"Ngoài ý muốn?" Thẩm Giáng Niên cười xấu xa vô cùng.
".....!Tối hôm qua trở về, đầu đập vào cửa." Tần Thư làm như đau lắm than một tiếng, "Giờ còn đâu đây nè."
"Cậu nhập tâm vào cái gì đến mức đập đầu vào cửa thế hả." Hóa ra lại kích động như thế, Thẩm Giáng Niên khinh khỉnh nói.
"Mình làm gì có...."
"Ahihi." Thẩm Giáng Niên là ra vẻ như nhìn thấu hồng trần, đầy vô lại.
Trong thế giới của những người phụ nữ trưởng thành, rất dễ nghĩ sai, chẳng lẽ hai người bọn họ quá kích động, ở cửa lập tức này nọ lọ chai, sau đó không để ý...!trong nháy mắt trong đầu Thẩm Giáng Niên nhảy ra đủ các kiểu.
"Một lời khó nói hết, mình ngủ lại đây." Tần Thư thở dài, nhìn đi, nhìn đi, quả nhiên có thú vị, Thẩm Giáng Niên ok, sau đó hỏi: "Tiền Xuyến Tử thế nào?"
"Cậu ta ngủ ngon lắm đó."
"Sau khi cậu ấy say tỉnh lại, rất thích ăn cháo."
"....!Nói cho mình biết làm gì?"
"Sáng nay nè, mình phát hiện trong nhà mình có một hộp kẹo trị viêm họng, cái hộp này, mình có mua đâu, mà tự nhiên hôm qua nó xuất hiện ở nhà mình, từ đầu tới cuối chỉ có Lê Thiển đi ra ngoài."
....
....
....
Đầu bên kia im lặng mấy chục giây, Tần Thư hạ giọng nói: "Thích ăn loại cháo nào?"
"Cháo kê, còn thêm một cái trứng gà lòng đào nữa, sẽ rất tuyệt." Thẩm Giáng Niên cười nói.
"Coi như thiếu cậu một ân tình." Tần Thư cúp điện thoại.
Này không tính là bán đứng Lê Thiển chứ? Thẩm Giáng Niên sảng khoái đi về phía tập đoàn Nhã Nại, lát nữa sẽ hẹn trưởng quan, đi ăn sáng!
Số phận luôn trêu người, Thẩm Giáng Niên vừa đến dưới lầu tập đoàn Nhã Nại, thì thấy xe Thẩm Thanh Hòa lướt qua.
A, bắt được rồi, Thẩm Giáng Niên trốn trong sảnh lớn, vốn định tạo bất ngờ.
Tiếc là, thị lực cô quá tốt, cho nên Thích Tử Quân từ trên xe xuống, Thẩm Giáng Niên đã nhìn thấy.
Nụ cười trên mặt phai đi, Thẩm Thanh Hòa cũng xuống theo, còn giúp đỡ Thích Tử Quân xách hành lý, còn Thích Tử Quân đi theo sau lưng cô ấy.
Rất nhanh, hai người đã đi về phía tòa nhà, Thích Tử Quân có vẻ rất vui, khua tay múa chân nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà cũng nghiêng đầu nhìn Thích Tử Quân, lúc Thích Tử Quân hăng say nói chuyện, còn bắt lấy cánh tay Thẩm Thanh Hòa lắc lắc, dựa gần người Thẩm Thanh Hòa, còn giống như làm nũng dụi đầu vào vai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa thế mà lại không đẩy ra.
Nụ cười trên mặt Thẩm Giáng Niên hoàn toàn tắt, tim cô đau nhói, giống như chỗ đó có gì đâm vào, khiến cô khó chịu.
Cho nên, mới sáng sớm đã bỏ mặc cô, chạy đến sân bay đón Thích Tử Quân sao? Người này quan trọng đến thế sao.
Người, sắp đi đến cửa.
Nên ra ngoài hay tiếp tục trốn?
Trước đó một bước, Thẩm Giáng Niên từ bên cạnh đi ra, làm như vừa mới đến đây.
Cô đang cho Thẩm Thanh Hoà một cơ hội, nếu Thẩm Thanh Hoà không gọi cô lại, cô sẽ rất tức giận.
"Thẩm Giáng Niên." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng.
Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh biểu cảm của mình, quay đầu lại, nâng lên khuôn mặt tươi cười, "Chào, Thẩm tổng." Cô dừng lại, thân thiện chào hỏi Thích Tử Quân, "Đã lâu không gặp, Tử Quân." Mẹ kiếp, vẫn còn đang nắm tay người yêu cô, hình ảnh này chói mắt thật, khiến Thẩm Giáng Niên cáu kỉnh.
"Đã lâu không gặp." Thích Tử Quân vẫn như thế, không che giấu sự chán ghét đối với cô, giọng nói lạnh nhạt.
Nhưng không sao hết, Thẩm Giáng Niên không thèm để ý.
"Thẩm tổng, đưa hành lý cho em đi." Thẩm Giáng Niên chủ động đưa tay ra, Thẩm Thanh Hòa vươn tay, Thích Tử Quân đành thả tay Thẩm Thanh Hòa ra.
Thẩm Thanh Hoà giơ tay ngăn cản, trầm giọng nói: "Không cần." Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Thẩm Giáng Niên cố ý thờ ơ, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nhếch khóe môi cười với cô, mặc dù chỉ trong cái chớp mắt, cũng đủ Thẩm Giáng Niên thoải mái, cô cũng cười theo, nửa đùa nửa thật nói: "Này là em đau lòng cho Thẩm tổng."
"Ăn sáng chưa?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Ở nhà có người làm cho, nhưng mà không muốn ăn." Thẩm Giáng Niên nghiêm nghị nói, thoáng nhìn qua Thẩm Thanh Hòa, thấy được ánh mắt vừa bất lực vừa đầy cưng chiều của Thẩm Thanh Hòa, khiến tim Thẩm Giáng Niên mềm nhũn trở lại.
Được rồi, cô là kẻ không có tiền đồ, một ánh mắt của người yêu có thể xoa dịu trái tim nhỏ bé bị tổn thương.
"Vừa hay tôi vẫn chưa ăn, lát nữa ở cửa nhà ăn gặp." Thẩm Thanh Hòa nói.
"Được." Thẩm Giáng Niên sảng khoái nói, cô rẽ vào một góc đi đến nhà hàng trước.
Không cần phải nặng nề quá, Thẩm Giáng Niên tự nói với bản thân.
Vừa đến cửa thang máy, cửa vừa mở ra, Nguyễn Duyệt từ bên trong bước ra, "Thẩm tổng."
"Cô đưa Tử Quân lên trên đi, để em ấy nghỉ ngơi, thoát khỏi tình trạng lệch múi giờ." Thẩm Thanh Hòa giơ tay vỗ vai Thích Tử Quân, "Nghỉ ngơi cho tốt." Thích Tử Quân vẫn miễn cưỡng đứng ở đó không nhúc nhích, Thẩm Thanh Hoà dỗ, "Được rồi ~ Đừng nháo nữa, lên ngủ một giấc đi, ngày họp báo sắp đến, buổi chiều sẽ bắt đầu diễn tập, nạp đủ năng lượng và biểu hiện thật tốt."
"Vậy em đi lên trước, tỉnh lại cùng chị ăn cơm, có được không?" Thích Tử Quân sốt sắng hỏi.
"Nếu tôi không bận thì có thể."
Sau đó Thích Tử Quân mới lên thang máy với Nguyễn Duyệt, "Chị Nguyễn, gần đây Thẩm tổng hay ở cùng Thẩm Giáng Niên sao?" Thích Tử Quân trầm ngâm hỏi.
"Chuyện này tôi cũng không biết." Nguyễn Duyệt lịch sự đứng sang một bên, Thích Tử Quân cười, "A~ thế là họ ở bên nhau rồi, xem vừa rồi cô ta kiêu ngạo lắm đó." Thích Tử Quần cười nhạt, "Cũng không biết được bao lâu." Biểu cảm của Nguyễn Duyệt không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút...!không biết nên đồng tình hay là...!phức tạp.
Có một số việc, người khác đã sớm thấy rõ, mà người trong cuộc lại đang đi trong sương mù.
"Sao em không ăn sáng?" Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà vang lên, Thẩm Giáng Niên cũng không quay đầu lại, đợi cô đi tới, "Em muốn đến công ty cùng người ăn sáng vui vẻ, ai biết được......" Thẩm Giáng Niên ra vẻ ấm ức.
"Bây giờ em không vui sao?" Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ hỏi.
"Còn cười nữa." Xét đến biểu hiện vừa rồi của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không thèm tính toán nữa, cô chỉ là lòng dạ hẹp hòi, nếu không tính toán thì không thể nào.
Sau khi Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, Thẩm Thanh Hoà ngồi ngay bên cạnh cô, Thẩm Giáng Niên muốn hỏi tại sao không ngồi đối diện với cô, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã nắm lấy tay cô, siết chặt lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Tiểu lãng cuốn của tôi, muốn ăn sáng gì đây?" Thẩm Giáng Niên đầu óc bay lên, còn lại ủ rũ biến mất không một tiếng động.
"Đừng tự làm khó mình." Trong bữa ăn, Thẩm Thanh Hoà lại khơi ra chủ đề này.
Thẩm Giáng Niên ậm ừ, không tức giận nữa, trở nên lý trí nói: "Nhớ rõ lời người từng nói, nếu Thích Tử Quân kết hôn, coi như người xong việc rồi đúng không."
"Ừa, theo nghĩa nào đó, thì đúng thế."
"...." Nhắc tới đề tài này, Thẩm Giáng Niên vẫn còn nghẹn, nếu Thích Tử Quân không chịu lấy chồng ở như vậy, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa phải chăm sóc cả đời sao? Nhưng mà, ngày cô xuất ngoại càng ngày càng gần, cô không muốn hờn dỗi với Thẩm Thanh Hoà nên nhịn một lúc lâu mới nói: "Em thấy hai người ít gặp nhau thì tốt hơn".
"A ~" Thẩm Thanh Hoà cười khúc khích, Thẩm Giáng Niên như bị nhìn thấu, "Đừng cười, em nghiêm túc đấy."
"Ừa."
"Haizz, thôi quên đi, người lớn rồi, em không quản được." Thẩm Giáng Niên tự biết điểm này, nhưng vẫn u sầu, Thẩm Thanh Hòa nói, "Phải nhớ kỹ lời tôi nói."
"Hả?"
"Phải tin tôi."
"Ừa." Thẩm Giáng Niên đương nhiên nhớ rõ, nhưng không nhịn được vẫn ghen, "Em tin người, nhưng lòng em cũng hẹp hòi lắm." Cô tự rạch mình ra để cho Thẩm Thanh Hoà thấy con người thật của mình, "Thế nên, khi em biểu đạt sự để ý, người không cần cảm thấy em không tin người, em chẳng qua là để tâm tới người thôi." Thẩm Thanh Hòa cong khóe môi lên, "Tôi biết."
"Người không lo em sẽ ngoại tình với người khác sao?" Thẩm Giáng Niên có chút hờn dỗi, tại sao Thẩm Thanh Hòa lại chắc chắn về cô như vậy.
"Bởi vì tôi hiểu em."
"Hả?" Mặc dù cô sẽ không thế, nhưng mà cô rất muốn cảm nhận được cảm giác khi Thẩm Thanh Hòa ghen.
Nhưng mà, cô không biết phải làm gì để khiến Thẩm Thanh Hoà ghen.
"Món này ngon đấy, ăn thử đi." Thẩm Thanh Hoà gắp một miếng điểm tâm đặt vào đĩa của Thẩm Giáng Niên.
Trong nhà hàng không có nhiều người, nhưng vẫn có người đến người đi, đút ăn những thứ như vậy là không thích hợp, Thẩm Giáng Niên đương nhiên biết.
Phương pháp dỗ người của Thẩm Thanh Hoà không thể nói là rất tốt, nhưng có thể dỗ đến nơi đến chốn, thế nên Thẩm Giáng Niên cũng không giận.
Trò chuyện với Thẩm Thanh Hoà về buổi họp báo sắp tới, "Em vẫn đang chờ mong."
"Ừa, nếu em có ý định làm việc lâu dài ở Nhã Nại, lần này phải thể hiện tốt lên nhé, những người đứng đầu trụ sở chính của Tập đoàn Nhã Nại và các chi nhánh khác nhau sẽ đến." Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên không thể nhịn cười, cô nói thẳng ra: "Đừng nói với em, người không biết lý do tại sao em muốn ở lại tập đoàn Nhã Nại đấy chứ."
"Không cần vì tôi mà ở lại." Dĩ nhiên Thẩm Thanh Hòa biết, "Cho dù em đưa ra quyết định gì, phải đặt em lên đầu tiên." Vẻ mặt nghiêm túc quá mức của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên có chút bực bội, tức giận nói: "Cho nên, ý người là nếu người đưa ra quyết định nào, cũng sẽ đặt bản thân lên đầu tiên sao?" Lời này dương như không có gì sai, nhưng mà, đối với mối quan hệ yêu đương của hai người các cô, đối phương quan trọng hơn bản thân mình.
"Đừng có bắt bẻ lại."
"Em không có."
"Ở trong khả năng của em, em có thể làm bất cứ thứ gì em muốn." Thẩm Thanh Hòa đương nhiên suy nghĩ chu toàn hơn Thẩm Giáng Niên, "Nhưng nếu qua vượt qua khả năng của em, thì đừng cậy mạnh." Thẩm Giáng Niên bĩu môi, không biết phải phản bác như thế nào, nếu người khác nói câu này, cô sẽ dỗi lại vài câu, nhưng mà đây lại là do Thẩm Thanh Hòa nói, một người xuất sắc hơn cô, năng lực mạnh hơn cô...!thôi thì cô nghe lời vậy.
Sau khi ăn xong, hai người đến văn phòng Thẩm Thanh Hòa, "Tưởng tổng cũng sẽ đến." Thẩm Thanh Hòa chậm rãi nói: "Nếu sau này trong công việc gặp khó khăn gì, cho dù tôi không có ở đây, em có thể đến tìm Tưởng tổng."
"Người yên tâm đi, sau cuộc họp báo, em tạm thời chưa có ý định vào Nhã Nại làm." Thẩm Giáng Niên buồn rầu nói, sắp tới phải xa nhau, cô nên nói thế nào với Thẩm Thanh Hòa đây.
"Sau khi cuộc họp báo kết thúc, em định làm gì??" Thẩm Thanh Hòa vừa hỏi đã đánh trúng 'chỗ đau' của Thẩm Giáng Niên..