Biên tập:.--.
-.
Hiệu đính: Mày là bố tao
001
Vách tường màu trắng, giường màu trắng.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Khi Lâm Ngộ tỉnh lại và nhìn thấy phòng bệnh được bài trí một cách quen thuộc, còn tưởng rằng mình đã được cứu sống.
Nhảy khỏi tầng tám mà vẫn không chết.
Đúng thật là mạng lớn mà.
Khóe miệng Lâm Ngộ giật giật, vành mắt bỗng chốc đỏ lên.
Cậu muốn chết.
Cậu đã từng xem tin tức về việc nhảy khỏi một tòa nhà và cứu sống nhưng bị liệt, tuy nhiên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với mình.
Nếu cậu bị liệt, vậy tiếp theo cậu nên làm thế nào mới có thể chết đây?
Lâm Ngộ nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Ngộ, em tỉnh rồi?".
Giọng nói đó như sét đánh ngang tai Lâm Ngộ.
Lâm Ngộ đột ngột quay đầu lại và nhìn thấy người đàn ông vốn đã chết đang đứng bên cạnh giường bệnh.
Anh trai của cậu.
Lâm Thương Tuân.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông cau mày, đặt tài liệu trong tay xuống, bước nhanh đến bên giường bệnh, vừa bấm chuông giường vừa hỏi: "Ngực khó chịu à? Để anh gọi bác sĩ".
Lúc này Lâm Ngộ mới nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã đẫm nước mắt.
Cậu vô thức kéo tay Lâm Thương Tuân, khi cậu nâng nó lên, cậu mới phát hiện cánh tay của mình không bị thương chút nào.
Cử động chân, nhưng chân cũng không đau.
Chỉ có trái tim đập thình thịch đến mức đau đớn, nhưng Lâm Ngộ đã quen với điều đó.
Cậu ngồi dậy, Lâm Thương Tuân theo bản năng đến dìu cậu.
Cậu nhìn khuôn mặt lúc còn trẻ của Lâm Thương Tuân và hỏi hắn: "Anh ơi, em đã đến thiên đường chưa?".
Lâm Thương Tuân nhíu mày.
Hắn không muốn nghe được ai gắn Lâm Ngộ với những từ liên quan đến "cái chết", ngay cả khi đó là bản thân Lâm Ngộ cũng không được.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt và vành mắt đỏ hoe của chàng trai, hắn không nỡ trách móc cậu, vì vậy hắn chỉ có thể giơ tay gõ nhẹ vào đầu Lâm Ngộ.
"Đang nói nhảm cái gì đấy?"
Giọng điệu quen thuộc khiến trái tim Lâm Ngộ càng thêm đau.
Cậu cố gắng ấn vào ngực mình, hành động này khiến lông mày Lâm Thương Tuân càng nhíu chặt hơn, hắn cũng càng gia tăng tốc độ bấm chuông giường hơn.
Bác sĩ nhanh chóng đi tới.
002
Tỉnh dậy lần nữa, Lâm Ngộ nhận ra rằng mình thực sự đã trùng sinh.
003
Sống lại vào năm năm trước.
Lúc này cha mẹ cậu vẫn chưa vào tù, vẫn là vợ chồng chủ tịch có khí chất của tập đoàn nhà họ Lâm, anh trai cậu vẫn còn sống, cũng chưa bị kết án.
Hết thảy đều chưa có gì xảy ra.
Thứ đang đập trong lồng ngực của cậu là trái tim của chính cậu, không phải của Diệp Nhiên.
Anh của cậu còn chưa quen biết Diệp Nhiên, cậu cũng chưa có quan hệ với Thẩm Quy.
Nghĩ đến đây, trái tim của Lâm Ngộ lại bắt đầu đau nhói, cậu bình tĩnh trở lại, quay đầu hỏi Lâm Thương Tuân đang ở bên cạnh giường bệnh: "Anh ơi, anh có đi nữa không?".
Lâm Thương Tuân cúi đầu nhìn xuống tập tài liệu và đưa ra câu trả lời giống như trong trí nhớ của Lâm Ngộ: "Không".
Lâm Ngộ đưa mắt nhìn bên mặt của Lâm Thương Tuân, một lúc sau liền thu hồi tầm mắt.
Cậu nhìn lên trần nhà và nói với Lâm Thương Tuân: "Anh ơi, em muốn về nhà".
004
Theo thường lệ, Lâm Ngộ sẽ cố gắng ở lại bệnh viện càng lâu càng tốt.
Bởi vì chỉ cần cậu ở trong bệnh viện thì Lâm Thương Tuân chắc chắn ở bên cạnh cậu.
Hơn nữa một khi trở về nhà, có nghĩa là tình trạng của cậu đã khá hơn, Lâm Thương Tuân có thể thường xuyên ở lại công ty, hoặc cũng có thể xuất ngoại.
Nhưng hiện tại đã khác.
Cậu đã sống trong bệnh viện đủ lâu trước khi được sống lại.
Cậu thà về nhà còn hơn ở lại bệnh viện.
Cậu đã lâu lắm rồi không trở về nhà.
Sau khi cha mẹ vào tù và anh trai bị kết án, đó không còn là nhà của cậu nữa.
005
Nhà tuy tốt nhưng không bằng bệnh viện có đầy đủ thiết bị.
Lâm Thương Tuân muốn Lâm Ngộ ở lại bệnh viện thêm vài ngày, nhưng hắn từ trước tới nay luôn nuông chiều Lâm Ngộ.
Thấy thái độ kiên quyết của cậu, hắn đã làm thủ tục xuất viện cho Lâm Ngộ.
Quãng đường từ bệnh viện về nhà không dài.
Đứng trước cửa nhà, Lâm Ngộ nắm chặt tay, phải cố gắng lắm mới ngăn được tiếng khóc của mình.
Lâm Thương Tuân có chút lo lắng cho cậu, vì vậy hắn không đến công ty mà lại lên phòng làm việc tại nhà.
Lâm Ngộ đứng trong phòng khách một lúc, sau đó đi lên lầu trở về phòng của mình.
Cậu nằm một lúc trên chiếc giường mà mình đã ngủ từ nhỏ đến lớn, hai tay che lại đôi mắt.
Cậu sống lại là có một nguyên do.
Vì ông trời đã muốn cho cậu một cơ hội khác, cậu tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội này.
Cậu nhất định phải thay đổi số phận của mình để những gì đã xảy ra ở kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lâm Ngộ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở ghi chú và gõ hai dòng.
Nếu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cùng cha mẹ và Lâm Thương Tuân, không được giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, cậu phải làm hai việc:
Một là ngăn cản Lâm Thương Tuân tổn thương người khác vì cậu.
Hai là ở bên Lâm Thương Tuân.
Tác giả có lời muốn nói:
① Lâm Thương Tuân (công) x Lâm Ngộ (thụ)
Công thụ không phải anh em ruột, không có quan hệ huyết thống, không cùng hộ khẩu, kết thúc quan hệ anh em nuôi mới xác định quan hệ yêu đương.
Trong thời gian quan hệ anh em còn tồn tại, sẽ không có gì xảy ra.
② Lâm Thương Tuân đời trước không phải là người tốt nên hắn cần thiên sứ nhỏ Lâm Ngộ giúp hắn sửa chữa lỗi lầm.
③ Câu chuyện này bày tỏ sự kính trọng đối với một bài đăng lúc rảnh rỗi của ID 2845478.
Đây là kết quả của sự lưu luyến không buông, nếu bạn quan tâm đến bài đăng gốc, bạn có thể xem qua (câu chuyện trong bài gốc không phải do Đa Đa viết)..