Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ

Dịch Tử Hiên dường như bị cạn kiệt sức lực, cả thân thể lung lay như muốn đổ. Không, không được. Anh không thể ngất được, Mạch Nham, trời như thế này thì giờ em đang ở đâu? Có phải bây giờ em đang rất lạnh không? Ngay lúc này anh phải cố gắng tìm cô, cô không thể có chuyện được. 

Trong góc tối không chút ánh sáng, hơi thở của Mạch Nham dồn dập đến lạ thường. Cả thân hình nhỏ nhắn dính sát vào tường, tay chân đều run rẩy, bờ môi hồng hào bây giờ đã tím tái, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Mạch Nham đã yếu ớt từ khi còn nhỏ, những người bạn cùng lứa tuổi có thể bị cảm lạnh một phần nhưng cùng cơn mưa ấy, cô có thể sẽ chết. Lần này là lần đầu tiên Mạch Nham phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt lâu đến vậy, cả thân thể dường như không cử động được nữa,linh hồn dường như đã lìa khỏi thể xác.

Mạch Nham giờ đây không còn ý thức được chuyện gì nữa, thứ cô biết bây giờ chỉ có lạnh, lạnh và lạnh. 

"Con trai, bây giờ con đang ở đâu?"

Dịch phu nhân ở đầu dây bên kia như muốn chọc thủng màng nhĩ của Dịch Tử Hiên. Bên cạnh giọng nói the thé đó còn có những tiếng khóc thút thít yếu ớt, đôi mắt Hoa Lệ giờ đã đẫm nước mắt. Bộ dáng hoa lê đẫm mưa làm cho Dịch phu nhân đau lòng.

"Tút...tút...tút"

Dịch Tử Hiên căn bản đã dần mất đi ý thức, tất cả giác quan dường như biến mất, cả người lảo đảo bước đi như Zombie (sorry mọi người vì đã so sánh ảnh với Zombie), nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói the thé của "mẹ" mình qua điện thoại cả người anh bừng tỉnh. Đôi mắt híp lại, hơi lóe lên một chút ánh sáng. Cô gái tên Hoa Lệ đó nhất định liên quan đến việc Mạch Nham mất tích. Nếu ý nghĩ của anh là đúng, vậy thì...anh sẽ trừ khử những chướng ngại vật này. Bởi vì chúng là thứ sẽ làm cho anh không thể cưới được Mạch Nham về nhà.

Cô ấy yếu ớt như vậy, trời lại mưa tầm tã như thế này. Khoan...trời mưa sao? Như nhớ ra điều gì, Dịch Tử Hiên nhanh chóng chạy đi.

Khi đã chạy được một đoạn đường khá dài, Dịch Tử Hiên mới nở một nụ cười chua chát. Đúng vậy, nơi anh nghĩ tới chính là nơi ngày xưa anh đã lấy chiếc áo khoác của mình để che cho cô khi trời cũng mưa to như thế này. Nhưng tất cả kỹ ức của cô đã mất hết rồi còn đâu, tại sao anh lại có thể ngu ngốc nghĩ rằng cô sẽ chạy đến đó mà ngồi cơ chứ? Một người ký ức ngày xưa căn bản đã mất hết không thể nào có thể đến nơi mình đã từng đến được.

Ý nghĩ của Dịch Tử Hiên nhanh chóng bay đi mất khi anh nhìn thấy bóng dáng yếu ớt nhỏ bé của người phụ nữ. Cô co ro nằm đó, Dịch Tử Hiên cảm thấy tim mình như ngừng đập. Mạch Nham, Mạch Nham của anh, em không thể có chuyện gì.

Sơ hãi ôm chặt Mạch Nham vào người, Dịch Tử Hiên không giống như những đứa ngốc khác mà lay người bất tỉnh dậy, anh chạy như bay xuyên qua cả làn mưa lớn.

Dưới bầu trời đêm u tối bão bùng, có hai người ướt nhẹp đang chạy, anh dường như tràn trề sức sống cho dù đã bị cảm mạo. Bởi vì, cả thế giới của anh đang ở trong lòng anh

Thế giới nhỏ bé này, anh sẽ bảo vệ nó, thế giới to lớn mà anh đang tạo dựng chỉ là vì thế giới riêng của anh thôi.

Thế giới nhỏ mang tên người con gái anh yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui