Đừng nhìn Thẩm Giáng Niên say rượu thì tưởng đâu người vô tri vô giác, người này có ý thức tự bảo vệ rất cao, bất cứ ai đến gần đều nhìn kỹ.
Lúc Thẩm Thanh Hoà đến, cả người Thẩm Giáng Niên dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng là đang ngồi, nhưng lại ra dáng nữ vương, cao cao tại thượng mà nhìn người đến gần.
Thẩm Thanh Hoà vừa đi đến, Thẩm Giáng Niên lập tức chú ý, dù sao thì cũng say rồi, phản ứng hơi chậm.
Nhìn thấy người đẹp khiến lòng cô xao xuyến, đầu óc cùng với tim sẽ tự động kích hoạt, từ xa đã bị người kia hấp dẫn.
Khi Thẩm Thanh Hoà đến gần, Thẩm Giáng Niên bắt đầu thẳng lưng, mắt không chớp.
Đợi đến khi Thẩm Thanh Hoà đến trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên đã ngồi ngay ngắn, ngước nhìn, lúc Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, cô cùng rũ mắt nhìn theo.
Thẩm Thanh Hoà đã ngồi xuống, ánh mắt cô khóa chặt người kia.
Thẩm Giáng Niên giữ nguyên tư thế ngồi trong chốc lát, đôi mắt không có tiêu cự bắt đầu thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, mày và mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, rất vui vẻ.
Nụ cười ngọt ngào đó đến bất ngờ, cảm xúc của Thẩm Thanh Hoà bị lây nhiễm, khóe môi cô cũng cong lên.
Ánh mắt nhìn nhau, có lẽ được vài phút, Thẩm Giáng Niên cười cười, cười cho đến khi nụ cười cứng nhắt, nước mắt tuôn trào, cô hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên mặt bàn, cúi đầu che đi đôi mắt đẫm lệ.
Là mơ, nhất định là nằm mơ, đây là Thẩm Giáng Niên say rượu nghĩ.
Chỉ có nằm mơ mấy có thể thấy Thẩm Thanh Hoà, mơ thấy người này đang cười.
Mộng đẹp nhưng tỉnh lại liền biến mất, cô không muốn tiếp tục mơ mộng nữa, xoa hai mắt, cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Thẩm Giáng Niên mở đôi mắt đẫm lệ, người trong mộng đang ở bên cạnh cô.
Thẩm Giáng Niên không thể tin được, đôi môi hơi hé mở, như thể cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô không biết nên nói gì.
Nói cách khác, đầu óc say khướt đã không còn khống chế được suy nghĩ thực sự của bản thân, cô muốn nói rất nhiều nhưng lại không nói được lời nào, cố gắng thốt ra một chữ, nhưng lại là "Người...!"
Thẩm Giáng Niên muốn nói, người có phải là giấc mơ của em không?
Thẩm Giáng Niên đưa tay sờ sờ, vuốt nhẹ gò má của Thẩm Thanh Hoà, vì không tin là thật nên cô bóp nhẹ vành tai của Thẩm Thanh Hoà, sau đó cười ngốc nghếch: "Giống như thật thế." Thẩm Thanh Hoà giơ tay bao phủ lên mu bàn tay kia, Thẩm Giáng Niên nhích lại gần, nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Thanh Hoà, cẩn thận ngắm nhìn, khờ dại nói: "Trong mơ cũng đẹp nữa." Xem thôi chưa đủ, cơ thể Thẩm Giáng Niên còn khao khát thân cận hơn thế, cho nên muốn lại gần hơn chút nữa, muốn hôn Thẩm Thanh Hoà, như vậy cảm giác mới chân thật.
Thẩm Thanh Hoà nới khoảng cách, giấc mơ cũng dần tan biến, Thẩm Giáng Niên đưa tay muốn bắt lấy, cô sợ bắt không được nên cố hết sức nhéo cổ tay Thẩm Thanh Hoà một cái, "Đừng ~ đừng đi ~" Thẩm Giáng Niên nước mắt lập tức trượt xuống, tràn đầy cầu xin.
Thẩm Giáng Niên dựa sát vào Thẩm Thanh Hoà, bám vào vai người kia, "Đưa em đi với~ chúng ta cùng đi~" Đi đâu không quan trọng, chỉ cần đưa em đi cùng.
Thẩm Thanh Hoà không cần dùng nhiều sức, đã có thể mang Thẩm Giáng Niên đi.
Trên xe, Thẩm Giáng Niên cũng sợ giấc mơ sẽ biến mất nên dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô ấy, để chắc chắn rằng người này vẫn ở đó, khi không yên tâm, cô sẽ giơ tay vuốt má Thẩm Thanh Hoà.
Sau khi chạm vào, Thẩm Giáng Niên sẽ cười, sau khi cười xong, lại thở ra một hơi dài, như thể u sầu.
Chiếc xe phóng đi đến một nơi quen thuộc.
"A ~" Mặc dù Thẩm Giáng Niên đã say, nhưng cô nhận ra khách sạn này, lần đầu tiên cô và Thẩm Thanh Hoà gặp nhau chính là ở đây.
Cả đời này cô không thể quên được, cho dù có say, cô cũng không thể quên, lúc đó cô cũng say.
Trong giấc mơ, muốn ôn lại ký ức đó không? Cảnh đẹp, cơ thể của Thẩm Giáng Niên bắt đầu dâng lên cảm giác quen thuộc.
Thẩm Thanh Hoà muốn ôm Thẩm Giáng Niên xuống xe, nhưng cô lại bướng bỉnh, nhất quyết muốn tự xuống.
Vì muốn ôn lại ký tức đó, vậy thì cứ diễn theo khung cảnh đêm hôm đó.
"Thẩm tổng." Nhân viên lễ tân giống như là đã thông đồng với Thẩm Giáng Niên trước vậy, hành động y chang ký ức của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hoà cầm lấy thẻ khoá, xoay người liếc nhìn người phía sau, ánh mắt không rời khỏi cô.
Thẩm Thanh Hoà bước vào thang máy, khi thang máy đột ngột đi lên, người Thẩm Giáng Niên lắc lư ngã sang một bên, sợ ngã, lúc muốn đưa tay ra đỡ thì eo đã bị ai đó ôm lấy.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn, thấy tay Thẩm Thanh Hòa, cô vui vẻ, rồi lại nghiêm túc nói: "Lần đầu tiên không phải thế." Cô vỗ vỗ vào tay Thẩm Thanh Hoà một cách bừa bãi.
Thẩm Thanh Hoà thật sự buông cô ra, nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên em không uống nhiều như vậy."
"Em đâu có uống nhiều đâu!" Thẩm Giáng Niên tức giận nhấn mạnh.
Thẩm Thanh Hoà không so đo với người say, ánh mắt luôn lưu ý người say kia, lúc vào cửa, Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại nhìn con cừu nhỏ phía sau, dựa vào cửa, như thể chờ lời kịch của người kia.
Thẩm Thanh Hoà cố ý im lặng, có người không đợi được nữa, Thẩm Giáng Niên ấm ức, "Người không đi mở nước cho em tắm sao?"
Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, trả lời: "Em ngồi trước đi, tôi đi mở nước tắm." Lời thoại khớp, Thẩm Giáng Niên vui vẻ, cong mày cười.
Cảnh này coi như diễn êm xuôi, có thể chuyển sang cảnh tiếp theo.
Cơ mà, Thẩm Thanh Hoà đi lâu thế, Thẩm Giáng Niên ngáp.
Thẩm Thanh Hoà từ phòng tắm đi ra, Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, thân thể vẫn còn run rẩy, cúi đầu nói: "Được rồi, em đi tắm trước đi." Thẩm Thanh Hoà lên tiếng, cơn buồn ngủ Thẩm Giáng Niên có chút bay đi, cô cố gắng đứng dậy, "Người tắm trước đi." Cô nhớ rõ mỗi câu đối thoại với Thẩm Thanh Hoà.
"Em tắm trước đi."
"Không đúng, không đúng, lời thoại không phải thế." Thẩm Giáng Niên sợ hãi cảnh này sẽ không diễn đến cuối cùng, cũng không thể ôn lại ký ức điên cuồng hôm đó, cô nhớ Thẩm Thanh Hoà, nhớ đến phát điên.
Cơ thể của cô tựa hồ khát nước mấy thế kỷ, trong trí nhớ, có nhiều hình ảnh đan xen, mơ hồ hỗn loạn, nhưng hình ảnh đầu tiên lại rõ ràng nhất vào lúc này.
Cô muốn, cho dù bây giờ có muốn đi nữa, cô cũng sẽ nhịn, nhịn cho nó giống như ký ức.
"Ngoan, em tắm trước đi~" Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, Thẩm Giáng Niên mềm lòng, "Haizz, lúc đó người không có nói thế."
Thẩm Thanh Hoà giơ tay xoa tóc cô, "Tắm đi, đảm bảo em không sao thì tôi đi tắm." Lời thoại rất gần với trong trí nhớ của Thẩm Giáng Niên, cô chậm rãi đi vào phòng tắm, ngâm nga lời thoại của chính mình, "Em không sao, người đi tắm đi." Tắm xong, muốn làm gì thì làm, trong đầu đều hình ảnh kia, cho nên, lần này, không chờ Thẩm Thanh Hoà nói câu tiếp theo, Thẩm Giáng Niên đã thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Giáng Niên không khoá cửa, không phải có lý do, mà chẳng qua là hoàn toàn không nhận thức được.
Cửa khép hờ, nghe thấy tiếng sột soạt, chắc là Thẩm Giáng Niên đang cởi quần áo.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà không đi tắm, mà đứng ở cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy.
Thẩm Thanh Hoà dựa vào tường, từ từ nhắm mắt lại, hơi tựa đầu vào tường.
Hình ảnh trong ký ức giống như dòng nước chảy qua đáy lòng, tiếng nước róc rách dường như là âm thanh kỳ diệu đánh thức dục vọng.
Không chỉ có mỗi Thẩm Giáng Niên không quên, mà Thẩm Thanh Hoà chưa từng quên, đã lâu lắm rồi không chạm vào Thẩm Giáng Niên, cho nên, lúc này cô không dám nghĩ tới, bởi vì nghĩ nhiều, thì lửa sẽ cháy lan đồng cỏ.
Đêm nay, định sẵn là đêm khó khăn, Thẩm Thanh Hoà đoán được, cái người say rượu này sẽ gây rối gì.
Thẩm Thanh Hoà không dám hứa hẹn điều gì, bởi vì cô biết bản thân, đối mặt với Thẩm Giáng Niên, không phải là Liễu Hạ Huệ.
Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể hy vọng, Thẩm Giáng Niên lăn lộn một hồi sẽ ngủ.
Ừ, đã nhịn nhiều lần rồi, lần này cũng nên thế, Thẩm Thanh Hoà hít sâu, buộc bản thân ngừng nhớ.
Tất cả những lời hứa có lẽ là để phá vỡ, Thẩm Thanh Hoà vừa mới hứa với bản thân không chạm vào Thẩm Giáng Niên, nhưng tiếng nước chảy đột ngột dừng lại và cánh cửa mở ra ngay sau đó.
Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại nhìn, hô hấp của cô lập tức trở nên gấp gáp, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, khi bàn tay ướt át chạm vào da thịt cô, dục vọng trong lòng Thẩm Thanh Hoà sau một hồi hừng hực bùng cháy..