay lên bàn, nói “ Bổn thiếu gia cũng không muốn vào, cố tình làm bóng đèn, mặt dầy đi vào tự mình cũng mất hứng.”
Giang Thần Hy biết văn kiện trên bàn rất quan trọng.
Tô Lê đứng dậy đi thẳng vào phòng trà, pha ba tách ca phê, cung kính đưa một ly cho Lục Cảnh Niên, con ngươi loé lên một tia giảo hoạt, cười cười nói: “Cảnh Niên thiếu gia, uống cốc cà phê hạ hoả. Trời nóng như vậy, tức giận lại hại thân thể.
Lục Cảnh Niên nhất thời á khẩu, hừ hừ hai tiếng, cũng không nói gì.
Dù sao buổi chiều Tô Lê cũng không có việc gì làm, vì vậy thực sự ở lại họp cùng bọn họ.
Nhưng mà cũng may, cô cũng tự mình xem kịch bản học thuộc lời thoại.
Tô Lê cầm cuốn kịch bản ngồi ở văn phòng lớn đọc, Giang Thần Hy thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô, Tô Lê giống như một học sinh đang học bài.
Lúc anh làm việc hơi mệt mỏi, bèn để tài liệu trong tay xuống, cười nói: “ Học thuộc thế nào rồi?”
Tô Lê xoay đầu nhìn anh, cười cười nói: “ Cũng tốt, nhưng mà có nhiều từ cổ quá, miệng hơi quắn lại.”
Giang Thần Hy cười khẽ: “ Cứ từ từ, bộ trong tay em vẫn còn sớm lắm.”
Tô Lê gật đầu: “ Anh thì sao? Xong hết việc chưa?”
Giang Thần Hy nhún vai, cười cười: “ Đến đây xoa vai cho anh/”
Tô Lê nhìn anh, cụp mắt cười cười, đi đến phía sau Giang Thần Hy, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho anh.
Gần đây những tin tức giải trí trên mạng đều liên quan đến Tô Lê và Giang Thần Hy.
Bọn họ không chút che đậy quan hệ và cuộc sống bình thường, mà đám chó săn cũng đăng tin không biết mệt mỏi.
Lúc này, thư ký đi vào, mang một tấm thiệp mời đến.
“Cái gì thế?” Tô Lê tò mò thò đầu ra xem.
Giang Thần Hy mở ra xem, là thiệp mời của Diệp Minh và Phương Nghiên.
Tô Lê hơi nhướn mày.
Giang Thần Hy cười cười nói: “ Nghĩ gì?”
Tô Lê giơ tay lấy tấm thiếp, mở ra nhìn, nói: “ Không có nghĩ gì cả, bọn họ rất xứng đôi.”
Đối với Tô Lê mà nói, cô căn bản không quan tâm bọn họ có phải là yêu đương hay không, bởi vì cho dù không có tình yêu, bọn họ cũng có lợi ích vĩnh viễn không tách ra được, cho nên không có gì đáng nói…
Bầu trời rất tối, bầu trời đêm mùa hạ oi bức, dường như có một trận mưa lớn sắp đổ ụp xuống.
Căn hộ của Diệp Minh:
Diệp Minh ngồi trên sopha nhìn hai cuốn tạp chí trước mặt, đều là ảnh ân ái của Tô Lê và Giang Thần Hy ở Đông thành. Anh nhìn nhìn, mày hơi chau lại, sau đó cầm một cốc whisky lên ngửa đầu uống sạch…
Cửa thuỷ tinh bị mở ra, Phương Nghiên mặc một chiếc áo sơ mi nam, chân trần đi ra.
Hai chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, dưới lớp áo sơ mi trắng, thân hình uốn lượn như ẩn như hiện.
Tóc của cô hơi ướt rơi loạn xuống vai.
Diệp Minh nhìn cô ta, thuận tay giở tạp trí trong tay.
Phương Nghiên đi đến bên cạnh anh, tuỳ tiện liếc mắt, cười nói: “ Sao thế? Xem rồi thấy không thoải mái sao?”
“ Những cái em mua đều là những tin tức gần đây về bọn họ.” Diệp Minh nhìn cô bình thản nói.
“ Đúng vậy, chính là muốn chia sẻ với anh, sao, bọn họ trông thật hạnh phúc.” Phương Nghiên đưa tay cầm một cuốn tạp chí.
Diệp Minh cau mày nhìn cô: “ Không phải em rất hận Tô Lê sao?”
Phương Nghiên cụp mắt, cười cười, chớp chớp mắt cười tít, nói: “Chính vì nhìn thấy cô ta trong lòng không vui vẻ mới muốn nhìn. Nhìn nhiều một chút, mới làm cho em biết chồng em rốt cuộc là đối với em thế nào, bởi vì ai mới đối xử với em như vậy, cũng làm cho em càng ngày càng hận cô ta. Hận đến nghiến răng nghiến lợi.”
Diệp Minh nhìn cô nói: “ Em cho rằng không có Tô Lê thì quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn sao?”
Phương Nghiên cười cười: “ Hoặc là không có cô ấy, chúng ta cũng không thể bên nhau.” Dứt lời, cô vứt cuốn tạp chí xuống đấy, xoay người ngồi bên cạnh Diệp Minh, cô để tay lên ngực anh: “ Diệp Minh, em luốn rất tò mò, cô ấy đã ghét anh như vậy, sao anh vẫn luôn nhớ đến cô ta. Em và anh đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tâm ý của em đối với anh, anh không nhìn ra sao?”
Diệp Minh cau mày nhìn cô ta: “Giữa chúng ta chỉ có lợi ích, không có tình yêu, từ đầu đã vậy.”
Phương Nghiên không nhìn được cười lên: “ Vậy sao, nhưng mà đời này anh cũng đừng nghĩ sẽ có quan hệ với cô ta nữa, anh từ bỏ suy nghĩ này đi.”
Phương Nghiên nhìn anh, từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi, cười nói: “Diệp Minh, anh đúng là không hiểu gì về phụ nữ. Em càng yêu anh bao nhiêu thì càng hận Tô Lê bấy nhiêu.”
Diệp Minh nhắm mắt cười cười: “ Vậy sao, cho nên năm đó em tìm người gây ra vụ tai nạn giao thông, là muốn lấy mạng cô ấy.”
Phương Nghiên cười khẽ, nói: “ Chứng cứ đâu? Diệp Minh, anh không có bằng chứng, cho dù anh có, anh cũng sẽ không lấy ra. Bởi vì trong mắt anh, lợi ích gia tộc quan trong hơn bất kỳ cái gì, quan trọng hơn Tô Lê, không phải sao?”
Con ngươi của Diệp Minh vì tác dụng của rượu mà phiếm hồng, anh đã uống rất nhiều..
Thực ra, Diệp Minh rất hy vọng Tô Lê hận anh, oán hận anh, nhưng mà cô không có gì hết.
Khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa, khi anh không thể đè nén được cảm xúc của mình thì Tô Lê một chút cũng không quan tâm.
Khi anh điều tra chân tướng năm đó, anh chỉ có thể trầm mặc nhìn cô từ xa, bởi vì anh không có tư cách đến gần cô.
Phương Nghiên cười cười, nhìn anh nói: “Diệp Minh, bất luận anh có yêu em hay không, dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, qua mấy hôm nữa là hôn lễ của chúng ta. Anh và Tô Lê, vĩnh viễn đều không thể.”
Diệp Minh cụp mắt cười khẽ, trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn cô mang theo hơi ý rượu: “ Phương Nghiên, anh sẽ đối xử tốt với em, anh biết em đang tìm mấy người phụ nữ vô vị nghĩ cách hại Tô Lê. Anh sẽ tốt với em, cũng mong em không làm khó cô ấy nữa. Cô ấy có thể sống tiếp đã không dễ dàng rồi.”
“ Anh nói cái gì?” Phương Nghiên nhìn Diệp Minh đang say rượu, cười cười: “ Anh nói anh đối xử tốt với em, bảo em bỏ qua cô ta?”