“Dịch Tử Hiên, cậu nói lại cho tôi xem”
Đạo diễn ở đầu dây bên kia đầu đã bị bốc khói rồi. Ông cũng có thể nói là
một người có chỗ đứng trong giới Showbiz, không nói đến diễn viên đóng
phim mà mấy người cùng ngành cũng phải lấy lòng ông. Chưa bao giờ có
người dám ra điều kiện với ông, vậy mà thằng nhãi này lại...
”Tôi nói, một là ông phải thay đổi vai nữ chính, hai là tôi sẽ cho bộ phim này của ông ngừng quay.”
Dịch Tử Hiên cười nhẹ, anh dường như không để ý đến câu nói nghiến răng nghiến lợi của người nào đó.
”Dịch Tử Hiên...được, tao sẽ cho mày thấy sự ngu ngốc của mình ngày hôm nay,
từ giờ trở đi vai nam chính sẽ không phải là màu nữa.”
Tức giận
nói một hồi xong ông ta liền dập luôn máy. Tất cả mọi người xung quanh
thấy vậy liền lặng lẽ lùi về phía sau, những nữ diễn viên thì tiếc hận
vì ảnh đế sẽ không làm nam chính nữa, còn mấy nam diễn viên thì vui vẻ
cười lớn.
Ấy, nhưng mà sự tình ra sao thì ai mà biết được.
Dịch Tử Hiên lắc nhẹ cốc rượu vang trên tay, chiếc lưỡi đảo qua liếm quanh
đôi môi đỏ quyến rũ. Anh đã nói rồi, không phải sao? Nhưng ông ta không
biết điều như vậy thì anh cũng chẳng cần phải rộng lòng tha thứ. Đã
không có tác dụng thì giữ lại làm gì nữa.
Sáng hôm sau là một
ngày Hiên Viên hội dậy sóng, tin tức nam diễn viên chính của “Người đàn
ông của em” là Hà Phong đã bùng nổ. Không phải là ảnh đế đứng đầu Dịch
Tử Hiên, hay Thiên Vương Phong Dịch mà lại là một diễn viên mới nổi, Hà
Phong.
Người bên Phong Hà hội thì hả hê khi vai nam chính thuộc
về nam thần nhà mình, còn Hiên Viên hội và Phong Dạ hội thì tức giận bất bình. Chỉ là một nam diễn viên cỏn con có gì mà đòi so sánh với nam
thần nhà họ chứ?
”Đạo diễn Trần, ông làm thật sao?”
Mấy
diễn viên cùng phó đạo diễn lo lắng hỏi. Cho dù là đạo diễn Trần có
quyền làm như vậy, nhưng sự dậy sóng từ các cộng đồng Fan hâm mộ của ảnh đế trên toàn thế giới thì sao?
”Nếu có chuyện gì thì tôi cũng chỉ cần nói lí do ra là được, không phải sao?”
Đạo diễn Trần cười cười. Ông không tin rằng khi nghe xong chuyện này mà bọn Fan ấy còn có thể điên cuồng như thế. Nhưng, thật xin lỗi là trên đời
này còn có cái gọi là Fan não tàn.
”Trần đạo diễn, Trần đạo diễn, không xong rồi”
Một trợ lí nhỏ chạy vào, anh ta chạy vội vàng, hơi thở cũng theo đó mà gấp
rút. Thấy vậy, Trần đạo diễn liền nhíu mày, nếu như ông tìm ra được trợ
lí này là của người nào thì ông nhất định sẽ tìm nam (nữ) diễn viên đó
để tính sổ. Như thế này còn đâu là mặt mũi của đoàn phim nữa chứ?
”Trần...đạo diễn...tất cả các công ty đầu tư vào bộ phim đều phá sản hết rồi”
”Cái gì??????”
Nghe được tin này, đại não của mỗi người như bị ong lên. Không phải chứ?
Công ty đang yên đang lành làm sao có thể bị phá sản được? Hơn nữa lại
vào đúng lúc này.
Trong đầu Trần đạo diễn bây giờ chỉ nhớ đến
Dịch Tử Hiên, ông nghĩ người làm ra việc này chính là thằng nhãi đó,
nhưng, nó làm bằng cách nào cơ chứ? Theo như thôn tin thì hắn cũng chỉ
là một ảnh đế không danh, không phận, không người chống lưng thôi mà.
Hay là...một ai khác.
”Theo như thôn tin thì người đã làm sập các công ty là Dịch thị”
Dịch thị, không phải chứ? Chắc chắn nó không phải của thằng nhãi con ấy đâu, nhất định là không phải.
”Các người gọi Mỹ Ngọc tới đây cho tôi”
Ông ta bây giờ như bị điên, đôi mắt đỏ ngầu. Nếu như bây giờ không còn chỗ
dựa nữa, vậy không phải bộ phim tâm huyết của ông thật sự sẽ bị đóng máy sao? Không, không được. Bây giờ ông phải tìm một chỗ dựa khác tốt và có ích hơn để có thể giúp cho bộ phim khởi máy trở lại.
” Nghe theo lời tôi, tìm ra địa điểm của Phong tổng, nhất định phải tóm gọn được con rùa vàng này.”