Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Tô Lê khó hiểu nhìn anh hỏi: “ Giữa chúng ta sao còn cần hiểu nhau?”

“ Chẳng lẽ không cần sao, hửm?” Giang Thần Hy hơi nghiêng đầu nhìn cô nói.

Tô Lê cong mắt nhìn anh, cười một lái mới nói: “ Cho nên Giang thiếu mới làm cơm cho em sao?”

Giang Thần Hy ừm một tiếng

“ Em rất mong chờ đấy.” Tô Lê cười cười nói.

Giang Thần Hy cũng không nói gì, nhanh chóng để một đĩa thức ăn lên bàn, Tô Lê cầm đũa gắp thử một miếng, cũng không keo kiệt khen một câu: “ Mùi vị thực sự không tệ.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản nói: “ Thích thì ăn nhiều một chút.”

Tô Lê ngồi trước bàn ăn, một tay chống đầu nhìn anh, nhìn Giang Thần Hy cười nói: “ Nói thật, nếu như anh không phải cùng em kết hôn, em nghĩ anh nhất định sẽ là một người chồng tốt.”

Giang Thần Hy bê một bát canh nóng qua, cũng tự mình ngồi xuống, nói: “ Hiện tại tôi không phải sao?”

Tô Lê cười cười nói: “ Chúng ta được coi là vợ chồng sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó gắp một miếng sườn đặt vào bát của cô, nói: “Chuyện hôm nay, tôi không biết, tôi cũng không phát hiện bị mất điện thoại, mới nghĩ ra có thể rơi ở chỗ cô ấy. Nhưng Tiểu Nhan không có ác ý, nếu như trong lòng em cảm thấy không thoải mái, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em.”

Tô Lê nhìn canh, sau đó cụp mắt xuống, nói: “ Em đã biết ngay mày, bữa cơm này của Giang thiếu chả ngon tý nào.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản nói: “ Tôi và em kết hôn, không phải như em nghĩ, em không phải là vật thay thế, cô ấy không giống, tôi nghĩ em cũng phát hiện ra. Cô ấy sẽ không phải là vẫn đề giữa chúng ta, tôi và cô ấy… cũng không thể nào. Dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, cũng nên quen với đối phương. Có lẽ những gì tôi làm không đủ, nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò của một người chồng, đây là lời hứa của tôi với em.”

Tô Lê nhìn anh, ăn một miếng thức ăn anh gắp cho, cười nói: “ Được thôi.” Nói xong, cô cũng gắp cho anh một miếng thịt, cười nói: “ Vậy…sau này chúng ta sẽ tốt nhé, nếu không chúng ta thử yêu nhau đi, được không? Sau này còn phải sống chung với nhau rất nhiều năm, nếu như chỉ có sự thấu hiểu trên giường, sớm muộn gì cũng sẽ chán, Giang thiếu, anh thấy thế nào?

Giang Thần Hy ừm một tiếng: “ Được, chúng ta thử đi.”

……


Cứ như vậy, mấy ngày yên tĩnh trôi qua, qua Noel là lại đến năm mới rồi.

Tô Lê đứng trước quảng trường Thời đại, nhìn hình ảnh Trần Miễn luôn xuất hiện trên màn ảnh bạc gần đây, yên lặng xuất thần.

Vừa hai hôm trước, anh dễ dàng giành quyền thi đấu cúp thế giới, hơn nữa vì anh có vẻ ngoài rất điển trai, kỹ thuật lái xe lại tốt, nhanh chóng trở thành nam thần của bao nhiêu thiếu nữ.

Lúc này, có hai cô gái đi đến, đang thảo luận Trần Miễn ở trên màn hình lớn.

“ Ôi trời, hôm qua mình có đi tham dự họp báo của anh ấy. Trời ơi, quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn trên ti vi.” Có một cô gái nói.

“ Ganh tỵ với cậu quá, mình lần đầu tiên bị hấp dẫn bởi một tay đua, dung nhan của anh ấy không làm minh tinh thì tiếc quá.” Một cô gái khác si mê nói.

“ Cái này thì làm cậu thất vọng rồi, người ta nói không làm minh tinh, không tham gia giới giải trí. Đủ cá tính chưa, mình thích người đàn ông như vậy…”

Tô Lê nghe xong không nhịn được cười cười, đây là tích cách của Trần Miễn, nói được làm được.

Cô hít sâu một hơi, vừa ngoảnh người liền nhìn thấy Trần Miễn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía cô.

Trần Miễn nhìn cô, hơi trầm mặc một lát, còn muốn đi đến chỗ cô nhưng nhanh chóng bị người đi đường phát hiện ra, anh lập tức bị một đám người vây quanh.

Tô Lê cuối cùng hít sâu một hơi, quay người rời đi.

Đây đều là những điều Trần Miễn xứng đáng có được, danh tiếng, tràng vỗ tay và sự quan tâm này đều là những thứ nên thuộc về anh. Cuối cùng cô cũng trả lại nó cho anh, thực sự vui mừng cho anh.

Cô ngồi ở trong một quán cà phê định giết thời gian vô vị buổi chiều.

Không có việc gì làm, cô hiện tại ngoài có một đống thời gian để xử lý thì thực sự không biết có thề làm gì, mong đợi cái gì.

Uống một cốc cà phê mới trở về nhà. Khi về đến nhà thím Trương đưa cho cô một hộp chuyển phát nhanh đến.


“ Cho tôi sao?” Tô Lê hỏi.

Thím Trương khó hiểu, liền nói: “ Đúng vậy.”

Tô Lê rất ít nhận chuyển phát nhanh, bởi vì cô muốn gì thì trực tiếp đi mua, hơn nữa cũng không có ai sẽ gửi đồ cho cô.

Nghĩ nghĩ, cô liền bê hộp đồ vào phòng khác, ngồi xuống rồi lấy một chiếc dao dọc giấy mở hộp ra.

Nhưng mà không ngờ, bên trong lại là một bọc có cái hộp cứng, mở ra thì là một chiếc vòng ngọc.

Tô Lê đã xem qua không ít các đồ quý giá, nhìn là biết chiếc vòng này không phải là một chiếc vòng bình thường.

Cô hơi nhướn mày, là ai lại dùng phương pháp này để tặng một chiếc vòng giá trị như vậy?

Cô tìm tiếp bên trong, tìm được một tấm giấy, cô nhìn nhìn, không ngờ lại là Lạc Nhan.

Tô Lê cau mày, sau đó hít sâu một hơi, đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Viện dưỡng lão Thánh Lâm

Khi Tô Lê đến nơi, cả người Lạc Nhan được nối đầy với các thiết bị, cô vẫn mang ống dưỡng khí.

Khi nhìn thấy Tô Lê đến, khuôn mặt trắng bệch của Tô Lê nở nụ cười, cô nói với giọng yếu ớt: “ Cô đến rồi, ngồi đi. Xin lỗi, để cô nhìn thấy những thứ này, tôi lại ngất rồi.”

Tô Lê nhìn cô, sau đó lấy chiếc vòng tay vừa nhận được từ trong túi xách ra, đưa ra, nói: “ Cái này… mặc dù không biết ý cô là gì, nhưng mà nhìn có vẻ rất quý giá, cô cầm lại đi.”

“ Tôi không dùng được nữa, vẫn là tặng cô đi. Coi như đây là quà cưới tôi tặng cho cô và Thần Hy, cô nhận đi. Là chút tâm ý của tôi, thực ra tôi muốn tặng cô từ lần trước, chỉ tiếc là bị tôi làm loạn, xin lỗi.”


Tô Lê nhìn cô, hít sâu một hơi, thực ra đối diện với một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt như vậy có một cảm giác không nói lên lời.

Lạc Nhan nhìn cô, cười nói: “ Tôi không biết hôn lễ hai người là lúc nào, tôi chỉ sợ tôi không còn đợi đến lúc đó, cho nên đành tặng quà trước cho hai nguời, cô đừng ghét bỏ nhé?”

Tô Lê nói: “ Vậy cảm ơn.”

Lạc Nhan lắc đầu, cười nói: “ Đừng khách sáo.”

Tô Lê sau khi nghĩ một lát, vẫn cất chiếc vòng vào túi, trong lòng nghĩ trở về sẽ nói với Giang Thần Hy một câu.

Lạc Nhan có vẻ rất vui mừng, kéo Tô Lê nói rất nhiều chuyện.

Tô Lê mặc dù không có hứng nói chuyện với cô gái này, nhưng cũng nhẫn nại ở cùng với cô ta cả buồi chiều.

Cuối cùng nhìn cô ta thực sự rất mệt, nhưng có vẻ vẫn cố gắng gượng nói chuyện với Tô Lê, cô bèn than nhẹ một tiếng, nói: “ Cô cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Lạc Nhan nhìn cô, hít sâu một hơi, cười nói: “Nếu như tôi còn có thể sống thêm một thời gian nữa, tôi rất hy vọng có thể làm bạn với cô.”

Tô Lê nhìn cô ta, cười nói: “ Cô là người con gái đầu tiên muốn làm bạn với tôi.”

Lạc Nhan lại cười nói: “ Đó là bởi vì những người nói cô không tốt không hiểu rõ cô.”

“ Hiểu rõ?” Tô Lê nhìn người con gái trước mặt, hơi ngây ra, sau đó tự nhiên cười khẽ một tiếng, đứng lên nhìn Lạc Nhan, nói: “ Bản thân tôi còn không hiểu rõ mình, cô mới biết tôi không lâu? Được rồi, cô nghỉ đi, cảm ơn món quà của cô, tôi nghĩ chúng ta cũng không thể trở thành bạn bè, cho nên sau này tôi cũng sẽ không đến thăm cô nữa. Cô cũng nên bảo trọng sức khỏe.”

Lạc Nhan không nói gì, chỉ nhìn cô, cười cười gật đầu…

Đêm giao thừa tối ngày 31 tháng 12, trời đổ tuyết lớn, Tô Lê lại một lần nữa bị Giang Thần Hy cho leo cây.

Một mình Tô Lê ngồi trước cửa sổ, nhìn bầu trời tuyết bay tán loạn bên ngoài, cô hít sâu một hơi, bình thản kêu phục vụ mang đồ ăn lên.

Ngày thứ hai, Tô Lê tham gia tang lê đơn giản của Lạc Nhan trong một ngày tuyết lớn.

Cô ngồi ở vị trí cuối cùng trong giáo đường.

Tham gia tang lễ cũng không có mấy người.


Đối ngược với những nét mặt đau buồn khác, có lẽ chỉ có cô là đặc biệt bình tĩnh.

Bởi vì không phải người thân, không phải bạn bè, thậm chí nếu như cô ta là một người khỏe mạnh, thì đời này bọn họ cũng không quen biết.

Cô đến dự tang lễ, chỉ bởi vì phần cảm tình Lạc Nhan kéo cô nói chuyện cả buổi chiều.

Trong nghĩa trang, cô đứng phía đằng xa giơ ô nhìn Giang Thần Hy đứng trước mộ của Lạc Nhan.

Tuyết rơi nhanh chóng tích thành một tảng trên vai anh.

Nhưng điều làm Tô Lê cảm thấy bất ngờ là Giang Thần Hy có vẻ rất bình tĩnh, anh bình tĩnh lo liệu việc hậu sự của Lạc Nhan, sau đó nhìn anh một mình đứng ở đó như một pho tượng.

Lục Cảnh Niên đi đến, nhìn Tô Lê, thực sự cũng có chút bất ngờ. Không nghĩ rằng cô sẽ đến: “ Không ngờ cô cũng đến.” Đối với Tô Lê, Lục Cảnh Niên không có ấn tượng tốt, thậm chí có chút khinh thường.

Tô Lê nhìn anh ta, bình thản nói: “ Tang lễ không giống hôn lễ, không cần mời nên ai cũng có thể tới.”

Lục Cảnh Niên nhìn Tô Lê, hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Cô không đi khuyên anh ấy sao?”

Tô Lê nhìn anh ta, bình thản nói: “ Khuyên anh ấy làm cái gì? Nếu như anh ấy muốn đứng đấy mãi, vậy tôi cũng không có cách nào. Khuyên với điều kiện anh ấy tình nguyện nghe, nếu như không nghe vào, thì nói gì cũng vô dụng. Nếu như Nhị thiếu muốn khuyên thì đi khuyên đi.”

Lục Cảnh Niên hừ một tiếng, nói: “ Cô không tò mò quan hệ của bọn họ là gì sao?”

Tô Lê nhìn anh ta, cười cười nói: “ Một người sống, một người chết, quan hệ gì còn quan trọng sao? Chẳng lẽ tôi còn muốn tính toán với một người chết? trừ khi tôi ăn no rỗi việc.”

Lục Cảnh Niên nhìn cô không nhịn được cười một tiếng: “ Thực không biết tại sao Giang Thần Hy lại muốn kết hôn với cô.”

Loại chuyện này không liên quan đến bản thân, thực ra đối với có quan hệ với người chết thì nghe rất phản cả, nhưng với người không liên quan thì Tô Lê nói vậy rất bình thường.

Đối với cô mà nói, nếu người không quan tâm nhiều lắm qua đời, thì nhiều nhất cũng chỉ là cảm giác tiếc nuối, buồn bã bi thương thực sự không nói tới.

Tô Lê nhìn anh ta, sau đó quay người nói: “ Giang thiếu vui vẻ, Lục thiếu còn lo gì cho anh ấy?” Dứt lời, liền cầm ô rời khỏi nghĩa trang, lên xe đợi.

Lục Cảnh Niên nhìn Tô Lê rời đi, lời nói đều bị Tô Lê làm cho nghẹn trong cổ họng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận