Hoa Hoa luôn làm cho Tô Lê nhìn ra điều đơn thuần nhất bên cạnh mình, bản thân cô trong cái giới đầy hỗn loạn này, dường như chỉ có cô bé đơn thuần Hoa Hoa này là sự an ủi lớn nhất cho cô. Ít nhất làm cho Tô Lê nhận ra trên đời này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.
Lại qua hai tháng, bất giác, cái nóng của mùa hè đã dần dần rời đi, trời cũng không còn nóng nữa…
Mấy ngày nay Tô Lê dạo phố mua những đồ cần thiết. Mặc dù Giang Thần Hy cơ bản đều đã sắp xếp xong giúp cô, nhưng có một số đồ vẫn cảm thấy bản thân cần chuẩn bị.
Dù sao thì cô đã hoàn toàn không đi làm nữa, chỉ đợi tháng sau đi Mỹ mà thôi.
Hoa Hoa lại nói hơi nhiều, cũng không biết thế nào, một cô gái còn trẻ như vậy, có lúc tâm tư lại thật tỉ mỉ, cái gì cũng nghĩ đến. Cô ấy nói vì cô ấy là cung Xử nữ, Tô Lê cảm thấy đúng là một lý do tốt.
Tô Lê nhìn Hoa Hoa cười nói: “ Sau này không có em bên cạnh, quả thực có chút không quen.”
Hoa Hoa nói: “ Chị Tô Lê, thực ra em không hiểu, sinh con tại sao nhất định phải đi nước ngoài? Nếu muốn có hộ tịch nước Mỹ, có ông chủ thì không phải là một chuyện đơn giản sao. Hơn nữa, như vậy chị và ông chủ sẽ phân tách rất lâu đó, ít nhất cũng phải năm sáu tháng.
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Đúng vậy, quả thực rất phiền.”
Thực ra mấy tháng mang thai này, Giang Thần Hy đối với cô vô vùng tốt, cô cũng không phải không nhìn ra.
Tô Lê đi vào một cửa hàng có thương hiệu. Bởi vì là Tô Lê, nhân viên trong cửa hàng có thể không biết Tô Lê nhưng không thể không biết Giang thiếu phu nhân.
Ai cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón.
Tô Lê chọn rất nhiều quần áo, nhưng cô không thích thử đồ ở trong tiệm,chọn xong kích cỡ của mình liền kêu người đưa đến biệt thự ngô đồng.
Nhưng Tô Lê cũng hơi bất ngờ, sau khi trở về cô liền thử váy mua về. Chọn một chiếc váy mặc vào, cô liền nhận ra bụng đã có chút lộ.
Ở nhà mặc quần áo rộng cũng không có cảm giác gì, nhưng khi mặc bộ váy bó người này, tất cả những gì không phù hợp đều lộ hết ra.
Hoa Hoa còn đợi để nhìn, thấy Tô Lê đi ra, khó hiểu hỏi: “ Sao thế chị Tô Lê, bộ váy này không đẹp sao? Em cảm thấy rất hợp với chị mà.”
Tô Lê vứt bộ váy trên ghế, bình thản nói: “ Không thể mặc rồi.”
Trong tay Hoa Hoa còn cầm một cái bánh ngọt thím Trương làm, sững sờ một chút liền nói: “ Nhanh như vậy đã không thể vừa rồi?”
Tô Lê xoa xoa bụng, quả nhiên đã có chút bụng rồi, cũng vì cô mặc đồ rộng nên không nhân ra.
Tô Lê bất đắc dĩ, chỉ có than nhẹ một tiếng: “ Thôi đi, để đống quần áo này lai vậy,”
Buổi tối, Tô Lê còn đứng trước gương nhìn nhìn, cũng được mấy tháng rồi, mùa thu đã đến, không ngờ bụng lại bất tri bất giác lớn lên rồi.
Điện thoại vang lên, không ngờ là Lục Cảnh Niên
“ Lục thiếu gia? Có chuyện gì sao?” Tô Lê hỏi.
Lục Cảnh Niên cười nói: “ Chồng cô hôm nay uống nhiều rồi, cô đến mang cậu ấy về đi, không thì nhỡ lại vào nhầm nhà thì xong rồi.”
Tô Lê cắn môi, thực ra cô rất muốn nói không phải anh ấy có lái xe sao? Trợ lý, thư ký bên cạnh có ai không thể đưa anh về?
“ Đến đây đi, chúng tôi ở Phong hội quán, biết đường đến rồi chứ? Đợi cô đó.” Lục Cảnh Niên dứt lời liền cúp máy.
Tô Lê nhìn điện thoại đã bị dập máy, Lục Cảnh Niên này còn không cho cô cơ hội trả lời.
Cô nhìn thời gian, hơn tám giờ, đi một chuyến xem sao. Dù sao thì bọn họ là vợ chồng, cũng không thể để bạn anh gọi điện đến rồi cô lại không hỏi han gì.
Hơn nữa, hai tháng nay, bọn họ ở với nhau không có thể nói là tốt thế nào, ít nhất là rất hoà bình.
Giang Thần Hy rất chăm sóc cô, cũng rất chu đáo. Cũng có thể nhìn ra tâm tư của anh rất tốt với cô.
Thở dài, Giang Thần Hy không để cô tự lái xe, ra khỏi cửa giơ tay bắt taxi, dù sao cũng không xa lắm.
Hoà phong hội quán, là một hội sở cao cấp mang phong cách Nhật.
Cô chưa từng đến đây, nghe nói có tiền cũng chưa thể vào được.
Quả nhiên là bị người ngăn lại ở cửa, trong lòng Tô Lê than thầm, cô mặc một chiếc váy rộng, cũng không mang giày cao gót, khoác túi xách, bộ dạng đúng là không ra sao. Hai người này cũng không cho cô vào.
Tô Lê hết cách, chỉ có thể gọi điện thoại cho Giang Thần Hy, không phải là anh đã uống nhiều rồi sao, có lẽ người nghe là Lục Cảnh Niên.
“ Alo?”
Nhưng không ngờ lại là giọng trầm thấp của Giang Thần Hy từ đầu bên kia.
Tô Lê hơi sững sờ, “ Giang thiếu?”
Sau đó, bên cạnh liền truyền đến âm thanh mạt chược ồn ào, giọng của Lục Cảnh Niên lẫn lộn bên trong, nói: “ A! nhanh như vậy đã đến rồi? Xem ra hồ ly tinh nhà cậu cũng không phải không quan tâm cậu như cậu nói, mình vừa nói cậu uống say rồi cô ấy liền lập tức đến ngay.”
Giang Thần Hy ngừng lại một lát, sau đó nói: “ Anh ra ngay đây.” Dứt lời liền cúp điện thoại.
Tô Lê đứng bên ngoài cửa hội quán, chà chà tay, từ khi xuống khỏi taxi liền cảm thấy hơi lạnh.
Vào thu, gió ban đềm liền trở lên lạnh hơn.
Giang Thần Hy nhanh chóng đi từ trong ra.
Một tay thọc túi quần, một tay cầm điếu thuốc. Tô Lê thấy anh vẫn bình thường, không uống nhiều như Lục Cảnh Niên nói.
Giang Thần Hy vừa đi đến chỗ cô vừa hút thuốc, nhìn thấy cô liền giơ tay, ra hiệu cô vào.
Tô Lê nhìn hai người vừa chặn cô lại, họ hơi nghi ngờ xong cũng lùi ra để cô vào
Giang Thần Hy thuận tay giữ vai cô, hỏi: “ Sao em lại đến đây?” Dứt lời, liền mang cô vào bên trong
Trong lòng Tô Lê hơi buồn bực, nhưng cũng hơi bất đắc dĩ nói: “ Vừa rồi Lục Cảnh Niên gọi điện cho em bảo anh uống nhiều, kêu em đến đón anh.”
Giang Thần Hy hơi trầm mặc mấy giây, giống như đang nghĩ cái gì đó, sau đó bèn cười cười: “ Có lẽ cậu ấy đùa em rồi. Lúc đó anh đang ở bên cạnh bàn chuyện làm ăn.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh.
Cũng không biết có phải do ánh đèn ở hành lang không mà cô cảm thấy anh nhìn nghiêng rất đẹp mắt.
Ánh nhìn rất rõ ràng, sống mũi cao, đôi môi không dày không mỏng, đôi môi cũng rất mê người.
Tô Lê ồ một tiếng, hoảng loạn thu hồi tầm mắt, cũng không biết phải đi bao lâu.
Cô lần đầu tiên đến đây.
Hội quán ở đây rất lớn, nghe nói là hội quán tư nhân, hơn nữa còn là một bản thiết kế của một nhà thiết kế nổi tiếng
Vòng qua hành lang chính là một cái đình viện kiểu Nhật, trồng trúc, còn có tiếng trúc xào xạc
Tô Lê hiếu kỳ nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Giang Thần Hy không để cho cô ở đây lâu, vỗ vỗ vai cô, nói: “ Ở đây gió lớn, đi vào trước đã, đừng để cảm lạnh."
Dứt lời liền kéo cô khỏi hành lang vào một phòng bao.
Bên trong có mấy người đang nói chuyện, Lục Cảnh Niên đang dựa vào ghế trước bàn mạt chược, tay tuỳ tiện đặt trên bàn, nhìn Tô Lê cười cười.
Tô Lê có chút bất đắc dĩ, anh ta thật biết giày vò người khác, nhưng mà quan hệ của cô và Lục Cảnh Niên cũng không là gì, chỉ thỉnh thoảng nói mấy câu, nhưng cũng không đặc biệt hỏi thăm.
Lúc này, cô gái đi từ bên ngoài vào lại là Tôn Hàm. Cô ấy đang cầm khăn tay lau tay, nói: “ Lục Cảnh Niên, anh thật biết giày vò người khác, không biết Tô Lê đang mang thai sao.”
Tô Lê và Tôn Hàm quan hệ khá tốt, tính cách của cô ấy không tệ, rất hợp cô.
Tô Lê nói: “ Không sao, tôi cũng không yếu ớt như vậy.”
Lục Cảnh Niên nói: “ Bọn họ ngày trước li hôn không phải là do không quan tâm sao, này tiểu hồ ly, nghe nói tháng sau cô đi Mỹ. Cô không lo Giang thiếu của chúng ta bị người khác ôm đi mất sao?”
Tô Lê bình thản cười nói: “ Ôm đi thì càng tốt, cũng không giành con với tôi nữa.”
Lục Cảnh Niên nghe xong, lập tức giơ ngón tay cái lên: “ Tuyệt, bái phục.”
Tô Lê nhìn thấy ở cửa vẫn còn một người nữa, chưa từng gặp, Giang Thần Hy giới thiệu qua, anh ta là một bác sĩ, nhìn có vẻ rất nho nhã, học thức. Nhưng mà bọn họ cũng không n ói anh ta tên là gì,chỉ nói là lão Lý, nhưng nhìn ra tuổi tác cùng với Giang Thần Hy chênh lêch không là bao.
Nhưng mà nhìn ra quan hệ của bọn họ rất tốt, hơn nữa rất bí mật, nếu không thì Giang Thần Hy sẽ không đưa cô đến trước mặt người khác.
Sau đó mới biết, bác sĩ phụ sản hiện tại của Tô Lê, còn có bác sĩ chăm sóc cô ở Mỹ đều là thông qua anh ta.
Lục Cảnh Niên cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.
Tiếp tục đánh bài. Ở đây không phải là bàn đánh tự động, đều phải tự mình xáo bài.
Lúc này, có người mang một chút thức ăn đến, Giang Thần Hy biết Tô Lê không biết mạt chược, nói với cô: “ Gọi cho em chút đồ ăn, bọn anh phải bàn bạc chút chuyện, em chán thì lên mạng, xem ti vi nhé.”
Giọng điệu của Giang Thần Hy giống như người cha đang dỗ người con tự ngồi một chỗ chơi.
“ Có cần gọi chút gì ăn không? Chơi với tôi mấy ván?”
Thực ra, Lục Cảnh Niên giấu Giang Thần Hy gọi Tô Lê đến, anh cũng hơi lo lắng, nhưng mà Lục Cảnh Niên nói cô cũng không phải không quan tâm anh, điều này làm anh rất vui mừng.
Nếu đã đến rồi thì không có đạo lý gì liền rời đi.
Tô Lê cũng không quan tâm bọn họ nói chuyện trên bàn mạt chược, đều là những chuyện công, rất nhiều chuyện cô nghe không hiểu.
Giang Thần Hy vận may khá tốt, thắng mấy ván.
Tô Lê không có hứng thú với mạt chược, cô lật lật thực đơn, gọi mấy món, nhàm chán lại lướt web, trên wei bo lại là tin về Giang Thần Hy.
Hôm nay anh tham dự một buổi họp báo ra mắt một thương hiệu.
Mấy tấm ảnh của anh đứng trước bàn ký tên, đã có lượt chia sẻ hơn 10 vạn lượt.
Kéo đến mấy bình luận ở dưới, đều gọi là ông xã này nọ.
Độ nổi tiếng của anh còn hơn cả mấy minh tinh kia.
Cô dựa trên sopha xem ti vi, cũng không biết là lúc nào, có người gõ cửa. Không biết là nói gì, Giang Thần Hy gật đầu, đứng dậy cùng Lục Cảnh Niên đi ra…
Xem ra, đánh mạt chược chỉ là đốt thời gian mà thôi…
Tô Lê ngồi ở phòng bên cạnh, hai người ở bên ngoài đang nói chuyện, nhưng cũng không nghe rõ họ đang nói gì.