27.
Sau khi tôi và Hứa Tị ở bên nhau, chúng tôi về nhà một chuyến.
Năm ấy, sau khi mẹ đưa tôi ra nước ngoài, hai mẹ con chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau.
Nên khi Hứa Tị nắm tay tôi, đứng trước căn biệt thự mà tôi đã ở từ khi còn bé, tôi còn lo hơn anh.
“Mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em, giữa hai mẹ con không nên có hận thù, đừng giận bà ấy.”
Hứa Tị cầm tay tôi, đặt tay tôi ấn lên chuông cửa.
Người giúp việc trong nhà không thay đổi, thấy tôi về thích kích động chạy vào nhà.
“Bà chủ, cô chủ về rồi, cô chủ đã về rồi!”
Tôi ra nước ngoài nhiều năm, mỗi lần về cũng chỉ ở lại vài ngày.
Thời gian ở chung của tôi và mẹ đã ít lại càng ít hơn.
Không lâu sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Mẹ còn chưa chỉnh trang lại đầu tóc quần áo mà đã đi xuống.
Đến khi nhìn tôi, mẹ lại khôi phục biểu tình lạnh lùng, thờ ơ hàng ngày.
“Còn biết đường về à?”
Không biết có phải do bà không trang điểm hay không, mà đột nhiên tôi phát hiện hình như mẹ đã già đi rất nhiều.
Bà từng là người rất chú trọng hình tượng của bản thân, trên đầu không được có tóc bạc, ở nhà cũng phải ăn mặc chỉnh tề. Nhưng bây giờ, tôi thấy mẹ mặc quần áo ở nhà, khóe mắt đã có nếp nhăn, đột nhiên tôi chẳng thể nói ra thành lời.
Nhưng Hứa Tị đã nói trước.
“Kiều Kiều mới về mấy hôm trước, cháu gấp quá nên giữ em ấy lại mấy hôm, đưa em ấy về muộn thế này, bác đừng giận.”
Mẹ nhìn bàn tay bọn tôi đang đan vào nhau, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thấy bảo công ty của cậu đang vướng vào kiện tụng.”
“Sao, có tý việc đó còn không giải quyết được, phải nhờ phụ nữ giải quyết hộ à?”
Hình như bà chẳng kinh ngạc gì với chuyện tôi và Hứa Tị đã ở bên nhau, hơn nữa, tình trạng hiện tại của Hứa Tị, bà nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chẳng đợi tôi hỏi, thì người giúp việc đang nhận lấy quà từ chỗ Hứa Tị đã cười, nói: “Mấy năm nay cô chủ ở nước ngoài, tổng giám đốc Hứa thường xuyên đến thăm hỏi bà chủ.”
“Trước đây bà chủ bị đau đầu, tổng giám đốc Hứa còn nhờ bạn bè trong ngành khám chữa cho bà chủ.”
“Bà chủ đã ngầm thừa nhận từ lâu rồi……”
Ngầm thừa nhận cái gì?
Tôi tò mò nhìn chị giúp việc.
Nhưng mà, mẹ tôi gọi “chị Trần” làm chị giúp việc chẳng dám nói thêm gì nữa.
Không nói thì thôi.
Dù sao tôi cũng quen với việc mẹ giấu tôi mọi chuyện rồi.
Tôi nói với mẹ câu đầu tiên trong tối hôm nay.
“Con đã ở bên Hứa Tị.”
“Năm đấy mẹ phản đối bọn con ở bên nhau, con cũng hiểu và chấp nhận.”
“Nhưng bây giờ bọn con đều đã trưởng thành, đều đã có sự nghiệp riêng, mẹ không thể dùng những lý do trước đây để ngăn cản bọn con nữa.”
“Con và anh ấy định sẽ kết hôn.”
Mẹ không để ý đến tôi, mà nhìn về phía Hứa Tị: “Lúc trước cậu đã hứa gì với tôi, còn nhớ không?”
Tôi nhìn về phía Hứa Tị theo bản năng: “Anh hứa hẹn cái gì với mẹ em?”
Sao lại có cảm giác hai người họ giấu tôi rất nhiều chuyện?
Hứa Tị cọ vào lòng bàn tay tôi: “Về nhà rồi nói em nghe.”
Sau đó mới trả mẹ tôi: “Dĩ nhiên ạ.”
Sau tôi mới biết.
Hứa Tị để tất cả cổ phần của công ty dưới tên tôi.
Thậm chí còn viết một bức thư hứa hẹn, bảo đảm cả đời sẽ không bắt nạt tôi, càng không bỏ rơi tôi một mình.
Tôi khiếp sợ mắng anh ngốc, vì sao lại đưa cổ phần cho tôi, chẳng lẽ không sợ tôi lừa tài, lừa sắc anh à?
Anh bảo không có tôi sẽ không có tất cả những thứ này, anh cam tâm tình nguyện bị tôi lừa.
Tôi thấy anh ra vẻ, nhưng cũng rất cảm động.
Đồng thời, tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của mẹ.
Bà sợ tôi đi vào vết xe đổ của bà, sợ tôi sẽ giống mẹ, bị người chồng đầu gối tay ấp của mình bỏ rơi.
Nên mẹ tình nguyện làm người xấu, dùng mọi cách để Hứa Tị không làm tổn thương tôi.
Hôm nay, tôi lấy cớ lấy quần áo về nhà một chuyến, ngượng ngùng xoắn xít nói cảm ơn mẹ.
Mẹ vẫn trong bộ dáng không mặn không nhạt, đọc báo rồi “Ừ” một tiếng.
Cho đến lúc tôi lấy đồ chuẩn bị về, mẹ mới hơi vội vàng gọi tôi lại.
“Tối nay, ăn cơm ở nhà đi.”
Mắt tôi hơi cay cay, xoay người gật đầu: “Dạ, mẹ.”
28.
Sau khi nhận được sự đồng ý từ mẹ, tôi và Hứa Tị lại cùng nhau đi thăm bà nội anh.
Bà nội Hứa năm nay đã 80 tuổi, nhưng thân thể khỏe mạnh hơn so với trong tưởng tượng của tôi.
Lúc Hứa Tị nấu cơm trong bếp, bà nội lén đem ảnh chụp hồi bé của anh cho tôi xem.
“Đây là Nhạc Nhạc lúc mới đầy tháng, nó mặc quần hở đũng bà làm đấy.”
“Đây là Nhạc Nhạc lúc 5 tuổi còn tè dầm, lúc đó mọi người cười nó, còn nó thì khóc rõ nhiều.”
“Đây là Nhạc Nhạc lúc mới vào cấp hai, Nhạc Nhạc nhà chúng ta học tốt từ bé, nếu không phải bố mẹ nó……”
Bây giờ tôi mới biết Nhạc Nhạc là tên cũng cơm của Hứa Tị.
Ai mà ngờ được thiếu niên từng là côn đồ đầu đường, giờ là ông chủ của cả một doanh nghiệp, lại còn có một cái tên bình dị như thế này?
Tôi vừa cười, vừa để ý chẳng có bức ảnh nào ở phần sau của cuốn album.
Thay vào đó là những tấm vé máy bay khứ hồi ra nước ngoài.
“Cái này là……”
Tôi lấy một tấm vé lên xem, thời gian bay là bốn năm trước.
Bà nội Hứa thở dài: “Đây là vé máy bay mà Nhạc Nhạc dùng suốt mấy năm nay để đi tìm con.”
“Mấy năm nay, thằng nhóc ra nước ngoài vô số lần.”
“Lúc mới bắt đầu nó còn chẳng đủ tiền mua vé máy bay, nhịn ăn, nhịn mặc, tiết kiệm cả tháng mới đủ.”
Trái tim tôi hụt hẫng.
Khi sống ở nước ngoài, tôi luôn nghĩ tôi và Hứa Tị đã cắt đứt liên lạc.
Tôi chưa từng nghĩ, anh đã đặt chân lên thành phố tôi sống vô số lần, nhưng tôi lại chẳng hề hay biết.
Bà nội Hứa bảo năm đó sau khi tôi đi, Hứa Tị đã suy sụp rất lâu.
“Nhạc Nhạc do một tay bà nuôi lớn, đứa nhỏ này nhìn thì tưởng vô tình, nhưng thật ra lại rất nặng tình.”
“Trước đây, nó xảy ra chuyện không may nên phải cách xa con, bà tận mắt thấy nó nằm trên giường bệnh không ngủ suốt mấy ngày liền, trong lòng nó rất đau khổ!”
“Nhưng mà, từ trước đến giờ nó chẳng chịu nói với ai.”
“Ngày hôm ấy bà phát hiện dưới gối nó là con dao đẫm máu, bà sợ đến mức tý thì ngất.”
“Nó khóc bảo bà, nó mãi mãi không thể ở bên cạnh con nữa, nó đã trở thành người vô dụng không xứng với con.”
“Đấy là lần đầu tiên bà thấy nó khóc, sau khi bố mẹ nó mất đứa nhỏ này chẳng bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, nó rất yêu con.”
“May mà, nó nhớ là nó đã đồng ý với con, nó bảo nó phải mang lại hạnh phúc cho con, không thể nói lời mà không giữ lời.”
“Con gái à, con không biết, Nhạc Nhạc chịu đựng đoạn thời gian đó thế nào, ngày nào nó cũng nỗ lực làm vật lý trị liệu tập phục hồi chức năng, đầu gối nó dập nát, đêm nào vết thương cũng làm nó đau đến mức run rẩy, tình trạng ấy kéo dài suốt nửa năm, nó vẫn cắn răng cố gắng sống.”
“Thật bà nội rất biết ơn con, không nhờ con chống đỡ lòng tin của nó, thì nó đã chết từ lâu rồi.”
Nghe bà nội Hứa nói, tôi chẳng biết từ khi nào mà nước mắt đã rơi đầy mặt.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ, tình yêu giữa tôi và Hứa Tị không công bằng.
Vì sao luôn là tôi đuổi theo anh, vì sao tôi luôn là đứa bị anh vứt bỏ.
Nhất định là vì anh không đủ yêu tôi.
Nhưng nghe những lời bà nội Hứa nói, tôi lại nhận ra hình như tôi chưa từng làm bất cứ điều gì cho Hứa Tị.
Ngược lại, Hứa Tị bị thương nặng vì tôi, vì tôi mà không thể không từ bỏ một cuộc sống an nhàn, mà chon một con đường vất vả hơn so với người khác.
Anh yêu tôi, không kém hơn tôi yêu anh một chút nào.
“Nấu xong rồi, đi ăn cơm thôi.” Hứa Tị đột nhiên xuất hiện, cắt đứt cuộc trò chuyện của tôi và bà nội Hứa.
Thấy nước mắt tôi chảy đầy trên mặt, mặt anh biến sắc, bước ngay về phía tôi.
“Sao thế? Sao lại khóc rồi?”
Chẳng thể quan tâm là người lớn vẫn ở đây, tôi khóc, nhào vào trong vòng tay anh.
Bà nội Hứa nhân cơ hội rời khỏi phòng.
Hứa Tị ngẩn người, đưa tay xoa nhẹ sau đầu tôi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Kiều Kiều, làm sao thế?”
Tôi khóc nói: “Hứa Tị, 5 năm em ở nước ngoài, ngày nào em cũng nghĩ đến anh.”
“Em luôn nghĩ, anh không yêu em.”
“Đến hôm nay em mới biết, so với những gì anh bỏ ra, thì em chẳng làm được gì cho anh cả.”
Hứa Tị nghe thế, hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Thẩm Kiều Kiều, anh không cần em phải làm gì cho anh cả, em có thể đến thế giới của anh, anh cũng đã vô cùng biết ơn rồi.”
Tôi chui ra khỏi ngực anh, khiễng chân hôn lên môi anh.
“Hứa Tị, em yêu anh.”
.