“Tô tổng, con trai ngài mới 18 tuổi mà tính cách đã như vậy, thường xuyên ra vào những nơi hỗn loạn như các hộp đêm xa hoa, suốt ngày chơi bời, dùng chất cấm lại còn cố ý giết người, tác phong này có liên quan đến vấn đề giáo dục trong gia đình không?”
“Tô tổng, ngài đối với tin tức con trai là tình nghi trong vụ án cố ý giết người và dùng cần sa ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn Hằng Long cảm thấy như thế nào?”
Tô Trị Quốc nghe vậy cả khuôn mặt tức khắc trầm xuống, môi mím chặt, không có trả lời bất cứ vấn đề gì.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, ông ngồi vào ô tô và nhanh chóng rời đi, ngăn cách với sự ầm ĩ bên ngoài.
Ông nắm chặt nắm tay, trên tay nổi đầy gân xanh, ông đột nhiên vung tay lên, đem toàn bộ đồ vật trên bàn quét hết xuống mặt đất.
“Tên súc sinh này! Tô Dư đâu? Ngay lập tức xử lý tốt việc chết tiệt này cho tôi! Thật là làm mất hết mặt mũi mà!”
Cách đó không xa, tuyết trắng xóa bao trùm đỉnh núi, một lớp tuyết mỏng phủ đầy trên các tán cây, xa xa có thể thấy một tòa tứ hợp viện cổ kính đứng sừng sững ở giữa sườn núi, hoa tử đằng nở đầy tường ngoài.
Tô Dư dừng xe trước cửa, cô xuống xe, đập vào mặt là không khí rét lạnh phả ra cả làn khói mờ mờ.
Cô từ cốp xe lấy ra một rương hành lý nhỏ, bước đến trước cửa, ấn chuông.
Ngay lập tức đã có một dì chạy ra mở cửa, Tô Dư lộ ra sự lễ phép mỉm cười, gật đầu, rồi vội vàng đi vào.
Đây là một căn nhà cổ điển theo phong cách Trung Quốc xưa, đồ đạc được làm bằng gỗ đỏ, trên giá sách chủ yếu bày những quyển sách pháp luật rất quý, còn có gốm sứ Thanh Hoa, trên tường treo một bức tranh chữ chữ “Pháp”, được viết theo lối viết chữ thảo.
Cửa sổ hai bên có treo một cái lồng chim, trong đó là một con chim anh vũ xinh đẹp đang vùng vẫy, là một con chim màu trắng thuần túy sạch sẽ, chỉ có phần trên đầu là một túm lông màu vàng trông như một cái vương miện.
Ông Tịch đưa lưng về phía Tô Dư, ông ấy đang nhàn hạ thoải mái chơi đùa với con chim anh vũ trong lồng.
Nghe được thanh âm của cô, ông ấy xoay người, biểu tình hòa ái, nói: “Ngồi đi, uống trà nhé!”
Tô Dư ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề chính: “Thầy Tịch, em mạo muội đến bái phỏng là vì……”
Chỉ là, lời nói còn chưa nói xong đã bị ông Tịch hiểu hết: “Sự việc của em trai em tôi đã nghe nói, nhưng mà bây giờ tôi tuổi tác cũng đã lớn, sớm không còn thưa kiện, nếu bây giờ có rời núi cũng chưa chắc thắng được người trẻ tuổi.”
Ông Tịch nhìn chằm chằm vào Tô Dư, bình tĩnh uống một hớp nước trà, cười cười, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi có thể đề cử cho em một người thích hợp có thể tiếp nhận được vụ án này.”
Tô Dư hơi giật mình, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp, trong đầu không biết tại sao lại chợt hiện ra một bóng người mơ hồ.
Lúc này, ánh mắt ông Tịch hòa ái nhìn về phía sau lưng của Tô Dư.
Tô Dư theo ánh mắt của ông ấy mà quay đầu lại, thấy người bước đến cô có chút ngẩn ngơ.
Người đang bước vào là một người đàn ông, người này mặc một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, hai chân thon dài, dáng người rất đẹp.
Anh rất cao, tưởng chừng như đứng ở ngoài cửa đã có thể chặn hết ánh sáng bên ngoài lại, cô không rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ thấy được một bóng đen lãnh đạm đang bước đến.
Mặc dù chỉ là một ánh nhìn lướt qua, Tô Dư cũng có thể nhận ra người đang tới —— Hoắc Nhiên.
Tay cô bất giác cuộn tròn một chút, trái tim không biết tạo sao lại hồi hộp không thở được, đầu óc cô trong nháy mắt trở nên chỗ trống, cái gì cũng nhớ không nổi.
Ông Tịch ôn hòa nói: “A Nhiên tới rồi, mới kết thúc phiên tòa sao? Vụ án đó phán như thế nào?”
Hoắc Nhiên trả lời ông Tịch: “Vâng, vụ án đã kết thúc, bản án cuối cùng cũng hợp lý.”
Sau đó, anh thong thả liếc Tô Dư một cái, làm như không quen biết cô, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Thầy Tịch, đây là thầy giúp em tìm trợ lý mới sao?”
Tô Dư mím môi không đáp, lông mi hơi rung động.
Ông Tịch cười, ý vị thâm trường nói: “Nếu em ấy nguyện ý, nhưng mà, lần này em ấy là khách hàng của em, muốn yêu cầu em nhận biện hộ cho một vụ án tình nghi giết người.”
Hoắc Nhiên cười, không nhanh không chậm nói: “Biện hộ thì đơn giản, nhưng mà bây giờ tôi còn thiếu một trợ lý.”
Tô Dư nhìn anh, giây tiếp theo, cô không tự giác mà rụt tay một chút, chợt suy nghĩ vài giây, cô đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nhiên.
Anh đang cùng ông Tịch nói chuyện với nhau, biểu tình lãnh đạm lại bình tĩnh, khi ngồi xuống còn cố tình dùng đầu ngón tay ngoéo tay cô một cái.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện, nhưng cô chỉ nghe được đứt quãng.
Cô khi còn học đại học đã biết Hoắc Nhiên thật sự rất ưu tú, hiện tại quả nhiên là như thế.
Luật sư trẻ tuổi đã thành danh Hoắc Nhiên, là ngôi sao sáng của ngành luật, nổi tiếng về khả năng tranh biện và biện hộ của mình trên tòa.
-
Hoắc Nhiên sau khi từ chỗ ông Tịch rời đi liền trực tiếp trở về văn phòng luật sư.
Lục Du Châu đẩy cửa văn phòng anh ra, đem một đống sơ yếu lý lịch ném ở trên bàn, nói: “Hiệp hội luật sư bên kia đưa tới mấy thực tập sinh, tôi đã lọc bớt vài người.
Cậu chọn lựa một người đi, cũng giúp tôi giải quyết phiền toái luôn, có thể làm thực tập sinh trước nếu có năng lực thì làm trợ lý cho cậu cũng được.”
Hoắc Nhiên cũng không thèm xem sơ yếu lý lịch: “Tôi đã tìm được trợ lý rồi.”
Lục Du Châu nhướng mày, uống một ngụm cà phê, có chút không tin tên suốt ngày bắt bẻ như Hoắc Nhiên có thể nhanh như vậy đã tìm được trợ lý thích hợp: “Ai?”
“Tô Dư.”
Lục Du Châu ngay lập tức bị sặc, anh ta họ khụ vài cái, hỏi lại lần nữa: “Ai?”
“Tô Dư.”
Tâm tình của Hoắc Nhiên vô cùng tốt, khó được một hôm nhẫn nại lặp lại một lần nữa: “Đúng rồi, là Tô Dư lớp trưởng của chúng ta đấy, cậu giúp tôi xin một tờ chứng nhận thực tập sinh bên phía hiệp hội nhé, nhanh chóng lên, sáng mai là phải có đấy.”
Trong lòng Lục Du Châu bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái: “Không phải cậu lại muốn đến bên tiểu công chúa đó chứ?”
Hoắc Nhiên nghe xong, trầm mặc vài giây, sau đó nở nụ cười, không chút để ý nói: “Có lẽ vậy.”
Lục Du Châu hít ngược một hơi khí lạnh, biểu tình phức tạp, hận không thể xông lên lay Hoắc Nhiên tỉnh táo lại: “Ai? Tiểu công chúa không phải muốn liên hôn sao? Mau tỉnh lại! Cậu mà như vậy sẽ bị xã hội phê phán, lương tâm khiển trách!”
Ngày hôm sau, Tô Dư rời giường rất sớm, Hoắc Nhiên và cô đã thỏa thuận 7 giờ rưỡi sẽ gặp mặt ở cổng phía nam trường đại học của Tô Thịnh.
Tô Dư xuống xe, chưa thấy Hoắc Nhiên đến, cô liền lấy di động ra, vào danh bạ tìm hai chữ “Hoắc Nhiên”, gọi điện thoại cho anh, kết quả không phải đang bận thì cũng chính là tắt máy.
Tô Dư gọi năm sáu cuộc điện thoại vẫn không được, bỗng nhiên cô liền hiểu ra.
Số điện thoại của cô từ đại học đến bây giờ vẫn không đổi, cho nên, mấy năm trước khi Hoắc Nhiên và cô chia tay có lẽ anh đã đem số của cô kéo vào danh sách đen, đến bây giờ cũng chưa lôi ra.
Tô Dư hít sâu một hơi, mỉm cười đi về hướng cửa bảo an: “Xin chào, anh có thể đem điện thoại cho tôi mượn một chút được không? Tôi muốn gọi cho bạn nhưng điện thoại có vấn đề.”
Lúc này điện thoại quả nhiên được kết nối, Tô Dư nói: “Luật sư Hoắc, xin chào, tôi là Tô Dư, tôi đang đứng ở cửa nam.”
Điện thoại kia đầu trầm mặc vài giây, thanh âm lãnh đạm mới vang lên: “Xoay người.”
Tô Dư xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Nhiên đang mặc một bộ âu phục chỉn chu bước về phía cô, trong tay anh còn cầm theo một túi bữa sáng, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.
Anh ý bảo cô theo mình, nói: “Cô để xe ở đó đi, mang tài liệu đến đây luôn.” Anh nói rồi trực tiếp lên xe, không quan tâm đến cô.
Tô Dư đem điện thoại trả cho bảo an, rồi kéo rương hành lý đi theo.
Bảo an vừa định hỗ trợ, vừa nhìn đến cánh tay trắng nõn mảnh khảnh Tô Dư đã thấy một bàn tay to lớn đem rương hành lý bỏ vào cốp xe.
Bảo an: “……”
Trong mắt Hoắc Nhiên hiện lên ý cười nhàn nhạt lướt qua trong giây lát.
Ô tô đi về hướng trại tạm giam.
Trại tạm giam được xây dựng ở vùng ngoại thành, phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng hiu quạnh, hơi tuyết đọng mỏng manh ngoài kia càng làm nổi bật phong cảnh cô tịch, lạnh lẽo của mùa đông phương bắc.
Hoắc Nhiên đem bữa sáng đưa cho Tô Dư: “Bữa sáng cho trợ lý.”
Tô Dư hơi sửng sốt, vừa định cự tuyệt, liền nghe được bụng mình truyền đến tiếng kêu.
Cô nhấp môi, đành nhận bữa sáng.
Đơn giản chỉ là sữa đậu nành và bánh quẩy, cô còn chưa mở miệng hỏi, Hoắc Nhiên liền không kiên nhẫn nói: “Tôi ăn rồi.”
“Ồ.”
Thành phố B, trại tạm giam số 1.
Hoắc Nhiên đang ở bàn đăng ký, người quản lý liếc Tô Dư một cái, biết cô là người nhà nghi phạm, liền cự tuyệt nói: “Cô chờ ở bên ngoài, không thể đi vào.”
Hoắc Nhiên đầu cũng không thèm nâng lên, bình tĩnh nói: “Đây là thực tập sinh của văn phòng luật sư.” Anh bình tĩnh lấy ra giấy chứng nhận thực tập sinh của văn phòng luật sư đưa cho quản lý trại giam xem xét.
Quản lý thấy đúng là thực tập sinh của văn phòng luật sư, liền nhanh chóng hướng dẫn bọn họ đăng ký.
Tô Dư duỗi tay muốn nhận thẻ thực tập sinh của mình, nhưng lại bị Hoắc Nhiên tự nhiên cầm lấy giấy chứng nhận của hai người, anh lãnh đạm nhíu mày, nói: “Đi thôi.”
Hai người đi trên một hành lang dài, đi vào một căn phòng.
Ánh đèn trong phòng có chút chói mắt.
Tô Thịnh bị cảnh sát áp giải vào, cảnh sát sau đó cũng đóng cửa sắt lại, Tô Thịnh ngồi ở đối diện Tô Dư, trên tay còn mang còng tay.
Vì đã bị giam giữ nhiều ngày nên sắc mặt cậu ta có chút tái nhợt, biểu tình vô cùng mỏi mệt, vừa nhìn thấy Tô Dư, hốc mắt cậu ta liền không tự chủ được mà có chút ửng hồng: “Chị, không phải em, em không có giết người.”
Tô Dư mím môi, mũi có chút cay cay.
Tô Thịnh cứ lặp lại nói: “Chị ơi, em không có giết cô ta……”
Tô Dư khắc chế cảm xúc: “Trên hung khí có dấu vân tay của em, hiện trường có lưu lại vết máu của em, cô ta chết ở trong phòng em thuê, còn có nhân chứng nhìn thấy em chạy từ trong phòng ra, sau đó cảnh sát lại ở trong phòng em lục soát ra cần sa, người chết còn là người thầm yêu em đã lâu, còn là bạn học cùng lớp, Tô Thịnh, em nghĩ chị phải tin tưởng em như thế nào đây?”
Nhiều ngày như vậy, Tô Dư vẫn luôn khắc chế cảm xúc, khắp nơi tìm người hỗ trợ, tìm kiếm tư liệu, ứng phó truyền thông, giờ khắc này nhìn thấy Tô Thịnh cô liền cảm thấy muốn sụp đổ.
“Em có dùng ma túy không? Trả lời cho chị biết? Có phải em đàn đúm theo cái lũ phú nhị đại rồi hư hỏng theo bọn nó không? Trước đây chị không quản em vì nghĩ em có đầu óc biết chừng mực, nhưng em làm chị quá thất vọng! Bởi vì Tạ Tuế Tinh phát hiện ra việc này nên em giết cô ta để diệt khẩu phải không?”
Đồng tử Tô Thịnh có chút sợ hãi, cậu ta lắc đầu phủ nhận: “Chị, em không dùng ma túy, cũng không dùng chất cấm!”
“Em không dùng sao?”
“Tô Dư.” Hoắc Nhiên nhíu mày, từ phía sau đè bả vai Tô Dư lại: “Bình tĩnh, không cần khiến cậu ấy áp lực.”
Tô Dư khắc chế thân thể run rẩy, nắm chặt ngón tay, mím chặt môi, dời tầm mắt đi chỗ khác, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt.
Hoắc Nhiên đứng lên, bàn tay thon dài chống ở trên mặt bàn, cách lớp kính thật dày nhìn Tô Thịnh, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo khí chất áp bức lên tiếng.
“Tô Thịnh, tôi là luật sư biện hộ của cậu, Hoắc Nhiên.”
“Hiện tại cậu chỉ có thể tin tưởng tôi và chị của cậu, nếu cậu vẫn không chịu nói thật mọi chuyện, rất nhanh cậu sẽ bị khởi tố vì tội cố ý giết người.
Cậu nên biết mọi chứng cứ thu thập được cho đến bây giờ đều vô cùng bất lợi cho cậu.
Cậu cần phải nói thật cho chúng tôi, nếu không phải cậu chúng ta còn có hướng giải quyết, còn nếu là cậu thật chúng ta sẽ tìm cách để giảm nhẹ hình phạt, có khi còn có thể giúp cậu lãnh án treo.” Ánh mắt anh đen nhánh lại sâu thẳm, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Hiện tại cậu chỉ có thể làm một việc duy nhất để tự cứu mình, chính là nói cho chúng tôi biết sự thật.”
Anh ngoài miệng nói không cần gây áp lực cho Tô Thịnh, nhưng bản thân lại nâng cao tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Cậu có dùng chất cấm không?”
Tô Thịnh: “……”
“Cần sa là từ đâu mà có?”
Tô Thịnh trầm mặc vài giây, nhắm hai mắt lại, im lặng không nói gì.
“Ai là người dụ dỗ cậu dùng chất cấm? Bạn học?” Hoắc Nhiên vẫn tiếp tục dò hỏi nhưng tốc độ đã dần chậm lại: “Bạn thân? Hay là giảng viên?”
Tô Thịnh cái gì cũng chưa nói.
Hoắc Nhiên tiếp tục hỏi: “Người là cậu giết?”
Lúc này đây Tô Thịnh mới mở miệng: “Không phải.”
Hoắc Nhiên gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu ta: “Theo ghi chép, cậu nói cậu vào lúc nửa đêm 12 giờ đi ra ngoài, đến ngày hôm sau đêm khuya 1 giờ rưỡi mới trở về, trở về liền phát hiện người đã chết.
Như vậy, buổi tối ngày hôm đó 12 giờ cậu đã đi đâu? Thấy ai? Có người làm chứng không?”
Hoắc Nhiên hỏi dồn dập từng câu hỏi đánh thẳng vào Tô Thịnh.
Tô Thịnh giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Ngón tay thon dài che mặt, cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Hoắc Nhiên, cắn chặt hàm răng.
Hoắc Nhiên: “Có phải cậu đang bảo vệ cho hung thủ không?”
Hầu kết Tô Thịnh lăn lộn, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới cắn răng mở miệng nói: “Không có, buổi tối ngày hôm đó tôi đi một mình, không gặp ai, cũng không có nhân chứng.”
Hoắc Nhiên đứng thẳng người: “Tô Thịnh, dưới tình huống như bây giờ, việc làm ngu xuẩn nhất là nói dối luật sư của mình!”
Sắc mặt Tô Thịnh càng thêm tái nhợt: “Điều tôi có thể nói cho anh chỉ có thể là tôi không có giết người.
Ngày đó 12 giờ tôi thật sự có việc đi ra ngoài, mặt khác tôi cái gì cũng không biết, thật sự.”
Thời gian gần hết, Tô Thịnh cái gì cũng không nói cho bọn họ, nhưng cảm xúc Tô Thịnh càng ngày càng kém.
Trước khi đi, Tô Dư đã bình tĩnh lại, cô lẳng lặng mà nhìn Tô Thịnh, nắm chặt tay.
Thật lâu sau, cô chỉ nói: “Chị tin tưởng em, A Thịnh, em sẽ không có việc gì, chị sẽ cứu em ra ngoài.”
Tô Thịnh dúi đầu vào đôi tay, bất lực khóc nức nở: “Chị……”
Tô Dư nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Hai người về văn phòng luật sư.
Lục Du Châu đang tiếp đãi một đương sự của một vụ ly hôn chia tài sản.
Nữ phú bà muốn vứt bỏ người chồng hiện tại, lại muốn người chồng không được chia một phân tiền nào, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta phải cút thật nhanh, một tên tiểu bạch kiểm đừng nghĩ đến chuyện lấy một phân tiền nào của tôi! Tôi còn phát hiện anh ta đang có quan hệ bất chính với một con hồ ly tinh.”
Lục Du Châu uống cà phê, hỏi một câu: “Cái gì là quan hệ bất chính? Cụ thể như thế nào?”
Phú bà cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên tới gần Lục Du Châu.
Tay cô ta hơi dùng sức, đoạt ly cà phê đặt ở trên bàn của Lục Du Châu, sau đó ngồi vào lòng anh ta, động tác có chút ngả ngớn, giây tiếp theo, cô ta liền dựa vào đầu vai anh ta, dán sát mặt vào anh ta, nói: “Luật sư Lục, chính là như vậy đấy! Đấy có gọi là quan hệ bất chính không?”
Cô ta dùng một chút lực, đẩy ngã Lục Du Châu lên ghế sô pha..