Chinh Phục Vợ Yêu

Thượng Quan Mộc kéo thân thể Mộ Thiên Thanh qua, nhẹ nhàng nói: "Nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, nhưng... Thiên Thanh, em nên biết bả vai của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em mà thôi.”

Dịu dàng như vậy, lời nói ôn nhu lộ ra tình yêu không che giấu chút nào, Mộ Thiên Thanh không có giãy giụa, cô cứ như vậy mặc cho Thượng Quan Mộc ôm lấy thân thể của mình, phía ngoài mưa phùn lâm râm khiến cho không khí có một chút lành lạnh tựa như lòng của cô, chỉ riêng bả vai này, bàn tay này lại mang lại ấm áp làm cho cô không có cảm thấy mình hoàn toàn lạnh lẽo.

Gò má của Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng đặt trên tóc Mộ Thiên Thanh, mùi dầu gội mát mẻ chui vào trong mũi, anh tham lam nhắm hai mắt lại, mặc dù không biết tại sao giờ phút này cô lại yếu đuối như thế, nhưng anh lại có lòng tham muốn cho thời khắc này dừng lại.

Gió đêm khẽ thổi quét qua, giọt mưa trên mái hiên khẽ rơi xuống phát ra âm thanh tí tách tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất, lá cây lay động theo gió, buổi tối như thế này, âm thanh như vậy có hai trái tim gắn bó kề cận bên nhau...

"Rắc rắc". Một tiếng động nhỏ vang lên, ở trong màn đêm yên tĩnh cực kì gây sự chú ý, Thượng Quan Mộc mở mắt, ánh mắt lợi hại đột nhiên bắn về phía nơi xa, trên khuôn mặt lạnh lùng chứa đựng phức tạp, anh không có động đậy, chỉ hơi cụp mắt xuống nhìn Mộ Thiên Thanh, thấy cô không có phản ứng, ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô, cũng không có để ý tới nguồn gốc của tiếng vang đó nữa...

Suy nghĩ Mộ Thiên Thanh hỗn loạn, lòng của cô đau, đau giống như bị người ta dùng sức đâm cho một cái... Rõ ràng là rất cố chấp với mặt trời nhỏ trong quá khứ, rõ ràng là bản thân luôn muốn đối mặt với nhau một lần nữa, nhưng... Tại sao tim của cô lại đau như vậy."

Anh nói hiện thực không thể chứa được mộng ảo?

Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng cụp mi mắt, trong nháy mắt, hốc mắt chua xót không chịu được nữa, nước mắt nóng hổi tràn ra, theo gương mặt chảy xuống đến miệng, mùi vị mặn chát lan tràn trên bờ môi của cô, mang theo vui mừng sau bi thương, đau lòng cùng với mê mang...

Nếu như em mạnh khỏe thì sẽ có một ngày anh mang mặt trời nhỏ tới tìm em.

Anh không phải là mặt trời nhỏ của cô, cho nên... Anh không cần cô mạnh khỏe mà anh cũng vĩnh viễn không cần cô nữa rồi.

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng từ từ hiện ra rõ ràng trước đôi mắt đẫm lệ của Mộ Thiên Thanh, cô mím môi, mặc cho này hình ảnh này từ từ mờ đi trong nước mắt...

Cảm thấy Mộ Thiên Thanh không thích hợp, Thượng Quan Mộc cúi đầu nhìn, nước mắt trên mặt Mộ Thiên Thanh làm tim của anh đau đớn, muốn hỏi, nhưng lại... Cuối cùng vẫn là nhịn xuống, tay lại ôm lấy Mộ Thiên Thanh siết chặt thêm mấy phần.

Cô chưa bao giờ yếu ớt trước mặt người khác như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô khổ sở đến dường này.

Thời điểm anh đi lấy đồ ăn đã xảy ra chuyện gì"?

"Thượng Quan..." Mộ Thiên Thanh hít mũi một cái, mạnh mẽ nhịn xuống bi ai trong lòng.

"Ừ" " Thượng Quan Mộc khẽ đáp, trong giọng nói toàn là nhu tình.

Mộ Thiên Thanh gắt gao cắn môi dưới, vào giây phút đó nước mắt đầy tràn trong hốc mắt lại chảy xuống lần nữa, trong giọng nói của cô mang theo nghẹn ngào, lại giống như dùng rất nhiều sức lực để mà nói: "Chúng ta... Thử một lần đi?"


Chúng ta thử một lần đi?

Trong phút chốc Thượng Quan Mộc nghe được câu này, nhất thời chưa kịp phản ứng thì đã nghe Mộ Thiên Thanh tự lẩm bẩm: "Từ đầu tới cuối... Đều là do một mình em chấp nhất mà thôi... Làm tổn thương mình còn làm tổn thương đến người bên cạnh..."

Lời của cô rất nhỏ, hình như là nói cho mình nghe.

Thượng Quan Mộc khẽ cau mày, Mộ Thiên Thanh nói cái gì anh không có nghe rõ ràng, anh kéo Mộ Thiên Thanh qua, nhìn cô hỏi: "Ý của em là…"

Anh cần xác định, anh không chịu được cảm giác một giây trước còn ở trên tận trời xanh thì giây sau lại bị ngã xuống mặt đất.

Ánh mắt Mộ Thiên Thanh rưng rung gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Mộc đang gần trong gang tấc, khóe miệng hiện ra tươi cười đắng chát, chậm rãi nói: "Chúng ta thử một lần đi... Nhưng em không thể bảo đảm em có thể hoàn toàn buông xuống nút thắt ở trong..."

“Anh không ngại." Giọng nói của Thượng Quan Mộc mang theo gấp gáp, anh vui vẻ nâng khóe môi, hôn một cái thật nhẹ trên trán Mộ Thiên Thanhsau đó ôm thân thể của cô vào trong ngực lần nữa, hai cánh tay gắt gao vòng quanh, giống như làm như vậy thì người trong ngực mới không phải là hư ảo, sẽ không trong lúc bất chợt biến mất không thấy gì nữa.

"Anh có thể ở bên em, cùng em hóa giải nút thắt, để cho trong lòng em chỉ còn có sự tồn tại của anh mà thôi." Thượng Quan Mộc bá đạo nói xong, trong lời nói khó nén được kích động cùng vui vẻ, chuyện này tới quá đột ngột, mặc dù anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nguyện ý thử một lần vậy thì đại biểu cho việc hai người đã tiến một bước dài.

Mộ Thiên Thanh dán sát mặt vào lồng ngực ấm áp, to lớn của Thượng Quan Mộc, tay vốn đang buông xuôi ở bên người cũng chậm rãi trên vòng qua hông của Thượng Quan Mộc...

Nếu như hết thảy bắt đầu lại từ đầu thì cô sẽ hoàn toàn quên được mặt trời nhỏ chứ?

Cuộc sống của mình không nên bắt buộc người khác phải chịu trách nhiệm, cô... Tại sao chỉ vì một câu nói mà giam giữ chính mình, còn hy vọng xa vời đối phương vĩnh viễn không thay đổi?

*

Thành phố A, bến tàu số bảy.

Tiểu Lục đang đứng ở trên boong thuyền, đi theo phía sau còn có bốn người, mỗi người đều tản ra sát khí lạnh lẽo, chỉ riêng Tiểu Lục thì có chút khác biệt, diện mạo của anh cũng không phải là quá mức xuất sắc nhưng mà trên người lại tản ra một loại khí chất đặc biệt chỉ có ở những người sống nhiều năm trong bóng tối.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tiểu Lục xoay người, cùng lúc đó một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới trước mặt anh, nói: "Anh Tiểu Lục, Lão Quỷ đến."

Ánh mắt Tiểu Lục nghiêm túc, nâng bước chân đi về phía trước, mưa phùn đập vào người anh, bởi vì thân thể có chút gầy yếu nên nhìn qua hết sức tiêu điều.

Đột nhiên chỗ khúc quanh có ánh đèn xe lóe lên, ở trong mưa phát ra ánh sáng chói mắt, tốc độ xe cũng không nhanh, lúc Tiểu Lục dừng bước thì đồng thời chiếc xe cũng dừng lại cách đó không xa.


Tiểu Lục đứng yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh nhìn cửa xe bị mở ra, Lão Quỷ bước xuống xe...

"Ha ha ha ha..." Đầu tiên Lão Quỷ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, sau đó tiến lên tỏ ra thân thuộc ôm lấy Tiểu Lục: "Mới hai năm không thấy mà chú em đã lão luyện lên không ít nhỉ?"

Vừa nói chuyện đồng thời Lão Quỷ vừa chìa tay ra với Tiểu Lục, Tiểu Lục nhìn Lão Quỷ, nhàn nhạt cong môi lên, nói: "Ở trước mặt Lão Quỷ... chẳng qua tôi cũng chỉ là một cây cỏ non vừa mới nảy mầm mà thôi."

"Ha ha ha..." Lão Quỷ cười to một lúc lâu, lời khen tặng không có ai không thích nghe: "Người mang số hiệu của Dạ Ưng, ai dám nghĩ là cỏ non. Ha ha ha ha??"

Tiểu Lục cười nhạt, không có quá nhiều cảm xúc, Lão Quỷ cũng không để ý, thu lại nụ cười, thay đổi thành nghiêm túc hỏi: "Hôm qua sao rồi?"

"Lão Quỷ, chắc ông cũng hiểu rõ quy định cũ rồi chứ?" Tiểu Lục nói rất bình tĩnh, anh cũng không có bởi vì lời vừa ra khỏi miệng, trên người Lão Quỷ liền xuất hiện sát khí mà thay đổi cảm xúc, "Muốn gặp Đại ca... thì phải hủy hai mắt, Lão Quỷ... ông còn muốn gặp sao?"

Khóe miệng Lão Quỷ không tự chủ co quắp lại, chuyện này ông cũng đã từng nghe qua, lúc đó có một tên Mafia Ý muốn gặp Dạ, cuối cùng cũng gặp được, chỉ là... Là ở dưới tình huống ánh mắt đã bị mù.

"Nói đùa một chút thôi mà... Làm gì nghiêm túc như vậy, không đáng yêu chút nào." Lão Quỷ thay đổi rất nhanh, ông tới để nói chuyện giao dịch, không phải tới để tìm khó khăn, hiện tại bên Tam Giác Vàng quá lợi hại, thật sự nếu không giải quyết được với Dạ Ưng thì chỉ riêng súng ống đạn dược bọn họ cung cấp cho Long Cửu cũng đã đủ để làm ông ăn không tiêu rồi.

Tiểu Lục bình thản cười cười, sâu kín nói: "Tôi cũng chỉ đùa giỡn thôi mà."

Lão Quỷ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức phá lên cười "Ha ha", dời đề tài nói: "Hay là kiểm hàng trước đi"?"

"Được."

Vẻ mặt Tiểu Lục rất lạnh nhạt, nhưng lại có một khí thế nghiêm nghị làm cho người khác cảm phục từ đáy lòng, anh nhẹ nhàng liếc người phía sau một cái, người nọ liền tiến lên đi theo người của Lão Quỷ tới chiếc xe, sau một khoảng thời gian liền trở lại bên cạnh Tiểu Lục nói: "Hàng tốt."

Tiểu Lục gật đầu một cái, lạnh nhạt hỏi: "Lúc nào hàng đến?"

"Tùy bên cậu, bên tôi lúc nào cũng có thể giao hàng được." So với Dạ Ưng thì Lão Quỹ còn gấp gáp hơn rất nhiều, ban đầu vốn là nghĩ tới có thể kiếm được một khoản từ vụ anh túc (thuốc phiện) bên Thailand, cuối cùng không kiếm chác được mà hang ổ của mình còn bị lật tung lên.

"Không vội..." Tiểu Lục lạnh nhạt nói một câu.

Lão Quỷ lập tức nhíu mày, theo ông được biết thì Dạ Ưng đang chờ Phong Hổ giao hàng, nếu như không phải là bên Long Cửu kia không chịu được thì làm thế nào ông cũng muốn kéo dài thêm một chút .


"Khó có được Lão Quỷ đến đây một chuyến, đừng nên nóng nảy?" Tiểu Lục bình tĩnh nói: "Anh Tiểu Tứ đang muốn gặp ông đấy..."

Lão Quỷ âm thầm nhếch miệng, người mang số hiệu mà ông tiếp xúc nhiều nhất trong Dạ Ưng chính là Tiểu Tứ, có thể nói ở trong Dạ Ưng người này hoàn toàn là một tay che trời, nghe nói... gần như kế thừa được phẩm chất của Dạ và Ưng, chọc tới cậu ta nhất định không có kết quả tốt.

"Cái này thì không cần đâu..." Tâm tư Lão Quỷ nhanh chóng thay đổi, nhưng mà trên mặt lại không có biểu lộ ra, nếu như lúc trước không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì không sao cả, nhưng bây giờ chỗ này là đất thị phi, ông cũng không muốn lội xuống vũng nước đục này.

"Thế nào, Lão Quỳ..." Giọng của Tiểu Lục có chút trầm xuống: "Chẳng lẽ ông không nể mặt anh Tiểu Tứ sao?"

"Lời này tôi không thích nghe..." Sắc mặt Lão Quỷ cũng tối lại, " Hiện tại tình huống bên Tam Giác Vàng thế nào cũng không cần tôi nhiều lời nữa... Nếu như Tiểu Tứ không vui, lần sau tôi sẽ tự tìm tới nhận lỗi."

Một bên khóe miệng của Tiểu Lục hơi nâng lên, nhướng mắt, lạnh lẽo và giễu cợt trong đáy mắt của anh được bóng tối giấu đi, "Lão Quỷ đã nói như vậy... tất nhiên là tôi cũng không làm khó nữa."

Sắc mặt Lão Quỷ càng thêm không tốt, đối với ngạo mạn cùng cố nói móc của Tiểu Lục thì trong lòng càng thêm khó chịu: "Thời gian giao hàng?"

"Lão Quỷ cần gì gấp gáp như vậy... Vậy thì cứ theo như kế hoạch ban đầu đi." Tiểu Lục thu hết sắc mặt của Lão Quỷ vào mắt, nhìn ông ta xoay người đi về phía chiếc xa, đáy mắt thoáng qua lạnh lẽo và trào phúng, sau đó dặn dò người bên cạnh: "Đi lấy hoá đơn nhận hàng đi."

"Dạ, anh Lục."

Đoàn người được huấn luyện nghiêm chỉnh bước lên xe, người đàn ông che dù cho Tiểu Lục cung kính mở cửa xe cho anh, Tiểu Lục cũng không có lên xe ngay mà là ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xe của Lão Quỷ.

Ngồi trong xe, Tiểu Lục lấy điện thoại ra, bấm một dãy số sau đó đặt điện thoại di động vào bên tai...

“ Đại ca, đã gặp Lão Quỷ rồi." Điện thoại vừa thông thì Tiểu Lục liền báo cáo, anh nhìn chiếc xe của Lão Quỹ đã biến mất tại khúc quanh qua cửa kính xe, nói tiếp: "Lúc này em đang đi lấy hoá đơn nhận hàng."

"Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này, bên ngoài đã tối đen như mực.

òaĐại ca..." Trong điện thoại, giọng nói của Tiểu Lục có chút chần chờ, ngừng một chút rồi mới hỏi tiếp: "Thật có thể dụ đối phương ra sao?"

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên thâm thúy, đôi môi mỏng lạnh nhạt cong lên như có như không đường, lạnh nhạt nói: "Chúng ta không có tổn thất gì chứ?"

Tiểu Lục đáp một tiếng, anh hiểu được ý tứ của đại ca, nhưng... Nhưng mà trong nội tâm lại có chút lo lắng.

"Chuyện còn lại thì bàn bạc cùng với Tiểu Tứ đi." Lãnh Tĩnh Hàn dặn dò, sau khi nghe Tiểu Lục trả lời liền cúp máy, trước khi cúp máy còn dặn thêm lần nữa: "Nhớ lấy, tôi muốn người, hàng không quan trọng."

Lòng Tiểu Lục bị một cảm xúc không rõ lấp đầy, lỗ mũi càng thêm chua xót, anh đột nhiên thu hồi tầm mắt về, rủ mắt xuống, che giấu xúc động nơi đáy mắt, trả lời: "Em hiểu rồi."

Lãnh Tĩnh Hàn cúp điện thoại, cụp mắt xuống nhìn hộp trang sức đang đặt trên đùi...

Trong hộp trang sức bằng nhung có đặt một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền đó giống như ánh sáng mặt trời vương vãi, cũng giống như những tinh linh nghịch ngợm trên bông hoa hướng dương đang nhảy múa dưới ánh mặt trời...


Một sợi dây chuyền đẹp như vậy cũng có một cái tên rất xinh đẹp —— Mặt trời.

Ngón tay thon dài của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng lướt qua "Mặt trời", ban đầu Ưng chỉ nói qua loa cho anh nghe về thiết kế của “Mặt trời”, thế nhưng anh lại giống như tận mắt thấy qua thiết kế này ở ngoài đời thật vậy.

Ưng nói: Anh rất muốn cầm sợi dây chuyền này trở về tìm cô... Cái này chính là mặt trời của hoa hướng dương.

Đôi mắt đen như mực của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra tự giễu mà anh không phát hiện, nhìn cánh hoa nho nhỏ ở trong bàn tay, ánh mắt liền trở nên thâm thúy, hình như anh... quá mức để ý đến người phụ nữ của Ưng rồi thì phải?

Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn bỗng trở nên rét lạnh, động tác của ngón tay cũng ngừng lại, trái tim tràn ngập sát khí, đôi mắt chim Ưng khẽ khép lại, môi mỏng hé mở, lẩm bẩm nghi vấn: "Có phải là cậu hay không?"

Trong không gian rộng lớn mà yên tĩnh, một câu nói nhỏ như vậy lại lộ ra nặng nề, môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn mím lại, ngón tay nhẹ nhàng cử động, hộp trang sức bị đóng lại, anh nâng ánh mắt lên, khuôn mặt như điêu khắc lộ ra một chút lo lắng.

Đêm đen như vậy, thời tiết âm u như thế làm cho tâm tình của mỗi người cũng trở nên ủ dột.

Biệt thự trên đỉnh núi.

Trong vườn hoa, có vài con thiêu thân đang bay lượn chung quanh đèn chân không*, gió thổi qua làm cho chiếc ô nhẹ nhàng lay động...

*Trong mấy cái biệt thự lớn có sân cỏ hay vườn hoa gì đó người ta có đặt mấy cái đèn, tối thì bật lên cho nó đẹp á.

Anh Tiêu ngồi ở dưới ô, vẫn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mặc quần jean, toàn thân cao thấp lộ ra hơi thở thần bí.

Anh ta khẽ cúi thấp đầu nhìn điện thoại di động trong tay, đôi môi đẹp hình thoi nâng lên thành một nụ cười quỷ dị, theo thời gian, nụ cười này càng ngay càng sâu hơn mà hơi thở thần bí cũng dần dần lan tràn quanh thân của anh ta.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy Mục Sâm từ xa xa đi tới...

"Tình huống như thế nào rồi?" Giọng nói của anh Tiêu có mấy phần lười biếng.

Mục Sâm khẽ cung kính cúi người, trả lời: "Tất cả đều giống như anh Tiêu đã đoán trước."

Anh Tiêu khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Không biết hôm nay người đó có làm cho tôi thất vọng hay không?"

Mục Sâm nhíu mày, không hiểu nhìn người đàn ông trước mắt: "Chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng... Anh Tiêu cho rằng Lãnh Tĩnh Hàn sẽ đoán được kế hoạch của chúng ta sao?"

"Không nên quá xem thường anh ta." Trong lời nói của anh Tiêu lộ ra cảm xúc phức tạp, có kính nể, có hận ý, cũng có một cái gì đó phức tạp hơn ẩn núp ở bên trong, ánh mắt giấu ở dưới vành nón lộ ra ánh sáng sắc bén, sâu kín thở dài một tiếng: "Thật là mong đợi nha… Dạ."

Dứt lời, ánh mắt anh Tiêu cụp xuống, mở điện thoại di động lên, nhấn nút gửi tin nhắn đã sớm soạn xong, mà người nhận tin chính là... Mộ Thiên Thanh??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận