Cô hít sâu một hơi, vô thức nhìn mặt Hoắc Nhiên.
Trên gương mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn lạnh nhạt trước sau như một, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, mặc cho Tần Dự công kích anh là luật sư không có đạo đức.
Tô Dư mím môi, nhẹ giọng nói: “Tô Thịnh vô tội, thằng bé không có giết người…”
Tần Dự cười nhạo: “Toà án dựa vào chứng cứ để định tội, Hoắc Nhiên căn bản không có chứng cứ có thể chứng minh Tô Thịnh vô tội, anh ta chính là đang biện hộ cho hung thủ, vì tiền mà không từ thủ đoạn…”
Giọng điệu của anh ta hơi nâng lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Tô Dư, ngữ điệu liền dịu lại một chút: “A Dư, nếu cô có thể khuyên Tô Thịnh nhận tội, chỉ cần cậu ta chịu hối cải, tôi sẽ nghĩ cách để thẩm phán xem xét giảm nhẹ hình phạt, nhưng nếu cậu ta vẫn như bây giờ, chống đối không nhận tội, tôi sẽ đề nghị toà án tăng thêm mức phạt.”
Tô Dư im lặng không nói, lông mi khẽ run.
Cô im lặng một lúc rồi nói: “Tần Dự, tôi từng làm sai chuyện, sai ở chỗ quá tin tưởng hai mắt và cảm giác của mình.
Một người nhân phẩm thấp kém, chưa chắc đã là sát nhân; người bị công chúng nhận định là hung thủ, cũng chưa chắc đã phạm tội giết người.”
Tô Dư sụt sịt, ngước mắt lên: “Phạm tội giết người đúng là phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng Tô Thịnh không phải tội phạm, thằng bé có khả năng vô tội.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt trong veo như nước: “Nếu… Nếu sau khi Tô Thịnh trải qua trình tự xét xử công bằng vẫn bị phán định là tội phạm giết người, ít nhất, Hoắc Nhiên đã cố gắng hết sức giúp nó bảo vệ quyền lợi hợp pháp, Hoắc Nhiên cũng không phải vì tiền mà đổi trắng thay đen.
Biện hộ là quyền lợi mà pháp luật giao cho mỗi luật sư, Hoắc Nhiên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, đam mê luật pháp, không có thành kiến, là một luật sư rất xuất sắc.”
Tô Dư dứt lời, không khí trong nháy mắt như ngưng lại, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.
Hoắc Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhếch khóe miệng, không nhịn được cười ra tiếng, đôi mắt đen lấp lánh ý cười.
Tô Dư không thay đổi chút nào, cô nghiêm túc, chấp nhất, còn… rất đáng yêu, như thể mãi ngây thơ, nhưng luôn khiến trái tim người ta rung động.
Tần Dự nhíu mày, cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội: “Tô Dư, cô có biết Hoắc Nhiên đã giúp bao nhiêu tội phạm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật không? Có biết bao nhiêu nạn nhân đã bị cản trở bởi cái gọi là công lý rồi không?”
Hoắc Nhiên sớm đã nghe đến không kiên nhẫn, không đợi Tô Dư nói thêm gì, đôi chân dài của anh sải bước, truyền đến âm thanh: “Tô Dư, chúng ta nên đi thôi.”
Tô Dư nhìn Tần Dự một cái cuối, thu lại ánh mắt, rồi theo sát phía sau Hoắc Nhiên.
Lên xe Hoắc Nhiên, Tô Dư hỏi: “Chúng ta lại đi tìm Ôn Dao sao? Có lẽ cô ta biết sự thật về vụ án này.”
Hoắc Nhiên khởi động xe, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh liếc nhìn Tô Dư một cái, giật giật khóe miệng, bình tĩnh nói: “Tô Dư, sự thật đúng là tồn tại, nhưng luật sư không có cách nào biết được, điều tra sự thật cũng không phải trách nhiệm của luật sư.
Chúng ta không chịu trách nhiệm điều tra vụ án.”
Tô Dư chớp mắt: “Chúng ta đi làm cái gì tiếp đây?”
Hoắc Nhiên cười: “Đi ăn cơm trước đã.”
Tô Dư: “Ồ.”
Xe chậm rãi khởi động, bầu không khí trong xe cũng rơi vào yên tĩnh.
Tô Dư nghiêng mắt, hơi ngửa đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Hoắc Nhiên.
Đôi mắt này giống như đôi mắt trong ký ức của cô, vẫn luôn sạch sẽ như vậy, nhưng bây giờ trong đôi mắt này lại có thêm sự xa cách.
Đèn đỏ ở giao lộ còn đang tính giờ, Hoắc Nhiên nhìn cô chăm chú như cũ, trong xe vốn rộng rãi đột nhiên trở nên chật chội.
Chuông điện thoại của Tô Dư đột nhiên vang lên, cắt ngang không khí đình trệ lúc này.
Tô Dự thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm điện thoại.
Lúc nhìn thấy tên người gọi, cô dừng ngón tay lại, đột nhiên có chút áy náy quay lưng về phía Hoắc Nhiên, nhanh chóng kết nối cuộc gọi.
“Alo.” Cô thấp giọng nói.
Hoắc Nhiên không nói gì, thu lại ánh mắt, ý cười nhạt trong mắt chậm rãi tiêu tán, đường cong chỗ cằm dưới ánh đèn lộ ra một tia lạnh lùng.
Nhiệt độ trong xe lại dần dần lạnh xuống.
Anh biết người gọi cho Tô Dư là ai.
Trần Ngôn Tắc, người được nhà họ Tô tán thành, người có thể danh chính ngôn thuận có được Tô Dư.
Trần Ngôn Tắc ở đầu bên kia ấm áp nói: “A Dư, anh đã trở về, em đang ở đâu?”
Tô Dư theo bản năng hạ thấp giọng nói: “Em vừa mới rời tòa án.”
“Thật xin lỗi, công ty đột nhiên xảy ra chuyện, lúc A Thịnh hầu tòa anh cũng không thể ở bên cạnh em.”
“Không sao đâu.” Tô Dư rũ mắt xuống, cười nói: “A Thịnh sẽ không có việc gì.”
Hai người trò chuyện một lúc, Trần Ngôn Tắc bảo Tô Dư chia sẻ vị trí của cô cho anh ta.
Tô Dư nói: “Được.”
Tô Dư cúp điện thoại, hai người trong xe suốt quãng đường đều im lặng.
Cuối cùng, xe dừng trước một tòa nhà, Tô Dư xuống xe, Hoắc Nhiên bảo cô đến nhà hàng trước, lễ tân dẫn cô đến một gian phòng riêng.
Tô Dư đẩy cửa đi vào, mới phát hiện bên trong còn có một người.
Một thiếu niên đang làm tổ trên sô pha cúi đầu chơi game, nghe thấy âm thanh cũng không ngẩng đầu.
Mãi cho đến khi kết thúc một ván đấu, cậu ấy mới nhướng mày chào hỏi Tô Dư: “Chào chị.”
Thiếu niên mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn.
Tô Dư cũng cười đáp lại: “Chào em.”
Một lúc sau, Hoắc Nhiên cùng một cô gái khác bước vào.
Cô gái trông giống như một sinh viên đại học, mặc quần yếm, cắt tóc ngắn, đôi mắt đen láy và tròn xoe.
Sau khi cô ấy chào hỏi Tô Dư liền chạy đến bên cạnh thiếu niên nhìn nhìn một hồi, sau đó không hề thương tiếc mà mở miệng châm chọc: “Lục Tầm, học sinh tiểu học như cậu đừng chơi game nữa, điểm số sắp rớt hết rồi, chỉ biết làm người chơi Nhân dân tệ…… Đàn ông không thể nhát gan, phải biết đối đầu trực diện đi chứ!”
Lục Tầm vừa kết thúc một ván game, thành công thua cấp, cậu ấy tức giận đến mức nhảy khỏi sô pha, dùng sức đá vào ghế sô pha, như muốn hộc máu: “Tổ tông ơi, cầu xin cậu, để tôi yên tĩnh chơi game một lúc không được à?”
Cô gái chỉ vào màn hình điện thoại của cậu ấy, vô tội nói: “Kỹ thuật của cậu quá tệ, bị người ta báo cáo rồi kìa.”
Lục Tầm vừa thấy liền tức giận, nói: “Ai dám báo cáo người chơi Nhân dân tệ?”
Hoắc Nhiên bật cười, lúc này anh bỗng lên tiếng: “Đến giờ ăn rồi.” Anh hất cằm về phía hai người bọn họ, đơn giản giới thiệu với Tô Dư: “Lục Tầm, Giản Nhan Tiện, phóng viên tự do.”
Đại khái là bởi vì thua game, tâm trạng Lục Tầm không quá tốt, chỉ đơn giản nói: “Lục Tầm, chào chị.”
Giản Nhan Tiện nói nhiều hơn, cô ấy cười ngọt ngào, nói: “Chào chị, em là Giản Nhan Tiện, là phóng viên tự do, cũng có thể nói là người cung cấp thông tin, dù sao cũng là bán tin tức, ngẫu nhiên loanh quanh bên ngoài, tra tin tức giúp anh Nhiên.”
Tô Dư cười nói: “Chào các em, chị là Tô Dư.”
“Tô Dư? Chính là người vứt bỏ anh Nhiên?” Lục Tầm nghe vậy thì bỗng nhiên chen vào nói, nhìn cô đầy ẩn ý, cảm khái nói: “Nữ anh hùng nha!”
Tô Dư có chút không được tự nhiên, cô không thích người khác đề cập đến chuyện mình và Hoắc Nhiên đã chia tay.
Cố tình Hoắc Nhiên lại dựa vào lưng ghế, dưới ánh đèn, vẻ mặt anh rất thoải mái: “Cậu giúp tôi điều tra một chút cô giáo của Tô Thịnh, Ôn Dao và chồng cô ấy, thời hạn cuối cùng là trước 12 giờ tối nay.”
Lục Tầm búng tay một cái: “Không thành vấn đề.”
Cuối cùng Tô Dư mới biết, người tra tin tức cho Hoắc Nhiên, chính là hai người trước mặt mình đây.
Người phục vụ lục đục bày đồ ăn lên bàn.
Giản Nhan Tiện nói: “Chị gái nhỏ, chị có biết vì sao em muốn hợp tác với Lục Tầm không?”
Lục Tầm lạnh lùng lên tiếng: “Bởi vì người nào đó không biết lái xe, trượt năm lần liên tiếp bài thi thứ hai, có khi sắp trượt lần thứ sáu luôn đấy.”
Giản Nhan Tiện kêu oan: “Là huấn luyện viên kia quá dữ, tôi bị mắng đến mức hoài nghi nhân sinh, cho nên mới thi trượt.” Cô ấy nhìn Tô Dư: “Chị ơi, lúc chị học lái xe có từng gặp phải loại huấn luyện viên này chưa?”
Tô Dư lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không có.”
Giản Nhan Tiện kinh ngạc, nghĩ lại: “Chỉ là, em nghe nói huấn luyện viên hoặc là thích mắng chửi người, hoặc là thích động tay động chân, huấn luyện viên của chị có giống như vậy không?”
Tô Dư: “……”
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên không phản bác được.
Giản Nhan Tiện tức giận: “Thật sự động tay động chân à? Em đi băm móng heo của anh ta! Chị nói đi, là trường dạy lái xe nào, là huấn luyện viên nào?”
Người dạy lái xe cho cô chính là Hoắc Nhiên.
Khoảnh khắc trong đầu Tô Dư hiện ra tên Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên cũng nâng mắt, thản nhiên nói: “Là tôi.” Hai chân thon dài của anh tùy ý bắt chéo, lưng tựa vào ghế, bộ dáng không thèm để ý chút nào.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Giản Nhan Tiện ngẩn người, Lục Tầm cũng sửng sốt, chính yếu chính là, Tô Dư im lặng.
Cô rũ mắt, hàng mi rũ xuống dưới mắt, che giấu cảm xúc trong mắt.
Cố tình nơi khóe mắt cô có một nốt ruồi, dưới ánh đèn ấm áp, trông cô đáng thương không thể tả.
Cổ của cô mảnh khảnh và trắng ngần, lộ ra chút da thịt trắng đến chói mắt.
Giản Nhan Tiện, Lục Tầm yên lặng liếc nhìn nhau, không tự chủ được mà nghĩ, anh Nhiên đúng là cầm thú.
Hoắc Nhiên cúi đầu, hơi mím môi mỏng.
Rõ ràng cô mới là người chủ động rời đi, lại giống như anh mới là kẻ phụ bạc.
Từ nhỏ đến lớn, cảm giác phương hướng của Tô Dư đã không tốt lắm, nên cô vẫn luôn không có nhu cầu học lái xe, vì vậy cô không học lái xe cho đến năm hai đại học.
Cô biết có rất nhiều huấn luyện viên thích mắng học viên, nhưng cô cũng nghe nói có một số trường dạy lái xe có các lớp hoàng gia, quý tộc, tuy học phí cao gấp ba lớp bình thường nhưng huấn luyện viên lại trẻ đẹp, dạy một kèm một, quan trọng nhất chính là dịu dàng không mắng chửi người, đảm bảo thi đỗ.
Tô Dư không thiếu tiền, nên liền đăng ký không chút do dự.
Vào ngày thứ hai sau khi đăng ký, cô liền nhìn thấy Hoắc Nhiên trong lớp học.
Hoắc Nhiên chậm rãi ngăn cô lại: “Nghe nói cậu muốn học lái xe à?”
Tô Dư phớt lờ anh.
Anh cũng không thèm để ý, cười mập mờ nói: “Hôm nay tha cho cậu trước.”
Tô Dư nhẹ nhàng vượt qua môn Một, người phụ trách nhiệt tình chào đón cô vào trường dạy lái xe: “Ngài là hội viên hoàng thất quý tộc của trường dạy lái xe chúng tôi, trường chúng tôi đặc biệt quan tâm đến ngài, sắp xếp cho ngài hai huấn luyện viên.”
Tô Dư vừa ngước mắt lên liền giật mình tại chỗ.
Người nọ đứng cạnh một chiếc xe tập lái, vóc dáng rất cao, áo trắng quần đen vô cùng đơn giản, đang đứng dựa vào cửa xe.
Có lẽ là bởi vì nóng, mái tóc đen của anh có chút ướt, con ngươi lại có vẻ càng ngày càng tối, phản xạ ra một tia ánh sáng nhàn nhạt.
Anh kẹp một điếu thuốc giữa những ngón tay mảnh khành, ánh lửa đỏ tươi chập chờn.
Nhìn thấy Tô Dư, anh ngậm điếu thuốc giữa môi.
Người phụ trách hô lớn: “A Nhiên, khách hàng tới!”
Tô Dư: “……”
Người phụ trách nói: “Cô có nhìn thấy huấn luyện viên đằng sau A Nhiên không? Người đó là huấn luyện viên trưởng, cô có thể gọi anh ấy là huấn luyện viên Hứa, 40 tuổi, có 20 năm kinh nghiệm lái xe an toàn, đúng cách.
Còn nam sinh phía trước là trợ lý huấn luyện viên của cô.”
Nói là trợ lý huấn luyện viên, nhưng phần lớn thời gian đều là Hoắc Nhiên dạy cô lái xe.
Tô Dư căng thẳng vuốt tay lái, suy nghĩ xem cô có nên đổi sang một trường dạy lái xe khác hay không.
Lớp hoàng thất quý tộc của trường này vậy mà có kiểu đãi ngộ này sao? Không phải Hoắc Nhiên vẫn còn là sinh viên ư? Anh lấy đâu ra chứng chỉ huấn luyện viên? Kinh nghiệm lái xe chắc gì đã được năm năm?
Hoắc Nhiên tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ của cô, lười biếng nói: “Dám đổi trường dạy lái xe, cậu thử xem.” Anh hạ thấp giọng, nghiêng người về phía cô: “Tôi chỉ mới lấy được chứng chỉ ba năm, nhưng có kinh nghiệm lái xe từ sớm rồi.
Đây là trường dạy lái xe bạn tôi mở, tôi bảo cậu ấy cố ý sắp xếp tôi dạy lái xe cho cậu, tôi đặc biệt thích dạy cậu lái xe, huấn luyện viên Hứa sẽ ở một bên nhìn, chỉ đạo.”
Tô Dư có chút khiếp sợ, nhưng kìm nén hơn nửa ngày, chỉ nói: “Cậu sẽ mắng chửi người khác sao?”
Cô đây là chấp nhận anh làm huấn luyện viên?
Hoắc Nhiên: “Sẽ.”
Tô Dư bĩu môi: “Vậy tôi không cần cậu.”
Hoắc Nhiên chậm rì rì nói: “Nhưng tôi sẽ không mắng người tôi thích.”.
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||
Tô Dư sững sờ vài giây mới phản ứng lại.
Cô quay đầu lại, cảm thấy mình bị ánh mắt thiêu đốt của anh làm cho cả người nóng bừng, vành tai trắng như ngọc cũng dần ửng đỏ.
Tô Dư nắm chặt tay lái, chậm rãi nói: “Nếu cậu mắng chửi người, tôi lập tức khiếu nại cậu.”
Kết quả, trong suốt quá trình học lái xe, Hoắc Nhiên thật sự chưa bao giờ trách mắng cô.
Trong lúc căng thẳng, cô vô tình giẫm chân ga thay vì giẫm phanh, cả chiếc xe đâm vào bức tường của gara đỗ xe, may mắn là cô không sao.
Hoắc Nhiên phanh xe lại, còn cười tủm tỉm cổ vũ cô: “Cậu lái rất tốt, tường vẫn chưa đổ.”
Hoắc Nhiên nói: “Cậu bật xi nhan.”
Nhưng cô lại không cẩn thận bật đèn pha.
Đôi mắt đen như mực của Hoắc Nhiên khẽ cong lên, anh dịu dàng nói: “Mời cậu bật lại xi nhan.”
Đến bài thi thứ hai, cô còn chưa kịp lùi xe vào gara đã bị trừ hết điểm.
Hoắc Nhiên giơ ngón tay cái lên: “Cố lên, đừng nhụt chí, thất bại là mẹ thành công, cậu giỏi như vậy, lần sau nhất định có thể vượt qua.”
Tô Dư không chịu nổi, bèn trừng mắt với anh, hai con mắt ngập nước, hai má vì thở phì phò mà phồng lên.
Hoắc Nhiên bị chọc cười: “Cậu còn muốn phục vụ kiểu quý tộc hay không?”
Tô Dư hẹn tiếp một lần thi khác, Hoắc Nhiên đổi một cách khác dạy cô.
Cô đang nhìn xuống nút bấm bên cạnh vô lăng thì một bóng người cao lớn lặng lẽ sáp lại.
Bàn tay của người đàn ông thon dài, ấm áp khô ráo.
Anh nắm tay cô, thanh âm nặng nề, hơi thở phả vào tai cô: “Tô Dư, để ý, bên này…” Hơi thở ấm áp khiến toàn thân cô tê dại, gần như không thể động đậy.
Đôi môi khô khốc của anh bỗng nhiên chạm vào tai cô, nhưng giây tiếp theo liền rời khỏi.
Anh ngồi lại vào vị trí, nói: “Nhấn ga đi.”.