Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Tô Lê suy sụp hoàn toàn nhưng cố kìm chế không để nước mắt rơi, cô run rẩy và cố bình tĩnh lại, cô nhắm mắt lại và điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó cô mỉm cười cay đắng, nói: “Trần Miễn, có lúc em ngủ say rồi nhưng cũng không thấy yên lòng, bởi vì em thật sự rất sợ, em sợ rằng người em tin tưởng nhất, sau cùng sẽ thay đổi … thay đổi tới mức em không nhận ra được nữa. Có những lúc thậm chí em còn cảm thấy rằng người bạn mà em quen biết bao nhiêu năm nay, có bao nhiêu chuyện, thực sự là có bao nhiêu chuyện mà em không biết được chứ. Anh biết rõ tường tận về em, nhìn cái là có thể nhìn ra em giả vờ, em không giả vờ được, nhưng mà em lại không hề biết, mục đích anh tới là gì, có thể nào ở bên ngoài có cả đống phóng viên đang chờ sẵn, em còn chưa trở về nước, thì tin đồn em và anh cùng nhau đi ra từ khách sạn đã lan truyền khắp nơi trên mạng rồi. Trần Miễn, em sợ, em thật sự rất sợ. Em và Giang Thần Hy xa nhau rồi, có phải chính là điều mà anh mong muốn hay không? Hay là nói … đây cũng là một mục đích của anh? Anh nói xem, em nên làm như thế nào đây? Em còn có thể làm gì đây? Em không cân bằng được mâu thuẫn giữa anh và Giang Thần Hy, em cũng không thể cân bằng được hai người, bất luận em làm gì đều không đúng. Trần Miễn, em có thể làm được chỉ là những chuyện vô vị lại nực cười mà thôi.”

Hai tay Trần Miễn nắm lấy bả vai cô, nghiến răng nói: "Giang Thần Hy sẽ không biết điều đâu, anh ta luôn là một người vô tình vô nghĩa, để đạt được chức quyền mà có thể không từ một thủ đoạn nào cả, thậm chí còn có thể hại ngay cả huynh đệ của mình, em cho rằng loại người như thế có thể nói lời thật lòng với em hay sao?"

Tô Lê lắc lắc đầu, khẽ cười, nói: "Sao anh lại cho rằng anh ấy chưa từng thật lòng với em chứ?"

Cô đều nhớ rất rõ những lời mà Giang Thần Hy nói với cô, nhớ từng chữ một, là cô hết lần này tới lần khác khiến anh thất vọng, kết cục ngày hôm nay, bản chất con người, cô không hề oán trách ai, chỉ trách bản thân không biết trân trọng mà thôi.

Trần Miễn khẽ cười, trầm ngâm một lúc lâu, anh khẽ thở dài một tiếng, nói: " Em yên tâm, trước giờ anh chưa bao giờ từng nghĩ muốn hại em. Anh đi Mỹ, chỉ là không muốn em dày vò bản thân như thế. Người ngoài có thể không nhìn ra, nhưng anh có thể nhìn ra được, em đang dày vò bản thân mình, em dùng bản thân mình để trừng phạt anh, anh biết, anh đều biết cả. Sớm trở về đi, anh có cách làm lắng chuyện này xuống."

Tô Lê lắc lắc đầu, cô thở dài một cái, lắc lắc đầu, nói: " Không cần đâu, em chỉ muốn làm tốt việc một người vợ em nên làm, bảo vệ tốt hình tượng của anh ấy, những chuyện khác em không cần làm. Còn về chuyện giữa hai người, em cũng không muốn tham gia vào, đó là lập trường của em."

Nói xong cô bèn quay người, khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì anh ra ngoài đi, em không muốn người khác nhìn thấy rồi lại có hiểu lầm gì đó."

"Tô Lê, sao chúng ta lại trở nên như thế này chứ?" Trần Miễn cúi xuống thì thầm nói.

Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, nói: " Đúng vậy, sao chúng ta lại trở nên như thế này chứ? Trần Miễn mà em quen trước đây không phải như thế này. Trần Miễn mà em quen, là một người ham mê đua xe ngoài trường đua xe chứ không phải một doanh nhân đầy những toan tính, còn hiện tại, em lại cảm thấy Trần Miễn trước đây không phải là một Trần Miễn thực sự mà em biết. Dã tâm và toan tính của anh so với Giang Thần Hy thì ít hơn được bao nhiêu chứ? Em không ngốc, có rất nhiều chuyện em cũng biết nghĩ biết nhìn. Em không nói ra chỉ là vì không muốn đến chút tình cảm này của chúng ta cũng không còn nữa."

Trần Miễn nghe xong khẽ cười một cái, nói: "Đúng thế, hóa ra là em cho rằng như vậy." Nói rồi, anh khẽ cười một cái, nói: "Giang Thần Hy có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được rằng em rốt cuộc là người như thế nào. Em à, xem có vẻ ích kỉ vô tình, nhưng lại là người có nghĩa khí, có tình nghĩa hơn ai hết, em cho rằng chuyện không hổ thẹn với lòng, có thể trong mắt người khác có lẽ là ích kỉ. Giang Thần Hy có lẽ sẽ không hiểu được, cũng sẽ không lý giải được những chuyện mà em làm. Đàn ông ai cũng ích kỉ, đặc biệt là phụ nữ, không một người đàn ông nào có thể chấp nhận được người phụ nữ của mình trong lòng lại có một người khác, trừ khi anh với em chấm dứt hoàn toàn.”

Tô Lê không nói gì nữa.


Trần Miễn nhìn cô, sau đó cũng chỉ cười đắng chát một cái, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Có những chuyện, trong lòng Tô Lê rất rõ, cũng hiểu rằng những gì Trần Miễn nói là sự thật, tuy rằng cô luôn không muốn đi đối mặt với những chuyện này.

Cô thở dài một cái, lấy điện thoại ra xem tin tức gần đây ở trong nước, kết quả mà cô dự tính đã đạt tới rồi, sau đó cô bèn gọi điện thoại cho Hoa Hoa,nói: “Chiều nay chị sẽ bay về nước.”

Hoa Hoa đáp, nói: “Vừa hay, Chị Thiệu Phương khi nãy vừa nói, tốt nhất là để chị trở về rồi, trường quay bên đó không thể chậm trễ được nữa rồi.”

Tô Lê thở dài một hơi, nói: “ Nói với đạo diễn, ngày mai chị nhất định tới trường quay.”

“Ngày mai?! Không cần phải vội như vậy chứ? Chị Tô Lê, dù gì cũng phải nghỉ ngơi điều chỉnh lại múi giờ chứ.”

Tô Lê khẽ cười nói: “Không cần, ngày mai, không thể vì mình chị, mà ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim, mấy ngày nay đã gây cho mọi người không ít phiền phức rồi.”

Hoa Hoa “ừ” một tiếng, cô còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cô hiểu tính cách của Tô Lê, đã quyết định chuyện gì thì không dễ dàng gì mà có thể thay đổi được.

Tô Lê lại hỏi: “Đúng rồi, Chị Thiệu Phương có hỏi về tin đồn gần đây hay không?”

Hoa Hoa nói: “Chuyện này thì không, chị ấy chưa biết chuyện gì cả, không phải là Tổng tài bảo chị ấy không phải lo chuyện này hay sao, với lại hiện giờ cũng ở cùng với Tổng tài rồi hay sao, vì thế chị ấy cho dù có xem Weibo đi chăng nữa thì cũng không phải nghĩ nhiều.”

Tô Lê “ừ” một tiếng, nói: “Được rồi, tóm lại chuyện này chị biết em biết không cần nói với ai khác nữa.”


“À?” Hoa Hoa khẽ nói: “Nhưng mà Tổng tài bên đó … chắc là cũng sẽ biết chứ.”

Tô Lê khẽ cười, nói: “Anh ấy… sẽ không để ý những tin đồn này đâu, cho dù anh ấy có lên mạng, cũng chỉ xem những tin tức tài chính thôi.”

Về điểm này, cô rất rõ, với lại các phương tiện truyền thông xã hội trong và ngoài nước cũng không nhất quán với nhau, vì thế ngay cả khi anh ấy về nước và biết được, thì sợ rằng chuyện cô nên làm cũng đã làm xong hết rồi.

Tô Lê nghĩ tới đây liền thở dài một cái, sau đó cười bất lực, thu dọn hành lsy rồi sau đó về nước.

Thực ra Tô Lê chỉ biết rằng Giang Thần Hy có tới đây, nhưng mà cô lại không biết rằng hiện tại anh có ở đây hay không, có ở lại thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đại khái khoảng hai mươi giờ sau thì Tô Lê mới về tới trong nước.

Vì chuyển chuyến bay, nên chuyến bay kéo dài hơn.

Bảy tám giờ sáng, người người nhộn nhịp ở sân bay.

Cô kiệt sức, cô đội một chiếc mũ vành rộng, đeo một chiếc kính râm che hết mặt đi.

Hoa Hoa tới từ sớm chờ cô ở nơi xuất cảnh ra.

“Chị Tô Lê, xe đã chờ ở bên ngoài rồi.” Hoa Hoa nói.


Tô Lê “ừ” một tiếng, lên xe, dựa vào ghế, tìm một tư thế ngồi thoải mái, nói: “Đưa chị về trước, chị muốn tắm một cái.”

Hoa Hoa nói: “Hay là hôm nay chị đừng tới phim trường nữa, nghỉ ngơi một chút đã?”

“Không cần đâu.” Tô Lê nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Về tới nhà, Tô Lê liền lấy bản hợp đồng ly hôn trong túi hành lý ra. Cô nhìn ánh nhìn có chút mơ hồ.

Hoa Hoa nhìn thấy cô đang ngây người, bèn hỏi: “Chị Tô Lê, đây là gì vậy?”

Tô Lê lơ đãng một lúc rồi thu lại ánh nhìn khẽ cười nói: “Không có gì.” Nói xong bèn quay người đi thẳng lên lầu, đi vào phòng sách của Giang Thần Hy.

Cô trầm ngâm một lúc lâu rồi sau đó đặt nó trên bàn đọc sách của Giang Thần Hy.

Sau đó cô thở dài một cái, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài …

Ba ngày sau, Giang Thần Hy từ Mỹ trở về, anh đã thuận lợi giải quyết xong vấn đề đầu tư của công ty JD của Mỹ, cũng thuận lợi kí được hợp đồng đất đai.

Kết thúc xong cuộc hợp với các đổng sự, anh dựa người vào ghế sô pha ở văn phòng nhắm mắt lại trầm ngâm không nói gì cả.

“ Yo yo yo, nhìn sắc mặt có vẻ như không tốt nhỉ.” Lục Cảnh Niên đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa đi tới, trong tay cầm một bản tài liệu vứt trên mặt bàn trước mặt anh, thở dài, nói: “Xem ra nước chảy ngược dòng kết thúc rồi, tin tốt cái nọ liên tiếp cái kia. Cuối cùng cũng may mắn rồi, nếu như anh muốn thị trường Châu Âu, tôi sẽ để lại cho anh.”

“Đa tạ.” Giang Thần Hy không hề mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nói.


Lục Cảnh Niên nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Phải rồi, dạo gần đây anh làm sao vậy, hôm trước tôi vừa về tới, liền nghe được đã xảy ra không ít chuyện? Sao mà còn có chuyện hôn nhân xảy ra chuyện nữa, lại điệp khúc gì vậy?”

Giang Thần Hy vuốt vuốt sống mũi mình, khẽ chau mày mở mắt ra, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, đúng là có chuyện đó.”

Lục Cảnh Niên nhìn bộ dạng của anh, khẽ cười, nói: “Này, thế là sao vậy? Khuôn mặt âm u này, tôi thấy tình cảm của hai người rất là tốt mà? Đi Mỹ mà vẫn còn dẫn theo cô ấy, ngày ngày thể hiện tình cảm, anh đi sai đường, thế mà con hồ ly nhà anh vẫn đối xử với anh tốt như thế, là tôi sớm tôi đã làm ầm ĩ lên với anh rồi.”

“Tôi đi Mỹ bận công việc của mình, thời gian đâu mà tình với cảm?” Giang Thần Hy đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Chưa ăn cơm chứ? Cùng uống một ly đi.”

Nói xong bèn đi thẳng ra ngoài.

Lục Cảnh Niên nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, “Này, tôi không nghe nhầm chứ, anh nói muốn uống với tôi vài ly sao?” Anh vội vàng đuổi theo, “này, từ ngày anh bị con hồ ly kia mê hoặc cùng ăn cơm, đại thiếu gia nhà anh sớm đã trọng sắc khinh bạn rồi mà, sao hôm nay anh không uống nhầm thuốc đó chứ?”

Giang Thần Hy không nói gì, chỉ trầm ngâm một lúc rồi nhấn nút cầu thang máy.

Lục Cảnh Niên nhìn anh, xì một tiếng, nói: “Tôi nói này Giang đại thiếu gia, cái khuôn mặt âm u thế kia của anh nhìn có vẻ như có gì đó không đúng lắm? Sao vậy? Cãi nhau rồi sao? Không thể nào chứ, hai ngày trước còn ân ân ái ái trên Weibo mà, này, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hay là công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Giang Thần Hy trước sau vẫn không nói gì cả, Lục Cảnh Niên giống như người tâm thần vậy nói cũng như không nói gì vậy.

Vừa đi ra khỏi thang máy, A Hào đứng trước cửa thang máy, “Thiếu gia …”

Lục Cảnh Niên kéo A Hào lại hỏi: “Thiếu gia cậu ăn nhầm thuốc gì rồi, một mình tôi nói lâu như vậy, đến một cái phản ứng lại cũng không có, hồn phách bị hồ ly tinh bắt mất rồi sao?”

A Hào nhìn Giang Thần Hy đang bước ra, nói: “Chắc là đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với phu nhân rồi chăng.”

“Anh ta với cô hồ ly tinh đó thì có thể có chuyện gì chứ? Vợ anh ta khoe khoang chồng mình với cả thế giới, khiến cho mấy cô bạn gái của tôi đố kị hết cả lên,” Lục Cảnh Niên phẫn nộ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận