Nhìn đống hỗn độn
trước mắt Mạch Nham cảm tưởng như mình vừa mới bước vào một thế giới
khác vậy. Trên dưới căn nhà đều bừa bộn quần áo, dày dép, trong phòng ăn còn tỏa ra mùi hương “ngon lành” của những cái bát “chưa được rửa“.
Nhất định là bọn khủng bố vừa mới ghé thăm nhà nam thần của cô rồi.
”Đó chính là lí do tôi muốn em chuyển đến nhà tôi”
Mạch Nham mở to miệng. Nam thần nhà cô muốn cô vừa làm trợ lí của anh kèm
theo đó là người hầu sao? Thôi được rồi, dù sao thì những việc dọn dẹp
nhà cửa này cô thành thạo hơn bất cứ thứ gì.
Nhanh chóng gom hết đống quần áo ở dưới đất lên, Mạch Nham liền để nó xuống ghế, còn chính mình thì đi tìm đồ để dọn dẹp.
Dịch Tử Hiên đau lòng đứng ở một bên nhìn bộ dáng bận rộn của cô gái nhỏ.
Bởi vì muốn tạo ra một căn phòng bẩn thỉu nhất để có sức thuyết phục cô
đến ở nên anh đã không nương tay mà vò cả đống quần áo lẫn lộn vào với
nhau, rồi phụt nước tương lên nó. Và bộ bát đĩa chưa rửa ở kia cũng là
do anh một tay hất bẩn. Bây giờ nghĩ lại anh liền cảm thấy hối hận, nếu
như cô không đồng ý ở cùng nhà với anh thì anh sẽ dùng sức quyến rũ của
mình để giữ cô ở lại không phải được rồi sao?
Chỉ trong vòng thời gian ngắn căn nhà rộng lớn của Dịch Tử Hiên đã sạch bóng. Đây chính là
kết quả của tinh thần làm việc vì nam thần của Mạch Nham.
Tự nhiên ngồi xuống ghế Sofa, Mạch Nham lau đi mồ hôi trên trán mình, thở hồng hộc.
”Nam thần, hay là hàng ngày em đều đến nhà cửa dọn dẹp cho anh được không? Còn việc chuyển đến nhà anh hay là thôi đi?”
Mạch Nham thật sự rất muốn được ở cùng rồi một tay dọn dẹp nhà cửa cho nam
thần nhưng làm sao có thể được cơ chứ? -Mạch Nham đau đớn mỉm cười. Cô
là ai mà có thể ở cùng với anh chứ? Cô không muốn xây dựng lên chuyện
tình của lọ lem và Hoàng tử hay là con vịt nhỏ xấu xí và thiên nga trắng cao quý sinh đẹp đâu. Cô chỉ muốn cuộn người lại mà sống ở thế giới của chính mình thôi.
Dịch Tử Hiên giật mình. Bàn tay đang cầm cốc
nước của anh khựng lại, gân xanh nổi lên mu bàn tay trắng như tuyết. Cô
ấy vậy mà lại từ chối lời đề nghị ở cùng nhà của anh?
Đặt cốc nước lên trước mặt Mạch Nham. Đôi đồng tử đen tuyền nhìn thẳng vào đôi mắt của cô như muốn tìm ra sự trêu đùa trong nó.
Mạch Nham không cho rằng mình có thể trèo cao đến vậy. Không phải người ta
thường nói trèo càng cao ngã càng đau sao? Nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, Mạch Nham càng cảm thấy quyết định của mình quá
đúng đắn. Anh là ai cơ chứ? Là ảnh đế bao người thích, còn cô, cô chỉ là một người chị làm việc kiếm tiền để cho 3 người em trai đi học thôi.
”Mạch Nham, em không định suy nghĩ lại sao?”
Dịch Tử Hiên nhoài người ra ghế, bộ dáng lười biếng xuất hiện. Anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười hiện lên tia không vui.
”Đúng vậy. Em không muốn thay đổi quyết định của mình”
Đã 4 năm rồi, lần nào hắn và cô xa nhau cũng là vì lí do đó. Cô luôn tìm
cách tránh xa hắn, luôn mỉm cười thật xinh đẹp mà nói với hắn là: “Tớ sẽ đợi cậu quay trở lại“. Nhưng cuối cùng thì sao? Giờ đây khi gặp lại
trong đầu cô đều không có hình bóng của hắn. Là hắn, yêu đơn phương sao?
Đôi môi nhỏ nhắn đột nhiên bị chặn lại khiến Mạch Nham sợ hãi không thôi,
không thể nào, nam thần đây là hôn cô sao? Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần
ngay trước mắt, lồng ngực Mạch Nham như muốn ngừng đập, khuôn mặt ửng đỏ vì khó thở. Dịch Tử Hiên mở mắt, lau đi hàng nước trên khuôn mặt thanh
tú của Mạch Nham, cô nhanh chóng đẩy anh ra, chạy một mạch ra ngoài.
Dịch Tử Hiên thẫn thờ ngồi trên ghế. Lúc đó bác sĩ đã nói với anh rằng đã có một đoạn kí ức mà Mạch Nham không muốn nhớ đến, đoạn kí ức được gọi là
cơn ác mộng của cô đã bị mất đi. Vậy ra đó là thời điểm anh và cô lên
giường sao?
Mạch Nham, có thật sự như lời mọi người nói, em yêu tôi không? Hay đơn giản chỉ là tình cảm mến mộ của Fan với thần tượng?
Mạch Nham, đối với em, tôi là gì?