Tô Lê ngước mắt nhìn Lục Tử thần đang đứng trước mặt, ánh mắt rủ xuống cười: “ Không phải tôi có hứng thú với đá quý, mà là cảm thấy miếng ngọc này rất tinh xảo, rất đẹp.”
Lục Tử Thần cười đáp: “ Nếu như cô thích, tôi có thể tặng cô.”
Tô Lê nghe xong không nhịn được liền cười rồi đáp: “ Lục thiếu gia cũng hào phóng quá đấy? Có điều không cần thiết như vậy, tôi không hứng thú với những thứ này.”
Lục Tử Thần chỉ cười tuyệt nhiên không nói thêm gì.
Giang Thần Hy chỉ đứng một bên, vừ nói chuyện với người bên cạnh, vừa hướng mắt về phía cô, đợi đến khi anh nói chuyện xong với người bên cạnh, thì đi đến trước mặt Tô Lê, ôm cô vào lòng, cuối đầu nhìn cô rồi nói: “ đồ Lục Tử Thần tặng em, sao lại không nhận?”, Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn anh cười rồi đáp: “ Tặng em mà không có lý do, em không dám nhận càng, lỡ như sau này lại tự chuốt lấy phiền phức thì em biết phải làm sao? giống như cái vòng tay lúc trước, chỉ tiếc là món quà quá đắt thôi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi đáp: “ vậy em xem thử có thích cái gì không nào, dù gì tôi cũng phải mua một ít.”
Tô Lê hướng mắt nhìn sổ tay đấu giá trong tay: “ Hay là mua một cái bình hoa đi, về đặt trên sân thượng.”
Thật ra Giang Thần Hy không hứng thú gì với đồ cổ và tranh chữ, anh phá lên cười: “ Nếu em thích thì cứ giơ bảng.”
Tô Lê cũng chỉ tùy ý nói ra, thứ cô thực sự muốn chính là miếng ngọc bội kia, cô chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy nó trong triển lãm đấu giá này, và cô cũng đã tìm nó rất lâu, rất lâu rồi….
Cô nhìn Giang Thần Hy ngồi bên cạnh, khẽ bĩu môi, do dự một lúc rồi có lẽ là đưa ra một quyết định.
Cô nói với Giang Thần Hy mình muốn vào nhà vệ sinh, cô nâng vạt váy lễ phục, tiếp tục đi đến phía cánh gà rút điện thoại ra gọi điện cho Diệp Minh.
Diệp Minh cũng có ở đây, cô vừa nhìn thấy anh ta.
Hiển nhiên, Tô Lê chủ động gọi điện cho anh ta quả thực có chút bất ngờ: “ Tô Lê, sao thế?”
Tô Lê dựa vào sau một cái cột, hít một hơi sâu nói: “ Diệp Minh, bây giờ em muốn gặp anh, anh ra sau cánh gà một chút được không?”
Diệp Minh không một chút do dự liền đồng ý: “Được, bây giờ anh qua đó.”
Tô Lê chỉ “ Ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Rất nhanh, Diệp Minh liền có mặt, nhìn thấy Tô Lê đứng đó nhíu mày, bước thật nhanh đến chỗ cô, nhìn dáng vẻ gầy gò của cô chau mày nói: “ Có chuyện gì thế, ở đây lạnh lắm, có gì vào trong rồi nói.”
Tô Lê khẽ quấn chặt cái áo lông, nhìn anh ta nói: “ Diệp Minh, anh có thể giúp em đấu giá miếng ngọc bội này không?”
Cô lấy ra sổ tay đấu giá, chỉ vào miếng ngọc bội.
Diệp Minh cúi nhìn, sau đó ngước lên nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Được, không vấn đề.”
Tô Lê bĩu môi hỏi: “ Anh không thắc mắc gì ư?”
Diệp Minh nhìn cô cười, châm một điếu thuốc, điềm đạm đáp: “ Chỉ cần em muốn là được.”
Tô Lê hít một hơi sâu rồi nói: “ Tiền thì sau này em sẽ dần dần trả anh.”
Diệp Minh chau mày nhìn cô rồi nói: “ Tô Lê, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, chỉ cần em muốn, bao nhiêu tiền đều không quan trọng.”
Tô Lê điềm đạm nói: “ Có vay có trả, em chỉ cần anh mua giúp em miếng ngọc bội này, bởi vì hiện tại em không đủ tiền.”
Diệp Minh chau mày: “ Giang Thần Hy đối xử với em như vậy sao?”
Anh ta không thể nào hiểu nổi, đường đường là Giang thiếu phu nhân, vợ của Giang Thần Hy, chỉ vì một miếng ngọc bội, mà lại tìm anh mượn tiền.
Diệp Minh rất hiểu Tô Lê, nếu không phải vì bất đắc dĩ, thì cô sẽ không bao giờ tìm đến anh ta, bởi vì cô từng nói, cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ta nữa.
Tô Lê quay người sang hướng khác, tránh ánh nhìn của Diệp Minh, cô nói: “ Cái gì cũng có thể dùng tiền của Giang Thần Hy, chỉ có duy nhất miếng ngọc bội này, em tuyệt đối không dùng tiền của anh ấy để mua.”
Diệp Minh nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “ Được rồi, em yên tâm đi.”
Nói rồi, cô định rời đi, Diệp Minh đột nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô về phía anh ta, ôm chặt.
Tô Lê không phản kháng, chỉ lạnh nhạt nói: “ Buông em ra.”
Diệp Minh hít một hơi sâu nói: “ Tô Lê chúng ta không thể làm lại từ đầu sao, cho anh một cơ hội nữa, được không?”
Tô Lê lạnh nhạt nói: “ Buông ra.”
Diệp Minh vẫn không buông tha: “ Vậy tại sao em lại tìm anh, nếu trong lòng em đã không có anh, thì tại sao lại đến tìm anh?”
Tô Lê không khánh cự cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt nói: “ Là do ngoài anh ra, em không tìm được ai có thể cho em mượn tiền để mua miếng ngọc bội đó cả.”
Diệp Minh nghe xong sững người: “ Miếng ngọc bội đó quan trọng như vậy sao, quan trọng tới mức em tìm anh để mượn tiền.” Ít nhất anh ta hiểu rõ, Tô Lê nếu như không vì bất đắc dĩ, ắc hẳn sẽ chẳng bao giờ nhờ vả, cúi đầu trước bất cứ ai.
Tô Lê hít một hơi sâu nói: “ Diệp Minh, rốt cuộc anh có đồng ý giúp em hay không, nếu như anh muốn dùng việc này ép em trao đổi bất cứ thứ gì, thì em xin lỗi, ngoài cái mạng này ra, em không có cái gì để trao đổi với anh cả.”
Diệp Minh nghe xong, sau cùng chỉ khẽ cười một tiếng, anh ta buông cô ra nhìn cô điềm đạm nói: “Anh sẽ giúp em lấy được nó, em yên tâm.” “ Cảm ơn.” Tô Lê chỉ nói một câu: “ Nếu không còn chuyện gì nữa, em vào trong đây.”
Nói xong, cô quay người rời đi, Diệp Lê đứng đó một hồi rồi cũng đi vào trong.
Trên tầng hai của du thuyền, Giang Thần Hy với ánh nhìn lạnh tanh đã nhìn thấy tất cả.
Trên tay mân mê ly rượu, nhưng anh không hề uống.
Lục Cảnh Niên đứng kế bên huýt sáo, sau đó uể oải dựa lưng vào lan can, cười rồi nói: “ Tôi mà là Giang đại thiếu gia, nếu như nhìn thấy con tiểu hồ ly nhà mình lại có những cử chỉ thân mật như vậy với tình đầu, thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?”
Giang Thần Hy một hơi uống hết ly rượu, tuyệt nhiên không nói gì, rồi đi thẳng vào trong.
