Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2

Chương 13 - Họ đều là Thượng đế
Giọng điệu của bọn họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô thế nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát. Nếu như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu có ai tin không?
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn, lúc trước Hàn Thuật và Đường Nghiệp đã người trái người phải ngồi bên Viện trưởng Thái, vị trí còn lại dành cho Cát Niên cũng chỉ có thể ngồi giữa hai người bọn họ. Hàn Thuật không nhớ nổi đã bao lâu anh chưa yên lặng ngồi kề sát cạnh cô thế này, có lẽ trước nay chưa từng có. Bàn tay anh chỉ cần khẽ đưa ra đã có thể chạm vào cô… Đúng rồi, cô đã từng cuộn tròn, yên lặng ngủ bên anh hệt như đứa trẻ nhỏ, anh cẩn trọng ôm lấy cô, e kề không đủ sát, không nghe thấy hơi thở của cô, lại e kề quá gần, làm cô giật mình tỉnh giấc. Mái tóc dài đen nhánh của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa, nhưng anh không dám động đậy. Bất kể đó là giấc mộng đẹp của anh hay cơn ác mộng đối với cô, tất cả đều không thể quay lại được nữa. Nhưng lúc này đây, anh vẫn chưa muốn tỉnh giấc.
Tạ Cát Niên hai tay cầm thực đơn, cúi đầu im lặng. Hàn Thuật có thể nhận ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ, tuy không phải là vì anh,  nhưng dường như anh hiểu được cảm giác rung động của Đường Nghiệp với tư cách là một người đàn ông. Cô như một bông hoa dại cô độc, từng cánh hoa đơn trắng muốt, nhụy hoa vàng mềm mại, thân dài mảnh mai với những chiếc lá thanh mảnh, run rẩy nở trong gió, đôi lúc bị đổ dạt nhưng không bao giờ cong gãy. Còn anh, với đôi tay luôn được bao bọc trong lồng kính, lại tùy tiện ngắt hoa, không biết rằng trên đó có gai, cũng không biết bông hoa sẽ vì thế mà tàn lụi. Vậy còn Đường Nghiệp, Đường Nghiệp là gì?
“Xúp măng tây, tôm bọc niễng non, sò tươi gan ngỗng bỏ lò.” Hàn Thuật gập quyển thực đơn lại, anh cũng thường xuyên tới đây, chỉ cần liếc mắt qua một lượt đã gọi món xong, hoàn toàn không tốn công sức. Viện trưởng Thái bị cao huyết áp, gọi món cũng rất thanh đạm.
Cát Niên lại là người trước nay chưa từng đặt chân tới những chốn như thế này, cô lật thực đơn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay gần như vùi vào cuốn thực đơn được in ấn tinh xảo.
May mà có Đường Nghiệp kịp thời nhẹ nhàng rút quyển thực đơn từ trong tay cô ra, nói nhỏ, “Anh rất thích xúp gà rau tươi, salad cá hồi bạc hà và bít tết bò xốt cam ở đây, hay là hôm nay em cũng thử khẩu vị của anh xem sao?”
Cát Niên lập tức như thoát khỏi gánh nặng, “Được ạ, vậy em gọi giống anh.”
Thời gian đợi thức ăn mang lên là khổ sở nhất, đầu Cát Niên dường như không ngước nổi lên một lần, mấy sợi tua rua ở khăn ăn bị cô làm cho rối tung cả. Khách trong nhà hàng gần như đã ngồi kín, trong tiếng nhạc chậm rãi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ và tiếng dao dĩa bằng kim loại va vào nhau, nhân viên phục vụ linh hoạt như những chú cá lượn đi lượn lại giữa bàn này với bàn khác.
Có tiếng thở của ai bên tai, nhanh gấp lại như thận trọng cố nén lại. Trong buổi tối khô ráo lạnh lẽo đường hoàng này, Cát Niên chợt nhớ lại đêm hôm đó, nửa đêm nóng ẩm và náo loạn, loạn y như mớ tua rua trong tay cô vậy, cô không muốn nhớ, lòng buồn đến khó chịu.
Không biết từ bao giờ, bên người nghệ sĩ kéo violon trên bục đã xuất hiện thêm một nữ ca sĩ tuổi tầm trung niên với vẻ từng trải, tay cầm micro đứng khoan thai, vừa cất giọng đã có chút hơi hướng của Thái Cầm. Tiếng hát ấy như cứu rỗi những vị khách trong lòng đều đang có tâm sự riêng, là cái cớ im lặng cho sự im lặng giữa họ.
Bài hát kinh điển “Ánh mắt em” đã hết, sau tiếng nhạc dạo dài du dương, giọng người ca sĩ cất lên trầm bổng: “Tuổi xuân đã đi không ngày trở lại, hình bóng cũng xa góc bể chân trời…”
Viện trưởng Thái cất lời đầu tiên sau sự xuất hiện của Cát Niên, bà gượng gạo cố dùng giọng sáo rỗng làm như không có chuyện gì xảy ra nói với Hàn Thuật: “Nghe kìa, đây chẳng phải bài con thích sao, hồi trước còn trơ mặt kiên quyết lấy bản nhạc cũ này từ nhà mẹ nuôi nữa…”
Hàn Thuật cố nhếch môi, miễn cưỡng đáp lại bà bằng một nụ cười nhưng không thành công, anh dứt khoát tiếp tục im lặng.
Bóng dáng em, vẫn như xưa, nỗi tương tư tôi đã chôn sâu, em không cho tôi một lời thổ lộ, chỉ nhìn em… nhìn về phía em, tôi đã qua bao đêm xuân khổ đau…
 
Tiếng hát ủy mị khàn khàn mang chút chán chường mệt mỏi thật hợp tình hợp cảnh giữa nơi tình nhân hẹn hò này, Cát Niên quay nghiêng người, hình như nghe rất chăm chú.
Đường Nghiệp nhân cơ hội cúi đầu, không quá kề sát cô, nhưng tư thế nói thầm bên tai rõ ràng mang chút thân mật.
“Em cũng thích à? Anh có một người bạn cũng rất thích bài hát của Thái Cầm.”
“Thật ư?” Cát Niên cười nhẹ.
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem thức ăn lên. Trình tự món ăn Pháp là phức tạp nhất, Cát Niên nhìn đống dao nĩa bày kín mít trước mặt mà đầu lại căng ra, may có Đường Nghiệp thao tác chậm rãi, cô cẩn trọng làm theo, có gì học nấy. Cúi đầu dùng bữa trở thành việc quan trọng nhất và cũng là việc duy nhất bốn người có thể làm lúc này.
Cát Niên tuy sáng dạ, nhìn Đường Nghiệp cũng bắt chước được giống vài phần, nhưng trong một thời gian ngắn khó có thể sử dụng thành thạo bộ đồ ăn lạ lẫm. Đường Nghiệp vì quan tâm tới khẩu vị của cô, sợ cô không thích thức ăn sống nên đã đổi bít tết bò của cô thành chín kỹ, miếng thịt không còn thấy những đường vân máu nữa nhưng lại trở nên khó cắt. Cát Niên tay cầm dao dĩa vốn đã gượng gạo, giữa miếng bít tết lại chòi ra một cục xương trơ trọi, cô thực sự không biết bắt tay thế nào, chỉ đành cắm đầu vào cắt, vất vả đến toát mồ hôi trán.
Đường Nghiệp cũng nhìn ra tình cảnh này, tuy có chút sốt ruột nhưng trong lòng vẫn không thấy phiền, đối với anh, không dùng quen bộ đồ ăn Tây chẳng phải tội lỗi gì. Sợ càng khiến Cát Niên lúng túng, anh không nói lời nào mà chỉ rót thêm cho cô ít rượu vang.
Viện trưởng Thái im lặng ngồi tại chỗ âm thầm quan sát Cát Niên, Đường Nghiệp đối với cô ta thật không tệ, bà cúi đầu chăm chú ăn đĩa salad rau của mình, nếu như kẻ đến đã mang ý thù, cái gì phải tới sớm muộn cũng sẽ tới.
Người khó chịu nhất là Hàn Thuật, anh vốn đã nôn nao không yên, đang phải cố gắng tự kiềm chế mình, nhưng đồ ăn của Cát Niên cắt mãi vẫn không xong, tiếng dao dĩa bẳng kim loại chốc lại va vào đĩa sứ, tiếng động này đối với người khác thì yếu ớt, nhưng truyền tới tai Hàn Thuật, từng tiếng từng tiếng, lạch cạch lách cách, khiến lòng anh rối như tơ vò.
Anh cảm giác như thứ đang nằm trên đĩa kia không còn là miếng thịt bò mà là anh, là Hàn Thuật, từng nhát dao lăng trì giày vò anh mãi không thôi.
Cát Niên dường như sắp bỏ cuộc không chiến đấu nổi với miếng bít tết nữa, càng cuống lại càng sai, cuối cùng chiếc dĩa trơn trượt một cái trên đĩa, khuỷa tay cô cũng theo đó trượt sang một bên, vô tình đập ngay vào cánh tay Hàn Thuật đang ngồi bên trái. Chỉ một va chạm có biên độ không lớn là vậy, dù cô không ngẩng đầu lên cũng biết ba người đang ngồi trước mặt đều đã lập tức dừng hết mọi động tác trên tay.
Đường Nghiệp liền nâng ly rượu, nói lớn: “Suýt chút nữa quên mất, chúng ta ít nhất cũng nên uống một ly chứ, vì đêm Giáng sinh, vì duyên phận đã đưa bốn người chúng ta cùng ngồi tại đây hôm nay.”
Cát Niên ngập ngừng hồi lâu, cũng đưa ly lên theo, cô đã nhận lời Đường Nghiệp, không thể để anh khó xử được.
Viện trưởng Thái trong lòng rối bời nhưng cũng cười một tiếng với Đường Nghiệp, “Nghiệp, tuy chỉ là mẹ kế của con nhưng mẹ vẫn luôn mong con sống tốt.” Nói xong, bà cũng nâng ly, yên lặng đợi Hàn Thuật tay vẫn đang cầm muỗng bất động, bà lại thầm kéo vạt áo Hàn Thuật.
Hàn Thuật đã đặt bộ đồ ăn của mình xuống, nhưng tay không hướng về phía ly mà đưa thẳng ra phía trước ngực Cát Niên. Cát Niên kinh hãi, giật thót mình vội thụt người lại phía sau, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Đường Nghiệp cũng nhanh chóng đặt ly xuống.
Không ai ngờ tới, thứ Hàn Thuật nhắm tới lại là bộ đồ ăn trước mặt Cát Niên, anh không nói không rằng lấy đĩa thức ăn của cô đem về phía mình, lẳng lặng vô cảm cầm con dao trong tay cắt miếng bít tết thuộc về Cát Niên ra từng miếng nhỏ trước vẻ mặt kinh ngạc của ba người còn lại.
Cát Niên hoảng sợ đến quên luôn tiếp theo nên phản ứng thế nào, Đường Nghiệp và Viện trưởng Thái cũng sững người ra, trong khoảnh khắc hoàn toàn không ai nói gì, cũng không ai ngăn cản, cứ như vậy để Hàn Thuật gọn gàng xẻ miếng bít tết phiền hà ấy ra thành nhiều phần.
Khi cục xương nằm ngay giữa miếng bít tết được loại bỏ một cách hoàn mỹ, dường như cũng là lúc Hàn Thuật lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm trong buổi tối hôm nay, tiếp đó anh làm như không có chuyện gì, đặt đĩa thức ăn trả lại cho chủ cũ.
Cát Niên đã kinh ngạc đến đờ đẫn, nào còn biết đặt dao dĩa xuống nhận đĩa thức ăn. Đúng lúc đó một nhân viên phục vụ không biết chuyện đi tới bên bàn, lấy ra một bông hồng từ chiếc làn mây trên tay, đưa lại trước mặt Hàn Thuật, “Thưa ngài, đây là món quà nhỏ của nhà hàng chúng tôi tối nay, mỗi cặp tình nhân đều được gửi tới một bông hồng Pháp, dành tặng cho người bạn gái mà ngài yêu thương.”
Cũng không thể trách người nhân viên này đường đột, lúc anh ta đi lại vừa vặn nhìn thấy Hàn Thuật đem chiếc đĩa trước mặt đưa sang cho Cát Niên, miếng thịt trên đĩa đã được cắt ra thành nhiều miếng nhỏ, tuy không phù hợp với lễ nghi dùng đồ Tây, nhưng hành động như vậy chỉ có thể xảy ra giữa những người thân thiết.
Đường Nghiệp ho một tiếng, rõ ràng rất bất lực trước sự nhầm lẫn của nhân viên phục vụ. Cánh tay người nhân viên chắn giữa Cát Niên và Hàn Thuật, Cát Niên giơ tay lau mồ hôi trên trán, lắp bắp nói, “Không... không phải… tôi…”
Hàn Thuật cúi đầu hồi lâu, bỗng ngẩng mặt lên đưa tay định lấy bông hoa. Tay anh nắm quá chặt, chiếc gai còn chưa được loại bỏ hết trên cành hoa bất ngờ đâm vào tay anh, anh kêu khẽ một tiếng. Cát Niên cũng run run, mắt nhìn giọt máu đang ứa ra trên tay anh.
Nhân viên phục vụ lóng ngóng xin lỗi. Đường Nghiệp đột nhiên đứng dậy, giọng khách khí nói với những người đang ngồi: “Xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút.”
 
Anh đặt khăn ăn xuống liền đi thẳng về phía phòng vệ sinh, ánh mắt Cát Niên nhìn theo hướng anh đi. Cô có nên đi luôn cùng anh? Nhưng anh vào phòng vệ sinh nam, cô đi theo làm gì?
Tốt rồi, giờ chỉ còn lại ba người quen cũ, Hàn Thuật nhìn vết thương trên tay không nói, Viện trưởng Thái chậm rãi lau khóe miệng, ngồi ngay người.
“Cát Niên, chúng ta nói thẳng cho rõ ràng được không? Tôi có lỗi với cháu, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Hàn Thuật và Đường Nghiệp, cháu cứ nhằm vào tôi là được rồi. Trong ký ức của tôi, cháu là một cô gái lương thiện, giờ cháu muốn thế nào thì nói thẳng, không cần thiết phải làm hại đến người vô tội.”
Giọng viện trưởng Thái vẫn nhẹ nhàng hiền từ, như một bậc bề trên tâm giao, giọng nói này Cát Niên không phải chưa từng nghe qua, nhưng cô đã xác định sự hiền từ này hoàn toàn không phải vì cô. Người ta đã nói thẳng vậy, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn chút. Cát Niên cười nói: “Cháu hoàn toàn chẳng phải cô gái lương thiện gì. Viện trưởng Thái cao quý hay quên chứ người lương thiện sao có thể ở trong tù mấy năm được?”
Mấy lời Cát Niên nói rất nhỏ nhẹ, không chút hùng hổ hăm dọa, nhưng đối với Viện trưởng Thái lại là một cái tát thẳng mặt. Bà không còn màng tới sách lược lẫn đống mạng che mặt ôn hòa tình cảm ấy nữa. Bà có sở trường làm công tác tư tưởng, nói chuyện đạo đức đều rất tự nhiên, không một kẽ hở, nhưng trước mặt Tạ Cát Niên, mấy thứ đạo lý đó càng nói càng thấy giả dối. Bà thở dài một tiếng: “Cháu không làm mẹ, nhưng tôi hy vọng cháu hiểu được tấm lòng một người mẹ, tôi không cố tình làm hại đến cháu, cháu cứ nói đi, tôi phải làm gì mới có thể bồi thường cho cháu?”
Không hổ là mẹ nuôi con nuôi. Cát Niên thầm nghĩ, giọng điệu của bọn họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô như thế nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát. Nếu như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu có ai tin không?
Mấy sợi tua rua trên chiếc khăn ăn lại lần nữa bị Cát Niên quấn chặt vào ngón tay, cô nói rất chậm, như vậy mới có thể khiến từng câu từng từ của một người không quen nói những lời độc địa theo kịp suy nghĩ trong đầu.
“Viện trưởng Thái muốn bồi thường cho cháu, vậy là thừa nhận đã mắc nợ cháu, cô mắc nợ cháu cái gì đây? Tiền, không có. Công lý? Sao có thể chứ, cháu ở trong tù cũng thường xem báo, sự tích về nhân viên tư pháp mười tốt của toàn tỉnh cũng đã được đọc qua…”
Những lời này đối với Viện trưởng Thái là một đòn công kích không che đậy, sự nhẫn nại cuối cùng cũng đến giới hạn, bà đứng phắt dậy, nói gấp: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Viện trưởng Thái cho rằng cháu nên thế nào?”
“Tránh xa Hàn Thuật và Đường Nghiệp ra!”
Cát Niên sững người cười, “Cái này còn phải xem bọn họ có chịu hay không.”
 
“Cô…”
Đường Nghiệp từ phòng vệ sinh bước ra, Viện trưởng Thái cũng kịp giữ lại những lời trong miệng. Đường Nghiệp trở lại chỗ ngồi, nhận thấy biểu hiện khác thường của cả ba người, lại cả chiếc ghế bị xô lệch phía sau mẹ kế, anh hít một hơi dài rồi hỏi: “Dì, lại sao thế ạ?”
Viện trưởng Thái nhìn vẻ hững hờ của Cát Niên, dứt khoát nói hết suy nghĩ của mình, “Nghiệp, dì tuy mong con sớm yên bề gia thất, nhưng con cũng phải biết cẩn trọng mà nhìn người, con biết cô ta là người thế nào không? Cô ta có quá khứ thế nào? Tiếp cận con với mục đích gì, con đã từng nghĩ qua chưa? Con quá thật thà bị người ta lợi dụng cũng không biết!”
“Vậy dì nói con nghe, cô ấy là người thế nào?”
Viện trưởng Thái cười nhạt một tiếng, “Con cùng với một đứa trộm…”
“Mẹ nuôi!” Hàn Thuật vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng phải lớn tiếng chen ngang. Đến anh cũng không ngờ tới mẹ nuôi có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng, mẹ nuôi thực chất cũng chỉ là muốn bảo vệ anh và Đường Nghiệp. Rốt cuộc có bao nhiêu điều ác đã bắt nguồn từ cái thiện trên một phương diện nào đấy?
Đường Nghiệp lấy khăn giấy lau tay rồi đặt xuống, anh nhìn chiếc bàn, “Đồ ăn tối nay thực sự rất ngon, nhưng con thấy chúng ta đều không còn cách nào ăn tiếp được rồi. Đã vậy…” Anh vẫy tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bước vội lại, Viện trưởng Thái lòng đau tê tái, vịn hai tay lên bàn, chống thẳng người dậy, “Dì chỉ là muốn tốt cho con, cô ta có gì đáng để con phải làm như vậy, hai con đều thế, rốt cuộc là trúng phải thứ bùa mê gì?”
Từ khi nghe thấy ba từ “đứa trộm cướp” Viện trưởng Thái còn chưa kịp nói hết Cát Niên đã chỉ im lặng ngồi một chỗ, khóe miệng hơi nhếch cười, vừa thê lương, vừa mang ý mỉa mai. Cô đã quá quen thuộc với ba từ đó, và có lẽ chúng sẽ còn theo cô đến hết cuộc đời.
Đường Nghiệp nhanh chóng rút từ trong ví ra vài tờ tiền giấy, nhét vào tay nhân viên phục vụ, “Không cần trả lại.” Nói xong, anh một tay kéo Cát Niên đứng dậy, “Dì, con biết dì tốt với con, nhưng đừng như vậy có được không? Con và Cát Niên đi trước đã, nếu hai người vẫn còn tâm trạng thì cứ ở lại từ từ thưởng thức.”
Cát Niên không ngờ Đường Nghiệp lại phản ứng như vậy nhưng cũng thuận theo anh đứng lên khỏi ghế. Thấy hai người sắp rời đi, Hàn Thuật trước sau vẫn lãnh đạm ngồi một bên lập tức nắm chặt lấy cánh tay còn lại của cô.
“Đừng đi! Đừng đi…” Nếu như câu trước mang giọng thô bạo cùng đường, thì câu thứ hai còn lại hoàn toàn chỉ là lời van nài.
Tay cả hai người đều nắm rất chặt, Cát Niên hoang đường nhớ tới thím Tường Lâm chỉ lo sau khi chết bị xẻ thành hai nửa, cô cũng không cố giằng, xem bọn họ có thể kéo cô ra thành thế nào?
“Tôi nghĩ, nếu như anh muốn giữ cô ấy lại thì vẫn còn thiếu một chữ ‘xin’.” Đường Nghiệp nói với Hàn Thuật.
Hàn Thuật dửng dưng nhìn Đường Nghiệp, tay vẫn không nới lỏng mà tách ngón tay Đường Nghiệp ra khỏi người Cát Niên, nói giọng thành khẩn.
“Đừng nói là một chữ ‘xin’, dù bảo tôi quỳ xuống xin cô ấy cũng không sao cả. Nhưng đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến anh, thật vậy.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui