Chinh Phục Vợ Yêu

Edit: Lệ Thần Hy

“Sao vậy?” Mộ Thiên Thanh nghi ngờ hỏi lại, giọng điệu của cô hơi khẩn trương. “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có…” Thẩm Duyệt Nhiên cúi đầu nhìn giấy đăng ký kết hôn của mình, sau đó dùng giọng điệu làm nũng nói, “Uhm, mình kết hôn rồi. Mới vừa đi đăng ký xong.”

“Hả?” Đầu của Mộ Thiên Thanh xoay mòng mòng không phản ứng kịp, nhưng đột nhiên cô lại phát hiện ra một chuyện nữa. “Cái gì? Cậu kết hôn? Chuyện hồi nào? Sao mình không biết gì hết vậy?”

Mấy câu hỏi dồn dập tới nhưng Thẩm Duyệt Nhiên vẫn cười cười, sau đó hừ mũi dùng giọng điệu mềm mại nói: “He he, mình vừa mới đi đăng ký với Hình Thiên…”

“…” Mộ Thiên Thanh im lặng, cô vẫn chưa tiêu hóa được lời nói của Thẩm Duyệt Nhiên. Một lúc sau Thẩm Duyệt Nhiên cho rằng cô không còn nghe điện thoại nữa thì có một âm thanh truyền tới, “Tiểu Nhiên… cậu có phải hơi manh động rồi không?”

Tên Hình Thiên đó cô đã từng tiếp xúc qua, nhưng người có thể đi theo Lãnh Tĩnh Hàn thì tuyệt đối không phải là người đơn giản.

Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi, ngồi xuống ghế, vuốt tờ giấy đăng ký trong tay: “Đúng là hơi kích động… nhưng mà mình không xúc động tới vậy đâu? Thậm chí còn cảm thấy rất vui mừng. Mình và Hình Thiên đúng là quen chưa lâu, nhưng mà... Anh ấy không giống như Lãnh. Tĩnh …”

Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên im lặng, sau đó tiếp tục nói: “Không phải người đó, Hình Thiên ngày nào cũng chạy tới cửa tiệm bán hoa của mình, thật ra mới đầu mình cảm thấy anh ấy không nghiêm chỉnh như thường ngày, sao đó thì để ý cách nói chuyện của anh ấy rất hài hước. Sau đó… anh ấy đi công tác về rồi nhập viện, nữa đêm đói bụng muốn mình đi mua đồ ăn khuya cho, nếu như người khác nữa đêm làm phiền mình thì mình sẽ mắng cho tên đó câm nín luôn nói chi tới đồ ăn khuya? Nhưng mà nghe nói anh ấy nhập viện nhưng lại không có ai chăm sóc, mình càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu…”

Mộ Thiên Thanh im lặng nghe, chuyện của hai người họ Thẩm Duyệt Nhiên hình như từng đề cập qua. Nhưng mà vì có liên quan tới Lãnh Tĩnh Hàn nên tiểu Nhiên sợ cô đau lòng vì vậy cũng không dám nói rõ ràng, thật ra thì cô bé này đã sớm động lòng rồi.

“Trước kia mình cũng đã yêu đương mấy lần rồi, mỗi lần đều cảm thấy chết đi sống lại, lúc chia lại lại vô cùng đau khổ…” Thẩm Duyệt Nhiên vừa nói vừa suy nghĩ lại những chuyện trước kia, ánh mắt lại rơi vào đóng hoa màu xanh biển đang bày trên cửa hàng. “Nhưng mỗi lần vậy mình đau khổ cũng không có bao lâu, rồi sẽ cho rằng đó là chuyện bình thường thôi, nghĩ lại thì chỉ cảm thấy tức giận. Xưa nay mình không hiểu cho tới khi gặp Hình Thiên, mình có thể hiểu được trước kia không phải là yêu, chẳng qua là mình cảm thấy cô đơn, muốn tìm người ở bên cạnh, cho nên khi chia tay mình khóc cũng chỉ vì sợ cô đơn mà thôi...!”

“Hình Thiên thì khác, nếu lúc này có ai nói cho mình biết anh ấy đang lừa gạt mình thì mình tim mình như bị bóp chặt. Mình cảm thấy nếu ngày nào đó Hình Thiên không cần mình nữa thì nhất định mình sẽ suy sụp mất…” Thẩm Duyệt Nhiên nói xong thì cũng cảm thấy đau xót, “Cho nên hôm qua anh ấy nói với mình chuẩn bị hộ khẩu thì mình đã biết không phải đùa cho vui. Mà thậm chí mình còn rất mong chờ tới lúc đó nữa…”

Thẩm Duyệt Nhiên vui mừng nhìn mấy đóa hoa đồng tiền, cảm giác ngọt ngào ùa về xua tan đi cảm giác đau xót trước kia. “Mình biết lần này mình không phải sợ cô đơn, mình yêu anh ấy. Cho nên mình không từ chối thậm chí cũng không thèm hỏi nhẫn đâu, cầu hôn cũng không có, hôn lễ cũng không… Mình cho rằng những thứ này sẽ làm mình cảm thấy khó chịu, Thiên Thanh lúc mình cầm giác chứng nhận trong tay mình cảm thấy chỉ cần ở bên anh ấy thì mọi thứ khác đều không quan trọng. Mình từng nghĩ không biết sau này làm sau duy trì được cuộc hôn nhân, nhưng giờ thì mặc kệ có khó khăn cỡ nào mình đều có thể vượt qua. Bởi vì… trong tim mình có anh ấy, nên cái gì cũng không quan trọng.”

Mộ Thiên Thanh nghe lời nói của Thẩm Duyệt Nhiên ánh mắt của cô cũng thay đổi, cô bé này chính là vậy đó. Bình thường thì nhìn như không tim không phổi, điên điên khùng khùng, nhưng tới lúc có chuyện gì trọng đại thì luôn tỉnh táo mà giải quyết. Cậu ấy luôn biết mình cần cái gì, cho dù sao đó có phát hiện ra mình sai rồi thì cũng sẽ cố gắng phản bác lại.


“Mình không biết Hình Thiên có yêu mình nhiều như mình yêu anh ấy không, nhưng mình thật sự rất yêu anh ấy! Mình cũng không ngại yêu thêm một chút nữa…”Thẩm Duyệt Nhiên nói xong còn cười hạnh phúc, “Không cần nhẫn, không cần cầu hôn, không cần hôn lễ... Những thứ này không quan trọng, Thiên Thanh, quan trọng là mình đã có Hình Thiên rồi.”

Lời nói kiên định không lung lay, Mộ Thiên Thanh nghe cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Duyệt Nhiên đang rất vui vẻ. “Tiểu Nhiên, chúc mừng cậu!”

“Cảm ơn cậu!” Thẩm Duyệt Nhiên tủm tỉm cười, “Buổi tối mình sẽ gặp cậu!”

“Cậu cãi nhau với Hình Thiên à?” Mộ Thiên Thanh hỏi ngược lại.

“Hừ, tuy rằng anh ấy là chồng mình, nhưng cậu là bạn khuê phòng của mình, anh ấy không so đo được. Chỉ có thể xếp thứ hai thôi!” Thẩm Duyệt Nhiên kiêu ngạo nói.

Mộ Thiên Thanh cười cười, cảm giác lo lắng mấy ngày nay đều tan biến hết. Lúc này tâm trạng của cô đã đỡ hơn trước nhiều rồi. Cô không biết mình có hạnh phúc hay không, nhưng nhìn Tiểu Nhiên hạnh phúc cô cũng vui rồi!

Hình Thiên lái xe tới căn cứ, cắt đuôi luôn hai tốp xe đang đang theo dõi người của anh. Tới nơi anh xuống xe, gõ cửa, một bà lão tầm sáu mươi tuổi đi ra, trong tay còn cầm dụng cụ làm nông.

“Lại kiếm trò gì làm nữa à?” Hình Thiên nhìn dáng vẻ của bà mà lắc đầu bất đắc dĩ.

“Rãnh rỗi không gì làm, bà đây có chuẩn bị vài món. Chờ cậu khỏi thì nấu cho cậu ăn.” Bà lão cười vô cùng hiền lành, nhìn cũng là người có sức khỏe.

Hình Thiên bị bà kéo vào nhà, bà đóng cửa lại rồi mới nói: “Mấy thằng nhãi đó cũng đang chờ cậu đó…”

“Ừ!” HÌnh Thiên gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ giấy đăng ký như đang làm ảo thuật mà quơ quơ trước mặt bà lão.

Đừng nhìn bà lão là người già, nhưng thị giác còn rất tốt đó. Bà vội nắm lấy tay của Hình Thiên, sau đó liếc nhìn mặt mày vui mừng hớn hở. “Tên nhóc này cuối cùng cũng trúng thưởng rồi!”

“He he, chị Xảo.. Đừng nói trúng thưởng chứ!” Hình Thiên dựa vào người của bà lão, dáng vẻ giống như con nít: “Em nói rồi, cho dù là đại ca hay đám ranh con kia thì cuối cùng cũng đi sau em thôi. Chị còn không chịu tin à?”


“Được rồi, được rồi!” Bà lão vui vẻ nhìn tờ giấy màu đỏ, càng nhìn càng vui: “Để chị đây chuẩn bị cho cưng!”

Hình Thiên hôn mạnh lên gương mặt của bà lão, cười đắc ý đi vào phòng trong.

Đám người tiểu tứ thấy Hình Thiên đi vào thì lần lượt đứng dậy: “Anh Thiên!”

“Ừ!” Hình Thiên trả lời lại, không còn dáng vẻ lưu manh hồi nãy lúc ở trước mặt chị Xảo, sắc mặt anh trở nên bình tĩnh, ngồi xuống nhận lấy tách trà của Tiểu Lục đưa tới. Nhấp một ngụm mới nói: “Công việc mọi người xử lý sao rồi?”

"Vẫn đang quan sát, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, trong hai tháng nữa có thể ra tay được rồi." Tiểu Tứ bình tĩnh nói.

Hình Thiên để cái ly xuống, "Không cần quá gấp, tôi chỉ đề phòng rủi ro. Lần này không riêng gì lão đại, đối với mọi người cũng rất quan trọng, lúc rời đi có thể rửa sạch sẽ thì không còn gì tốt hơn nữa..."

Mọi người im lặng, cuối cùng Tiểu Tứ mở miệng, "Anh Thiên, thật sự muốn rửa sạch sao?"

"Sao vậy? Sống trong cảnh tối lửa tắt đèn đã quen giờ sợ ánh sáng à?" Hình Thiên hỏi ngược lại, ánh mắt dưới đôi mắt kính có hơi sắc bén.

Mọi người liếc nhìn nhau không nói gì.

Hình Thiên liếc nhẹ một vòng, thu toàn bộ vẻ mặt của mọi người vào trong mắt. Bọn họ đang nghĩ gì anh đều biết hết, nhưng tình hình bây giờ, đại ca không phải là mục tiêu duy nhất của anh Tiêu với lại tin tức bên kia còn chưa có. Chỉ có khi tẩy sạch sẽ đám người này, lỡ gặp chuyện gì thì cũng dễ ứng phó hơn.

“Còn một chuyện nữa. Đại ca bảo tôi nhắn với các cậu, quyết định của mọi người với anh Tiêu, anh ấy không can dự vào…” Hình Thiên dựa người vào ghế sô pha, chậm rãi nói: “Tuy ngoài mặt đại ca và anh Tiêu không đụng chạm trực tiếp với nhau. Nhưng không biết anh Tiêu nghĩ thế nào?”

Mọi người vẫn im lặng không nói gì, một tháng này tuy ngoài mặt mọi chuyện vẫn như vậy nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu. Không biết vì sao từng cởi mở với nhau như vậy nhưng anh em lại có kết cuộc như hôm nay.


Hình Thiên không tiếp tục đề tài này mà chuyển đổi sang tình hình gần đây của Dạ Ưng, sau đó liền đứng dậy rời đi, vừa vừa mới đi ra tới sân nhỏ thì bị Tiểu Tứ gọi lại.

“Có chuyện gì sao?”

Tiểu Tứ nặng nề khẽ gật đầu.

Hình Thiên im lặng xoay người đi về phía sau nhà.

Những cây táo cũng đã bị hái hết, giờ chỉ còn lá vàng nhìn xung quanh vô cùng ảm đạm.

"Có chuyện gì thì nói di!" Hình Thiên đút hai tay trong túi quần, ánh mắt nhìn phía trước, trong đầu toàn gương mặt của Thẩm Duyệt Nhiên, ngón tay ở trong túi quần chạm vào một chiếc nhẫn.

Tiểu Tứ đầu tiên là im lặng, sau đó nghiêm túc kiên định nói: "Lời nói của em lúc anh Thiên và đại ca đi Mỹ em còn nhớ rất rõ..."

Hình Thiên xoay người nhìn cậu, đợi Tiểu Tứ nói tiếp.

"Em tới để nói ra quyết định của mình..." Hầu kết Tiểu Tứ cuộn lên cuộn xuống, nói: "Mặc kệ thế nào... Chúng em cũng ở bên phía đại ca!"

Hình Thiên nhìn chằm chằm Tiểu Tứ, anh và đám Tiểu Tứ không giống, cậu ấy không cần lựa chọn. Nhưng nếu đã lựa chọn điều này thì nhất định họ đã suy nghĩ rất lâu mới có thể quyết định.

Anh vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ, không nói lời nào, rồi rời khỏi. Trước khi đi, bà lão đưa cho anh một cái hộp, anh cười vô cùng gian xảo, nhưng, trong ánh mắt nhưng lại có chút nặng nề.

Ban đêm, có rất nhiều người đợi nó tới, có người mang theo tâm trạng sung sướng, có người lại mang theo tâm trạng thấp thỏm.

Hình Thiên bao toàn bộ nhà hàng A-magic, giây phút này cả nhà hàng được bố trí cực kỳ ấm áp.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhìn một vòng, anh cười nhạt khó khăn lắm mới có dịp được đâm chọt Hinh Thiên: “Đây có coi như là đang lợi dụng chức vụ không?”

"Em đang lợi dụng chức vụ giám đốc của anh đó!" Hình Thiên nói rất chân thành, "Em nói cho quản lý nghe, đây là ý muốn của anh.”


Lãnh Tĩnh Hàn cười cười lắc đầu, anh dẫn đầu đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống. Trên bàn được bài trí thêm một bó hoa màu cam, không có thêm bất kỳ món trang trí nào, chỉ một bó hoa đơn giản được cấm vào trong bình thủy tinh.

Hình Thiên căn dặn quản lý nhà hàng đều gì đó, giống như đột ngột nghĩ ra rồi lại thôi.

“Đóng giao dịch cổ phần Hắc Dực đều được chuyển sang tên của Thẩm Duyệt Nhiên đó!” Thấy Hình Thiên đi tới, Lãnh Tĩnh Hàn mới lạnh nhạt nói.

Hình Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó mới nhíu mày hỏi: “Đại ca cổ phần Hắc Dực đó là anh chuẩn bị để phía sau, sao anh lại…”

“Chỉ cần tôi muốn lúc nào cũng có thể cho ra một Hắc Dực mới!” Vẽ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, “Chuyển cho cô ấy đi, coi như là một sự đảm bảo.”

Hình Thiên im lặng, anh cũng không vui, mặc dù biết đây là tâm ý của đại ca nhưng chuyển sang tên Tiểu Nhiên lại sợ có gì đó bất ổn.

Không ai nói trước được mọi chuyện, đại ca trong sạch, anh cũng không muốn Thẩm Duyệt Nhiên cả đời chịu đựng “gánh nặng” này!

Ngón tay của Lãnh Tĩnh Hàn gõ nhẹ trên mặt bàn, nhìn Hình Thiên sau đó quay mặt về, lạnh nhạt nói: “Những thứ đó… không phải thứ tôi muốn.”

Tim của Hình Thiên càng đau hơn, tất cả mọi người đều cho rằng đại ca đứng đầu rất vui vẻ. Hưởng thụ được cái cảm giác ngồi trên ngôi cao vời vợi, nhưng có mấy người hiểu được anh ấy?

Anh ấy chỉ muốn bình tĩnh quan tâm người mình muốn, cùng người mình yêu đi ngắm hoàng hôn, hưởng thụ gió biển… hoặc chỉ im lặng đi qua những địa phương.

Nhưng cho dù là ai, kể cả anh em hay tình yêu… anh hay cũng không có cách nào làm được chuyện này.

“Thu hồi cái vẻ mặt đau khổ của cậu lại đi… Bà xã của cậu tới rồi kìa, đừng làm người ta tưởng tôi ức hiếp cậu!” Lãnh Tĩnh Hàn nhếch môi cười, nụ cười lạnh nhạt mang theo chút ngông cuồng.

Hình Thiên bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này ở cửa vang lên giọng chào hỏi của nhân viên, vẻ mặt của Hình Thiên đột nhiên thay đổi, cười hớn hớ: “Bà xã của em tới rồi.”

Sau đó đứng dậy đi về phía cửa chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận