Giang Thần Hy đi đằng trước nghe xong lơ đãng một lúc, dừng lại, quay đầu nhìn Lục Cảnh Niên, chau mày hỏi: “Anh vừa mới nói gì vậy?”
“Bạn gái tôi đều bị vợ anh làm cho tức phát khóc lên, oán trách tôi đối xử với bọn họ không đủ tốt.” Lục Cảnh Niên nghiến răng nói, “ Anh phải như vậy sao.”
Giang Thần Hy hiển nhiên không phải hỏi câu nói đó, A Hào bên cạnh nghiêm túc nói: “Phu nhân căn bản không hề đi Florida với chúng em.”
Lục Cảnh Niên ngơ người, “Cái gì? Vậy chuyện gì đã xảy ra với kì nghỉ tại Florida của hai người thế?”
Giang Thần Hy khẽ chau mày, nói với A Hào: “Điều tra rõ ràng.”
Nói xong, anh bèn quay người lấy điện thoại ra vừa mở ra xem tin tức giải trí vừa đi ra ngoài.
Lục Cảnh Niên nhìn A Hào với ánh mắt khó hiểu, “Thiếu gia của cậy có phải uống nhầm thuốc gì rồi không? Trong chuyện này … đã có vấn đề gì rồi sao?”
A Hào suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Phu nhân quả thực có đi Mỹ, nhưng mà hành trình đi lần này rất là gấp rút, Thiếu gia không hề ở cùng với Phu nhân. Nhưng mà em vốn dĩ tưởng rằng Phu nhân sẽ đi cùng tới Florida, nhưng mà chị ấy lại không tới, em tưởng rằng chị ấy sớm đã trở về rồi.”
Lục Cảnh Niên nghe xong ngơ người một lúc, suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Thật thiệt thòi tổng tài phu nhân của anh gần đây thật là nổi tiếng khắp nơi trên thế giới, nếu không chuyện này phải xử lý, thật là miệng khắp người cũng không nói rõ ràng được.”
Anh cười, sau đó bước ra, Giang Thần Hy đã rời đi rồi.
Lục Cảnh Niên mắng lên một tiếng, nói: “Tên trọng sắc khinh bạn kia, thật là không ra gì mà.” Vừa mắng vừa bước lên xe …
Giang Thần Hy vừa lái xe vừa gọi điện cho Thiệu Phương đang đi công tác bên ngoài.
“Thiếu gia.”
“Tô Lê về từ khi nào vậy?” Giang Thần Hy trầm ngâm hỏi.
Thiệu Phương ngơ người một lúc, nói: “Ngày hôm trước mà, không phải thiếu gia bảo cô ấy về trước hay sao?”
Giang Thần Hy hai tay nắm chặt lấy vô lăng lái xe, trầm ngâm một lúc lâu, hỏi: “Có biết mấy ngày nay cô ấy làm gì hay không?”
Thiệu Phương ngơ người, không hiểu gì cả nói: “Tổng tài,mấy ngày nay không phải cô ấy đều ở bên anh hay sao? Ngày hôm trước trở về, cô ấy còn mang theo về một ít quà từ Florida? Cô ấy không phải đăng rất nhiều ảnh tự sướng lên Weibo hay sao? Thiếu gia anh … sao lại dường như là không biết chuyện gì vậy?”
Thiệu Phương ngơ người một lúc, hỏi tiếp: “Tổng tài, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“Cô ấy giờ đang ở đâu?” Giang Thần Hy trầm ngâm nói.
“Cô ấy mấy hôm nay đang bận quay gấp vở kịch thời hiện đại của đạo diễn La. Nhưng mà em đã lên tiếng trước rồi, Tổng tài có thể yên tâm.” Thiệu Phương nói.
Giang Thần Hy không trả lời lại mà là đánh ngược vô lăng lại, chạy thẳng tới hướng trường quay.
Rất nhanh, Giang Thần Hy đã tới trường quay.
Tô Lê có xe bảo mẫu riêng của mình. Là trước đây Giang Thần Hy không nỡ nhẫn tâm nhìn cô mấy lần thu gọn mình vào góc nhỏ nghỉ ngơi, đặc biệt làm riêng cho cô.
Đúng lúc nhìn thấy Hoa Hoa từ xe bảo mẫu đi xuống, anh đi thẳng tới, “Tô Lê đang ở bên trong sao?”
Hoa Hoa nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thần Hy thì giật mình một cái, “ Thiếu, thiếu thiếu gia?”
Giang Thần Hy liếc nhìn xe bảo mẫu, Hoa Hoa thấy vậy liền lập tức dùng mình chặn lại, giơ hai tay ran gang, ngước nhìn Giang Thần Hy, hoảng hốt nói: “Thiếu thiếu thiếu gia, chuyện đó … Em cầu xin anh, xin anh dù cho có chuyện kinh thiên động địa gì, cũng đừng có làm phiền chị Tô Lê nghỉ ngơi, chị ấy đã bốn ngày nay không hề chợp mắt chút nào, cũng không biết năng lượng từ đâu ra, mà lại có thể không ăn không ngủ quay phim mấy ngày nay. Chị ấy không dễ gì mới chợp mắt được, nên để chị ấy ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Cô ấy đóng phim suốt??” Giang Thần Hy trầm ngâm hỏi.
Hoa Hoa tỏ ra có chút lo lắng gật gật đầu, nói: “Từ sau khi từ Mỹ trở về, chị ấy không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng tới trường quay. Sau đó chị ấy không quay phim thì lại học thuộc lời thoại, em có khuyên thế nào chị ấy cũng như không nghe thấy vậy, cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi một chút, em cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Giang Thần Hy đứng ở bên ngoài xe, qua những ô trống cửa xe, có thể nhìn thấy Tô Lê đang thu gọn mình ở sau xe, trên nóc xe còn treo một cái chai.
Cả người cô thu gọn vào trong chiếc chăn không nhìn rõ khuôn mặt.
Anh khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng đóng cửa lại như là sợ mình quấy rầy người đang ngủ trong xe vậy.
Hoa Hoa nói: “Đạo diễn cũng phải sợ, nếu như chị ấy không tới mức cực điểm, sợ rằng …”
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, hít hai hơi liền sau đó chau mày nói: “Những thứ trên Weibo là như thế nào vậy?”
Hoa Hoa nghe xong liền biến luôn sắc mặt.
Giang Thần Hy nhìn thoáng qua sắc mặt cô liền biết ngay được rằng Hoa Hoa nhất định đã biết được chuyện gì đó.
Hoa Hoa lắp ba lắp bắp nói mãi mà không thể nói rõ ràng ra được, sau cùng cô thực sự không phải là đối thủ của Giang Thần Hy, ngoan ngoãn nói hết mọi chuyện ra.
“Thiếu, thiếu thiếu gia, Chị Tô Lê biết anh sẽ không để người đụng tay vào chuyện đó, nhưng mà những phát biểu bình luận trong nước ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, vì thế chị Tô Lê phải nói rằng chị ấy tới Mỹ để tìm anh, em biết chị ấy cố tình làm vậy để tạo ra tin đồn … dù, dù sao thì Chị Tô Lê dường như sớm đã dự định rồi, vì thế nên chị ấy bảo em làm gì thì em làm cái đó.”
Giang Thần Hy trước sau không nói gì cả, lặng yên nghe Hoa Hoa nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Hoa Hoa nhìn sắc mặt của Giang Thần Hy càng ngày càng trầm ngâm, dường như sắp khóc tới nơi, nói: “Thiếu, thiếu gia, em, em nói hết những gì em biết rồi, anh còn, anh còn muốn biết gì nữa ạ? Anh hỏi, em em em nhất định sẽ nói hết ạ.”
Giang Thần Hy vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Gọi người lái xe đưa cô ấy về.”
Hoa Hoa nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vâng, vâng ạ.” Hoa Hoa đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì, đi được hai bước liền quay lại nhìn Giang Thần Hy, nói: “Thiếu gia, Anh và chị Tô Lê có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, nếu không chị Tô Lê sao lại từ Mỹ trở về dường như thay đổi hoàn toàn vậy, quá là sợ.Như, như là chị ấy dường như không tiếc mạng sống của mình vậy.”
Giang Thần Hy nghe, đầu mày bắt đầu chau lại.
Hoa Hoa là người không giấu nổi chuyện gì cả, vì thế trong lúc không nhẫn nại được, liền hỏi luôn.
Nhưng mà ngay sau đó cô ý thức được rằng hình như mình không nên tò mò những chuyện này, tự tát mình một cái, bực mình nói: “Hỏi những chuyện này làm gì không biết!”
Nói xong cô lập tức chạy đi tìm lái xe, tới lái xe đưa Tô Lê về.
Giang Thần Hy lái xe chạy sau xe bảo mẫu chở Tô Lê, ánh nhìn không rời khỏi chiếc xe đó.
Tay anh cầm chặt vô lăng lái. Anh không hề nghĩ rằng cô lại làm như vậy.
Trong lòng anh cảm thấy chút buồn buồn đau nhói.
Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa nhà.
Giang Thần Hy cẩn thận bế Tô Lê đang ngủ ra.
Hết sức cẩn thận nhưng vẫn đánh động Tô Lê đang ngủ trong lòng.
Cô sốt cao, mặt đỏ bừng, hơi thở có chút nặng nhọc.
Giang Thần Hy bế cô lên giường, không biết là có ý thức được hay không,đôi mắt cô nửa mở nửa nhắm, giống như là tỉnh nhưng lại cũng giống như là đang mơ mơ hồ hồ vậy.
Anh nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng dường như bị cứa vài nhát dao rất sắc, không nhừng chảy máu ra vậy.
Trên đường trở về, Giang Thần Hy đã gọi điện cho bác sỹ tới.
Rất nhanh, bác sỹ tới, kiểm tra cho Tô Lê một lúc, nói: “Yên tâm, chỉ là mệt mỏi quá mức, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Giang Thần Hy gật gật đầu, anh nhìn Tô Lê đang say giấc, trầm ngâm không nói gì cả …
Tô Lê cũng không biết mình đã ngủ bao lâu,khi cô tỉnh dậy thì phòng đã tối thui.
Trong mơ hồ cô nghe được tiếng sấm chớp đánh bên ngoài và còn cả tiếng mưa rơi lộp bộp.
Tô Lê cố gắng mãi mới ngồi dậy khỏi giường được, cô hít một hơi dài, đi chân trần, loạng choạng đi tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài trời thực sự đang mưa to, bầu trời đầy mây, bên ngoài cả bầu trời dường như là một màu đen kịt.
Cũng không biết được rằng giờ đang là ban ngày hay là chập choạng tối nữa.
Cô thậm chí còn mơ hồ không biết rằng mình về bằng cách nào nữa, đầu óc trống rỗng, cũng không biết rằng bản thân đang nghĩ gì nữa.
Lúc này, cánh cửa phòng bị người bên ngoài đẩy nhẹ nhẹ, Tô Lê quay đầu lại nhìn, một người đang đứng ở cửa phòng.
Chỉ là chút ánh sáng mờ nhạt nhưng Tô Lê vẫn có thể nhìn ra được là ai, Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy không hề bước vào, Tô Lê cũng không hề động đậy bước chân.
Trầm ngâm một lúc lâu sau đó Giang Thần Hy mở lời trước, anh hỏi: "Tỉnh dậy rồi sao?"
Tô Lê nhìn anh, ngơ người một lúc sau đó cô thu lại ánh nhìn của mình, cười lạnh nhạt, cô "ừ" một tiếng, ngưng một lúc, khẽ cười nói: "Là Giang thiếu đưa em về sao? Em... dường như là ngủ rất lâu rồi."
Giang Thần Hy nhẹ nhàng đáp, " Hai ngày hai đêm rồi."
Tô Lê ngơ người một lúc sau đó cười "ừ" một tiếng, " Ngủ lâu như vậy sao?"
Giang Thần Hy không nói gì cả, chỉ là lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, muốn nói gì đó, nhưng mà dường như những lời muốn nói đều ứ lại ở cổ họng không thể nói ra được.
Tô Lê khẽ cười nói: " Em đói rồi, có gì ăn được không?"
Tuy là không biết giờ là lúc nào, nhưng mà cái cảm giác đói cồn cào, khiến cô không còn cách nào đi nghĩ chuyện gì khác nữa.
"Có, anh đi xuống dưới lầu bảo Vú Trương chuẩn bị một chút." Nói xong anh bèn quay người đi thẳng xuống lầu.
Tô Lê đứng nguyên chỗ cũ lại thất thần một lúc, một thời gian sau cũng không có phản ứng gì lại.
Xuống lầu, Giang Thần Hy đặt một bát cơm lên phía trước mặt cô.
Tô Lê mím mím môi, sau đó đi thẳng tới, ngồi xuống, bưng bát cơm lên, bắt đầu ăn những miếng ăn thật to.
Giang Thần Hy chỉ là ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô ăn cơm.
Vú Trương mang thức ăn lên, nhìn thấy Tô Lê đang ăn lấy ăn để, liền vội vàng nói: “Phu nhân, cô ăn từ từ một chút, còn có rất nhiều, không ai ăn của cô cả.”
Giang Thần Hy lấy đũa, gắp ít rau xanh cho Tô Lê, bỏ vào trong bát cô, nói: “Không phải vội, từ từ ăn.”
Tô Lê ngước lên nhìn anh, mím mím môi, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”
Giang Thần Hy chỉ ngây người ra một lúc, anh nhìn nhìn cô, Tô Lê vẫn chăm chú ăn cơm, dường như không hề ý thức rằng thái độ vừa rồi của cô, rất là khách sáo, trước giờ chưa bao giờ khách sáo như vậy.
Anh nhìn cô, trầm ngâm không nói gì cả.
Tô Lê ăn xong một bát cơm, lại lấy thêm một bát nữa.
Vú Trương lấy một bát súp cà chua trứng, nói: “Làm tạm, cô uống chút canh, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, cũng không nói gì cả.
Giang Thần Hy nhìn cô, trước sau cũng không nói gì cả …