Chương 27 - Giấc mơ của cây nhỏ
.Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?
.Một ngày trước đêm giao thừa, hầu hết các bệnh nhân có thể xuất viện đều đã về hết, những người bị ốm có lẽ cũng cố chịu, chuyện gì để sau Tết hẵng nói. Bệnh viện rất yên tĩnh, yên tĩnh hệt như một thung lũng trống trải, gió qua đi, mưa qua đi, chỉ còn lại một bé cây nhỏ cô độc, lặng lẽ rụng một chiếc lá mà chẳng ai hay.
Phi Minh chính là bé cây nhỏ đó. Cô bé nhắm mắt lại, tưởng tượng mình vẫn còn có thể đâm chồi nảy lộc sau một trận mưa xuân, cô bé lớn mãi lớn mãi, càng lớn càng cao, cành lá sum sê, rồi hoà cùng rừng cây đã sinh ra cô bé, những cành cây giống nhau, những lá cây giống nhau, cô bé cũng sẽ nở ra những bông hoa tuyệt đẹp như thế… Cô bé quên hết mùi khí khử trùng đậm đặc, thanh thản chìm vào giấc ngủ với cảm giác trở về cùng đồng loại trong mùi thơm phảng phất của một vùng xanh lá.
Sau đó Phi Minh đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ có một người đang khóc. Cô bé không còn nhớ đã nghe thấy tiếng khóc đó ở đâu nhưng tiếng khóc này rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi dường như vẫn luôn tồn tại từ trước tới nay, đã xuất hiện ngay từ lúc cô bé ra đời. Cô bé cố nhìn, lúc đầu mới chỉ là những đường nét mờ nhạt, sau đó là cả khuôn mặt, rồi là một dáng người đang run rẩy cố kìm tiếng khóc.
“Con của mẹ, con của mẹ…”
“Mẹ là mẹ của con ư?” Có lẽ vì đã biết đây là mơ và Phi Minh cũng đã mơ quá nhiều giấc mơ thế này nên cô bé không hề kinh ngạc hay bất ngờ, cũng giống với bao lần trước đây, mẹ tìm thấy cô trong mơ, chỉ duy có một điều không giống, đó là lần này khuôn mặt của mẹ rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi giống một cô xinh đẹp đã từng vô tình đi lướt qua Phi Minh khiến cô bé vô cùng ngưỡng mộ; những giọt nước mắt của mẹ sao mà chân thực quá, cô bé như có thể cảm nhận từng giọt rơi xuống mu bàn tay đang cắm kim truyền của mình.
“Con nhận ra mẹ ư? Con thật sự nhận ra mẹ sao?”
Phi Minh không biết vì sao nước mắt “mẹ” lại càng tuôn trào mãnh liệt đến vậy, mẹ không phải người lạ, mẹ là mẹ cơ mà, Phi Minh đương nhiên có thể nhận ra mẹ.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, không con lại cũng khóc theo, con mà khóc sẽ tỉnh lại mất. Con muốn mẹ ở bên con thêm lúc nữa.”
Tiếng mẹ vỡ vụn trong tiếng khóc lóc thảm thiết không sao kìm lại nổi, Phi Minh phải cố gắng lắm mới nghe được mẹ lặp đi lặp lại: “Phi Minh, con hận mẹ không, con có hận mẹ không…”
Phi Minh lắc đầu, rủ rỉ nói: “Con chỉ hận một phút thôi. Con nghĩ chỉ là vì con quá nhớ mẹ… Mẹ, sao mẹ lại không cần con?”
Mặt mẹ áp sát lên mu bàn tay Phi Minh, những giọt nước mắt ấm nóng, Phi Minh rất sợ những cảm giác quá mãnh liệt này, cô bé sợ chỉ giây sau thôi giấc mơ này sẽ trở thành bong bóng trong ánh chiều tà, nổ bụp một tiếng rồi hoàn toàn biến mất, ngay đến những mảnh khuyết cũng không có, như bao lần cô bé tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy bố, không thấy mẹ.
Vì sao không cần con?
Phi Minh chỉ thốt ra câu hỏi đã chất chứa bao lâu nay trong lòng theo thói quen, đây là câu hỏi chưa bao giờ nguôi đã lớn lên cùng cô bé, và thực ra cô bé chưa từng mong đợi sẽ thực sự có câu trả lời.
Nhưng Phi Minh lại nghe tiếng trả lời của mẹ sau khi đã khóc rất lâu.
“Hồi trẻ mẹ đã làm một chuyện sai, không, có lẽ đấy là chuyện đúng nhất mẹ đã từng làm trong đời… Không phải mẹ không cần con, vì cần con, mẹ đã có một lời thề độc.”
“Lời thề độc gì ạ?”
“Thề rằng chỉ cần mẹ có thể sinh ra con, chỉ cần con sống, mẹ sẽ không bao giờ gặp con.”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không mẹ sẽ chết không yên, Phi Minh, mẹ xin lỗi, Phi Minh.”
Mẹ nói xong lời thề độc của mình, ánh mắt rõ ràng hiện lên nỗi sợ hãi bất an, mất một lúc Phi Minh vẫn tưởng rằng là mẹ đang sợ lời thề độc sẽ ứng nghiệm, nhưng cô bé lại lờ mờ cảm thấy, dường như không phải vậy. Trong sự sợ hãi của mẹ còn có cả nỗi day dứt, vì cô Cát Niên đã nói, khi một người day dứt sẽ không dám nhìn vào mắt người khác.
Phi Minh mải nghĩ khiến đầu lại bắt đầu đau, cô bé khẽ rên rỉ, bàn tay mẹ nhẹ nhàng đặt lên chiếc mũ đỏ trên đầu cô, cây nhỏ nhắm mắt lại, cành của nó cuối cùng đã chạm tới cây lớn rồi.
Phi Minh nói: “Vậy mẹ đến thăm con rồi, mẹ sẽ chết ư?... Mẹ, con không muốn mẹ chết…”
Vẻ mặt mẹ rất đau khổ, đau khổ đến nỗi Phi Minh thấy như trái tim mình cũng có thể vỡ vụn theo. Một tay cô bé nắm chặt ga giường, tay còn lại nắm chặt mẹ… cô bé đã chìm vào thế giới hôn mê sâu hút, trước khi sợi ý thức cuối cùng mất đi, cô bé vẫn kịp thời nhớ, tay của mẹ nóng.
Cát Niên từ nhà quay lại bệnh viện, đem theo chiếc áo bông đỏ Phi Minh nhất định đòi mặc. Trong lòng cả hai cô cháu đều hiểu rõ cái Tết này e rằng sẽ phải đón trong bệnh viện. Những ngày Tết, Phi Minh thích mặc quần áo màu đỏ, sau khi được sự đồng ý của y tá, Cát Niên còn đem vào viện cả mấy chuỗi đèn lồng. Mong sao sắc đỏ rực rỡ sẽ khiến cả hai cô cháu tạm thời quên đi sự cô quạnh trong bệnh viện.
Sau khi tới bệnh viện Cát Niên mới được biết đúng vào lúc cô đi, Phi Minh lại lần nữa rơi vào tình trạng tương đối nguy hiểm, thậm chí còn xảy ra thiếu dưỡng khí tạm thời vùng não bộ, may được kịp thời cứu chữa, đến giờ đã qua cơn nguy hiểm.
Cát Niên không khỏi tự trách mình đã tốn quá nhiều thời gian vô ích vào đống đèn lồng, cô thầm nhủ sẽ không bao giờ rời Phi Minh nửa bước. Tuy tình hình sức khoẻ của Phi Minh rõ ràng không tốt nhưng tinh thần đã ngày một phấn chấn hơn, cô bé nói vừa mơ một giấc mơ rất rất đẹp, đẹp hơn tất cả mọi giấc mơ trước đây. Cát Niên nghĩ, chỉ cần có thể đem lại niềm vui cho cô bé, dù là một giấc mơ cũng rất đáng quý.
Hai cô cháu nói chuyện một hồi, nhìn trời đã không còn sớm nữa. Phần lớn nhân viên trong viện đều đã nghỉ cả, chỉ còn một số ít ở lại trực ban. Cát Niên lo đến nước lọc cũng không có bèn đi chuẩn bị cho sớm. Cô xách hai phích nước nóng bước ra vừa hay nghe được tiếng y tá trực ban hỏi một phụ nữ: “Rốt cuộc chị tới thăm ai? Cứ ngồi ở đây mãi cũng không cách hay đâu. Tôi nhìn chị có vẻ không được khoẻ, mặt chị sao thế này? Tôi có thể giúp gì được cho chị không?”
Người phụ nữ đó không lên tiếng, Cát Niên vốn không thích tham gia vào chuyện người khác, chỉ cúi đầu vội vàng bước qua, cô cứ đi cứ đi, rồi bước chân cũng chậm dần.
“Cát Niên.”
Đúng lúc quay đầu lại, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô y tá thấy hai người quen nhau cũng không hỏi han gì thêm, nhanh nhẹn quay về phòng trực ban.
Trần Khiết Khiết đứng ở đó, dáng người vốn đã cao gầy càng đổ dài bóng dưới ánh đèn bệnh viện, đã gặp nhau bao lần trong viện, đây là lần đầu tiên cô ta gọi ra cái tên Cát Niên nhưng Cát Niên lại cảm thấy lúc này đây cô ta như đang mất hồn.
Trong lòng Cát Niên cũng có chút áy náy, cô không ngăn nổi mình nghĩ, hôm đó cô phẫn nộ bảo Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết đi khỏi, bọn họ đều sợ cô, không hề thể hiện bất cứ ý gì khác thường, nhưng sự phẫn nộ của cô có thật đứng vững không? Hàn Thuật vì Phi Minh mà làm những việc gì cô không cần nói nữa, còn Trần Khiết Khiết là người thân máu mủ của Phi Minh, cô có thể không mong đợi gặp hai người họ, nhưng cũng không thể thay Phi Minh từ chối họ.
“Cậu muốn gặp đứa bé ư?” Cát Niên yếu ớt hỏi. “Thực ra cũng không phải không được. Lời thề là thứ không chắc chắn, cậu chắc cũng hiểu rõ. Chỉ có điều Phi Minh con bé đó, tôi… tôi chỉ sợ con bé thất vọng.”
Trần Khiết Khiết đột ngột xông đến trước mặt Cát Niên khiến cô giật nảy người, vội vàng lùi lại mấy bước, lưng dựa vào tường hành lang, phích nước nóng trên tay va vào tường xi măng cốp một tiếng.
Trước khi cô kịp định thần, Trần Khiết Khiết đã rút từ túi ra một đống đồ, ra sức nhét vào hai bàn tay không hề rảnh rang của cô, Cát Niên không còn chỗ nào để tránh né, đành đặt phích nước xuống. Trong đống đồ Trần Khiết Khiết nhét vào tay cô, có thẻ, có sổ tiết kiệm, đủ các mệnh giá tiền mặt, thậm chí còn có không ít trang sức.
“Cậu làm gì thế?” Cát Niên nhận cũng không được, buông cũng không xong, chỉ biết hoảng hốt hỏi.
Trần Khiết Khiết lúc trước còn hồn xiêu phách lạc lúc này mặt đầy nhiệt huyết khác thường, đôi mắt sáng như hai ngọn đuốc trong đêm, nói năng lộn xộn: “Đây là tất cả những gì trước mắt tôi có thể lấy được, tất cả đều nằm ở đây! Cát Niên, cậu nhận lấy đi, giờ tôi chỉ có từng này thôi.”
“Đừng…”
“Tôi sẽ nghĩ tiếp cách, tôi biết là không đủ nhưng cậu cứ nhận tạm trước đi.”
Khoảng cách gần như vậy, Cát Niên trước sau chưa từng nhìn thẳng vào Trần Khiết Khiết giờ mới nhận thấy những vết bầm giập thâm tím trên mặt cô ta. Cát Niên là người nhạy cảm, cô lập tức kinh ngạc hiểu ra vài phần.
“Anh ta đánh cậu à?”
Lúc này Trần Khiết Khiết mới nhe răng cười, dù còn vướng vết bầm trên má nhưng nụ cười vẫn yêu kiều rạng ngời như xưa.
“Tôi cũng đánh hắn. Vết thương của tôi thì thấm tháp gì, mặt hắn ta mười ngày nửa tháng chỉ sợ cũng chưa dám gặp ai, ha ha, cái đấy mới đích thực là xé rách mặt!” Cô cười rất khoa trương, nghiêng trước ngả sau. Cát Niên không cười, cũng không muốn nhìn kĩ những giọt nước mắt trên khóe mắt Khiết Khiết.
Một đôi kim đồng ngọc nữ thiên tạo toàn vẹn là vậy. Cát Niên thừa nhận mình đã từng nguyền rủa, đã từng ghen tị, nhưng cô nhớ đến ánh mắt lưu luyến chứa chan tình cảm của Tiểu hoà thượng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ này, giờ này phút này, nếu anh cũng đang im lặng quan sát màn kịch này, tim anh liệu có đau? Cô ta là người Tiểu hoà thượng từng yêu, còn Tiểu hoà thượng, anh là tất cả của Cát Niên.
Trong sự im lặng của Cát Niên, cuối cùng Trần Khiết Khiết cũng đã cười đủ, cười mệt, vẻ mặt cô hoang mang mờ mịt như một đứa trẻ lạc đường, và còn lạc quá xa, dù lúc này đây tìm ra phương hướng cũng không thể về nổi nhà.
“Cát Niên, Cát Niên à, cậu có mơ thấy anh ấy không?”
Cát Niên quay đầu đi, cô không muốn nói đến chủ đề này nhưng trái tim lại khẽ run rẩy. Cô ích kỷ không muốn nói ra, cô không hề mơ thấy anh vì anh vẫn luôn tồn tại.
Trần Khiết Khiết ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà, cô nhìn chăm chăm vào đó, hồi lâu, những quầng sáng nhảy múa xuất hiện, khiến người ta có ảo giác không chân thực.
“Tôi biết cậu cũng không quên nổi anh ấy, vì vậy cậu mới thay một người mẹ vô trách nhiệm như tôi chăm sóc Phi Minh… Tôi thì không muốn mơ đến anh ấy, tôi sống rất tốt, tôi rất hạnh phúc, là anh ấy không chịu đến tìm tôi, anh ấy phản bội lại lời thề của chúng tôi, vì vậy tôi nhất định phải hạnh phúc, phải làm anh ấy tức chết, làm anh ấy tức chết!” Cô vẫn cứ ngửa đầu, Cát Niên có thể nhìn thấy hàng nước mắt chảy qua quai hàm, từng giọt nước mắt phản chiếu lại ánh sáng, lấp lánh đáng ghét.
Tiếng cười của Trần Khiết Khiết lẫn trong tiếng nức nở nghẹn ngào, “Tôi đã quên rồi, anh ấy đã chết lâu rồi. Cậu tận mắt nhìn thấy, anh ấy chết ngay bên cậu, tôi không thấy, anh ấy chỉ kêu tôi đợi, đến một câu tạm biệt cũng không nói.”
“Đủ rồi.” Cát Niên không muốn nghe thêm nữa.
“Anh ấy đang trách tôi, trách tôi không chịu trách nhiệm, thế nên anh ấy mới muốn dắt Phi Minh theo. Không được, Vu Vũ, anh không được mang con bé đi, em cần đứa con này vĩnh viễn nhắc em hận anh, em đã đợi anh mà anh không đến.”
Cô chao đảo rồi ngồi thụp xuống, gào khóc như một đứa trẻ. Bữa tiệc tuổi thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?
Cát Niên lặng người đi trong tiếng khóc, cô cũng không biết trái tim mình đã lưu lạc chốn nào. Cuối cùng chỉ biết Trần Khiết Khiết vừa khóc vừa túm lấy ống quần cô.
“Mình xin lỗi, mình xin lỗi, cậu có thể coi thường mình, nhưng mình cần Phi Minh, xin cậu hãy để mình đưa con bé đi!”
Cát Niên bật cười, tiếng cười trống rỗng. “Đưa con bé đi, đi đâu?” Cô nói chỉ đủ ình và Trần Khiết Khiết nghe thấy, “Buổi chiều bác sĩ vừa bảo tôi, đã có kết quả xét nghiệm, khối u của Phi Minh là ác tính, hơn nữa còn đang lan rộng. Giờ cậu còn muốn đưa nó đi không?”
“Cậu lừa tôi!” Trần Khiết Khiết như mê sảng.
“Tôi hy vọng tôi lừa cậu.” Từng từ nói ra thực sự đều rất đau, như ngàn nhát dao cứa thịt.
Trần Khiết Khiết lặng người một lúc lâu, rồi đứng lên lau khô nước mắt, dáng vẻ quyết đoán Cát Niên vẫn quen thuộc đã trở lại, “Tôi sẽ lại ly hôn, rồi lấy phần tôi đáng được hưởng. Dù có phải tiêu hết tất cả tiền tôi cũng phải cứu con bé, tôi không thể để Phi Minh rời xa tôi nữa. Cát Niên, tôi chỉ xin cậu, xin cậu hãy để tôi được nhận con bé.”
Cát Niên không trả lời, thực ra không chỉ mình cô, Trần Khiết Khiết có lẽ cũng hiểu một người mẹ hoàn toàn có thể đường đường chính chính dẫn con gái đi, không ai có thể ngăn cản. Nhưng cô vẫn chọn cách khẩn cầu, hẳn cô cũng hiểu lỗi lầm mười một năm trước sẽ phải khó khăn thế nào mới có thể hoàn lại.
Bọn họ làm kinh động đến không ít người, y tá trưởng ló đầu khỏi phòng trực rồi lại thụt đầu vào, ánh mắt Cát Niên hướng về một điểm nào đó sau lưng Trần Khiết Khiết.
Cát Niên nói nhỏ: “Hãy để Phi Minh đưa ra quyết định ấy.”
Trần Khiết Khiết lúc này cũng quay đầu lại, trước cửa phòng bệnh cách đó hơn mười bước, cô nhìn thấy một dáng vẻ nhỏ bé, và cả chiếc mũ đỏ rực rỡ khiến mọi thứ đều nhạt nhoà.