Lục Cảnh Niên ở đằng sau nói với theo: “ Này, này, này, đi đâu đấy? Tôi đi đến quán bar đấy, cậu có đi không hả?”
Giang Thần Hy không hề để ý đến cậu ta.
Lục Cảnh Niên nói lảm nhảm trong miệng: “ mất cả hứng.” nói rồi cậu đi về hướng quán bar.
Giang Thần Hy trở vào trong hội trường, Tô Lê đã trở vào, thật ra anh chưa từng lo lắng người phụ nữ này lẻ loi ngồi một góc, trừ phi cô không bằng lòng, còn không thì nhất định có thể nhìn thấy có vài ba người vây quanh cô.
Tô Lê nhìn thấy Giang Thần Hy, cô nhìn anh cười,rồi tiến về phía anh, khoác tay một cách tự nhiên.
“ Thật là một chút sơ ý lại chiêu ong ghẹo bướm.” Giang Thần Hy nhìn cô đầy ẩn ý, trầm giọng nói.
Tô Lê nhìn anh, nhìn vào ánh mắt đen láy đầy âm u của anh, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong cô, bỗng chốc khiến cô có chút chột dạ.
Cô không muốn cho Giang Thần Hy biết, không có một nguyên nhân nào cả, là lần duy nhất cô không muốn dùng tiền của anh mua món đồ này, cho dù là tìm đến Diệp Minh mượn tiền, cô cũng không muốn dùng tiền của anh để mua.
Tô Lê cười với gương mặt vô tội nói: “ Giang thiếu gia, lẽ nào anh thật sự mua cái bình hoa đấy ư,em thấy bình hoa thủy tinh trong nhà đẹp hơn cái bình sứ đó nhiều đấy.”
Giang Thần Hy cười rồi đáp: “ Tùy em, là em thích, tùy ý giơ bảng là được, bao nhiêu tiền không quan trọng.”
Tô Lê cười, giơ cao cái bảng có ghi rõ số hai mươi ba, không kìm được hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút hồi hộp.
Không phải là cô thích miếng ngọc bội đó, mà là lúc trước Trần Miễn vì giúp cô gom đủ hai mươi vạn tiền viện phí mà bán rẻ đi.
Thật ra bọn họ đều biết, miếng ngọc đó không chỉ đáng giá hai mươi vạn, như vì cứu cô, vì gom đủ số tiền ít ỏi hai mươi vạn, không một chút do dự bán đi, đợi đến lúc cô biết được, thì miếng ngọc bội đó đã biệt vô âm tính rồi.
Mấy mươi vạn, chỉ mấy mươi vạn, có thể ép cậu ấy bán đi món đồ quan trọng nhất.
Tô Lê đã thề rằng, nếu đời này có thể nhìn thấy miếng ngọc bội đó một lần nữa, cô không cần biết mình phải trả cái giá như thế nào đi chăng nữa, cũng nhất định giúp Trần Miễn lấy lại miếng ngọc, đó là những gì cô nợ cậu.
Về phần cô, nếu như không có Trần Miễn lúc đó bất chấp mọi giá, cô cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Vì vậy nên cô tự nhủ với bản thân mình, bất luận có như thế nào, đều phải sống thật tốt, cho dùng có khó khăn, có đau khổ cũng phải cắn răng chịu đựng, phải sống thật tốt.
Và cô cũng hiểu rõ rằng, nếu như cô dùng tiền của Giang Thần Hy mua lại miếng ngọc bội đó, cậu ấy thà chết cũng không nhận, đó là lòng tự tôn của Trần Miễn, cô cũng quyết không làm như vậy. Vì thế, dù cho có chọc giận Giang Thần Hy, cô cũng phải mua cho bằng được miếng ngọc bội đó.
Giang Thần Hy ngồi bên cạnh nhìn cô, lãnh đạm châm một điếu thuốc, dáng vẻ đầy sự suy nghĩ.