Tôi Trần Ngọc Chi.
Một cô gái bình thường đang sống với một đống mớ hỗn độn trong đầu.
Trước đây, mọi người luôn chê bai tôi.
Sau này, mọi người khen tôi học giỏi.
Mọi người có biết vì sao tôi lại nỗ lực thay đổi vậy không.
Vì…..tôi yêu anh, muốn xứng với anh.
Anh Phùng Lâm Phong.
Tình yêu của đời tôi.
Cũng có thể coi rằng chính anh là người cứu rỗi tôi khi tôi đang vùng vẫy trong một hố đen lớn tưởng chừng không lối thoát.
Hồi đấy, tôi đem lòng yêu anh trong âm thầm.
Chỉ mình tôi biết.
Khi lòng tôi đang rộn ràng nhất thì chợt….tắt… Anh chán ghét tôi.
Nhưng bàn chân tôi vẫn muốn bước tiếp để thay đổi được anh.
Chợt một ngày, nhà anh đến nhà tôi chúc mừng năm mới.
À, hoá ra mẹ anh là bạn thân của mẹ tôi.
Vì sau này mỗi người một nơi nên ít gặp.Điều đặc biệt là mẹ tôi kể anh và tôi có hôn ước.
Tôi vui lắm vì tôi thích anh mà.
Nhưng tôi cũng sợ, sợ anh không thích tôi.
Chúng tôi tiến vào một giai đoạn mới là hôn nhân.
Tôi cố gắng để anh thích tôi dù chỉ một chút vì tôi biết trước khi cưới tôi anh yêu một người con gái hơn cả sinh mệnh mình.
Nhưng cuối cùng thì ……
*Cạch* tiếng mở cửa trong màn đêm vang lên
- “Kí xong chưa” - Anh lạnh nhạt nói
Bàn tay cầm bút của tôi vẫn run rẩy không ngừng.
Khoảng chừng năm giây sau tôi nói:
- “Chúng ta bắt buộc phải như này sao anh”
Anh im lặng lười trả lời ngồi trên ghế như ngầm khẳng định “đúng vậy”
Tôi kí xong.
Anh liền cầm tờ giấy đi không ngoảnh lại.
Tôi thẫn thờ một hồi lâu.
Cuối cùng mọi chuyện đã chấm dứt.
Trong đầu tôi chợt nhớ lại ngày đầu gặp nhau.
Cái khoảng thời gian tình yêu đầu đời nảy nở trong tôi.
1/6/200x
Quay trở lại thời gian tôi gặp anh lần đầu.
Khi ấy tôi 17 tuổi.
*Trại trẻ Thiên Tân*
- “Ngọc Chi để đấy đi tý bố nhờ người bê hộ con” Tiếng bố tôi đang cầm đồ vọng từ xa
- “Vâng”- Tôi đáp
Nói là thế nhưng tôi làm sao có thể không phụ giúp bê đồ vào cho mấy đứa nhỏ.
Bỗng có người lấy thùng đồ từ tay tôi.
Lúc này mặt anh bị ánh mặt trời chói loá chiếu vào.
Tôi đứng hình mất mấy giây thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- “Để anh bê hộ em”
Nói xong anh liền rời đi.
Tôi vẫn đứng trơ đó không nhúc nhích.
Hồi sau, tôi tỉnh lại và thốt lên với chính mình “trên đời này mình cũng có thể may mắn gặp được người hoàn hảo vậy sao”.
Đang mơ màng mẹ tôi tiến lại gần *bụp* vào vai tôi.
- “Còn đứng đây làm gì vào trong chơi với các em đi con”
Thế rồi, tôi không dám chậm trễ liền nhanh chân vào chơi với tụi nhỏ.
Tôi hay đến đây với bố mẹ vào dịp hè.
Các em quý tôi lắm nhất là Ngọc-10 tuổi.
Một đứa bé lễ phép nhưng số phận rất hẩm hiu bị bố mẹ bỏ ở cổng trại trẻ vào một đêm mưa lớn.
Tôi đang đi vào thì Ngọc liền chạy ra ôm lấy tôi
- “Chị Chi, lâu không gặp chị em nhớ chị lắm”
Tôi đáp:
- “Chị cũng nhớ em lắm.
Nào chúng ta mau vào thôi kẻo nắng”
Chợt em hào hứng nói
- “Chị ơi gần đây có một anh đẹp trai hay đến đây lắm em dẫn chị đi xem”
Tôi xoa đầu bé và cười nói “được”
Em liền dắt tay tôi vào phòng bếp.
Nơi có một thiếu niên đang đứng phụ giúp các bác vú trông nom ở đây.
- “Chị ơi là anh này này”
Con bé chỉ vào anh và nói
Anh nghe thấy liền quay đầu nhìn tôi và em.
Bỗng một bà vú từ cửa bước vào nói
- “ Hoá ra con ở đây à Ngọc.
Bà tìm con mãi.
Nào tạm biệt anh chị và các bác chúng ta về tắm rửa”
Bà vú dắt Ngọc đi.
Tôi quay lại nhìn anh.
Lúc này anh đã quay lại làm bếp tiếp rồi.
Tôi nhìn bóng anh một hồi.
Vì ngại không biết nói gì và để cho mọi người ở đây làm tập trung công việc.
Tôi liền đi ra chơi tiếp với các em..