Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2

Chương 7 - Cách bù đắp tốt nhất
Mười một năm trước anh hèn yếu, bất trị là vậy, nhưng ai nói làm sai rồi thì không thể sửa chữa, sai lầm anh mắc phải chỉ mình anh mới có thể chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng làm bất kỳ điều gì vì cô. Hàn Thuật nguyện dùng cả phần đời còn lại của mình bù đắp cho cô.
Cát Niên xuống xe, men theo ánh đèn đường lần giở mảnh giấy đã khiến cô cúi mình nhặt lên, vừa bước đi vừa thẫn thờ nghĩ đến những biến cố nườm nượp kéo đến chỉ trong một buổi tối. Bình Phượng, Vọng Niên, Đường Nghiệp... Cát Niên thở dài, và cả anh ta, Hàn Thuật.
Trên bậc thềm trước cánh cửa sắt cũ kỹ nhà mình, Cát Niên thấy Hàn Thuật đang ngồi mải mê dứt từng chiếc lá tỳ bà trong tay, không biết anh đã lặp đi lặp lại hành động này bao lâu, dưới chân trải đầy xác lá bị xé vụn.
“Được rồi đấy, có một trăm mét mà em đi mất những năm phút.” Anh vứt chiếc lá trên tay xuống đất, đứng dậy cẩn thận phủi từng hạt bụi trên quần, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng mình hoàn toàn không xấu đi vì phải đợi lâu.
Cát Niên không bước tiếp nữa, cô dừng lại cách anh mười mét. Cô chỉ muốn được trở về mảnh sân nhỏ của mình, tối nay cô đã hoàn toàn kiệt sức, ngay cả việc miễn cưỡng gặp anh cô cũng thấy chán ngán, mệt mỏi.
“Có việc gì không?” Cô nắm chặt dây đeo túi sách, làn gió lùa qua hất tung những sợi tóc mai bên tai trêu ghẹo hai gò má, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.
“Em nói xem?” Hàn Thuật bước vài bước về phía cô. Đứng gần cô trong gang tấc, thực sự trong anh vẫn có chút căng thẳng. Khi nãy anh đã ngồi rất lâu, những lời nên nói, những hành động, biểu hiện nên có không biết đã được anh tập đi tập lại bao lần, nhưng chỉ cần cô vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh đã không kìm nổi hoang mang, hoang mang đến nỗi quên hết mọi thứ.
 
Lúc này, Cát Niên đang đứng giữa cơn gió, ngọn tóc bay lòa xòa, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Chính trong khoảnh khắc này, Hàn Thuật bỗng cảm thấy người con gái anh vẫn e sợ ấy nhỏ bé, yếu đuối biết bao. Đứng trước mặt anh dường như là chính cô của ngày xưa, cảm giác mơ hồ ấy đánh thức từng tế bào trong anh, tụ lại trong tim anh những tiếng ríu rít không một ai hiểu.
Cô có gì tốt, có gì đáng để anh nhung nhớ khôn nguôi. Thừa nhận rằng, cậu thanh niên Hàn Thuật ngày nào đã từng động lòng trước Tạ Cát Niên, nhưng thằng con trai nào vào tuổi ấy mà không có một mảnh chân tình dốt nát như vậy. Anh từng bồng bột, thầm mơ tưởng về tương lai, nhưng nếu như lúc đó Cát Niên cũng yêu anh, bọn họ cùng trải qua những năm tháng yêu đương khó lý giải, đến cuối cùng mỗi người một ngả, rồi có lẽ cũng chỉ trở thành một hình bóng mờ nhạt trong lòng người kia; hoặc giả cuộc sống của Cát Niên không hề có anh, cô không yêu anh, còn anh cứ nghĩ xa xôi, nghĩ về cô như ngôi sao le lói trên bầu trời kia, cũng chỉ thế mà thôi. Nhưng cô lại đẩy anh từ vách núi cheo leo, dùng nét bút thê lương nhất vạch qua đời anh, chính giây phút ấy tuổi xuân tươi sáng của anh cũng theo đó mà vấy máu. Chuyện cũ vĩnh viễn không thể thay đổi, trong lòng Hàn Thuật, Tạ Cát Niên cũng đã trở thành một hình bóng không thể chạm vào, nhưng cũng không thể thay thế.
Bao năm nay, Hàn Thuật vẫn bước đi trên con đường thênh thang đã được định đoạt sẵn từ khi anh sinh ra, như con ngựa đắc ý tung vó mạnh mẽ trong gió xuân, chỉ mình anh biết được dưới vẻ bề ngoài sáng láng ấy còn ẩn giấu một mầm độc của lòng ân hận, mầm độc ấy tích tụ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, như một cái nhọt ác tính ăn sâu vào tận xương tủy. Anh cố giấu giếm, không dám chạm vào nó, nhưng thứ mầm độc ấy không sao có thể tự lành, cứ vậy thối rữa trong tâm can.
Mỗi sáng tỉnh dậy, anh đều tự nhủ trước gương, mình rất ổn, mình không sao, mình sẽ quên, nhất định, nhất định thế! Anh cười, anh vui vẻ, anh thuận buồm xuôi gió, bạn bè ở khắp mọi nơi, cuộc sống của anh vô cùng náo nhiệt; nhưng anh sợ bóng tối, sợ nằm mơ, sợ những lúc mọi vật trở lên tĩnh lặng, sợ bản thân mình trong gương, sợ phải thừa nhận, sợ mỗi biểu hiện giống cô, sợ không còn tìm nổi bất cứ điều gì liên quan đến cô, càng sợ phải nhắc tới tương lai với bất kỳ ai.
 Khi anh mỉm cười nắm tay người bạn gái đầu tiên, hình ảnh vụt qua trong đầu anh là những ngón tay trắng dã không sắc máu bám chặt lấy vành móng ngựa; vào đại học lần đầu đại diện đoàn trường giành giải quán quân cầu lông, trong tiếng reo hò không ngớt của các bạn nữ, anh chỉ nghĩ đến người con gái lạnh lùng ném cây vợt xuống đất ấy chắc hẳn đang ở một góc yên tĩnh nào đó tránh xa nơi nhốn nháo này; nói chuyện phiếm cùng đám bạn dưới con đường phủ đầy bóng cây trong vườn trường, trong một giây yên lặng, anh sẽ nghĩ, bên kia dãy tường cao kia sẽ như thế nào, vào lúc này cô đang làm gì? Sau khi vào Viện Kiểm sát, thuận lợi giải quyết xong hồ sơ đầu tiên, bố tự hào vỗ vai anh, nhưng anh không sao xác nhận nổi sự tồn tại của chính nghĩa.
Giờ đây, số mệnh đã lần nữa đưa anh tới trước mặt cô. Đứng trước Tạ Cát Niên, Hàn Thuật không cần khoác lên mình lớp vỏ ngụy trang ấy nữa, anh cởi bỏ vẻ ngoài hoàn hảo không chút tì vết, nhìn thấu đám u nhọt trong tim, không chút giấu giếm phơi bày tất cả tội lỗi của mình. Anh thật sự sợ Tạ Cát Niên, nhưng Tạ Cát Niên cũng là người duy nhất có thể mang lại cho anh sự thanh bình. Cô thân gái một mình, lại thêm con nhỏ, cô độc không nơi nương tựa, có lẽ lúc này đây cô đang cần một đôi tay, một bờ vai. Mười một năm trước anh hèn yếu, bất trị là vậy, nhưng ai nói làm sai rồi thì không thể sửa chữa, sai lầm anh mắc phải chỉ mình anh mới có thể chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng làm bất kỳ điều gì vì cô. Hàn Thuật nguyện dùng cả phần đời còn lại của mình bù đắp cho cô.
Tâm tư đột nhiên thông suốt khiến Hàn Thuật nhẹ nhàng hẳn. Cô không nơi nương tựa, anh có thể bảo vệ cô, đem đến cho cô một cuộc sống tốt, làm vậy trong lòng anh cũng dễ chịu hơn phần nào, như thế không phải rất tốt sao, đối với Tạ Cát Niên hay đối với anh, đây đều là cách thích hợp nhất.
“Sao túi em bẩn thế này?” Hàn Thuật đưa tay phủi vết bùn trên túi Cát Niên, giọng nói trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn.
Cát Niên hơi lùi lại một bước, vừa may tránh được bàn tay anh.
“Có việc gì không?” Cô lại hỏi, câu hỏi không có gì đao to búa lớn, nhưng lại là lời kháng cự vô cảm nhất.
Bàn tay Hàn Thuật lúng túng dừng giữa khoảng không, đưa ra cũng không được, thu lại cũng chẳng xong.
Anh suy cho cùng vẫn là một người kiêu hãnh, trong tất cả mọi chuyện anh đều hiếm khi gặp trở ngại, chỉ trừ những chuyện liên quan đến Tạ Cát Niên, dù đã hạ quyết tâm từ nay về sau nhất định đối tốt với cô, nhưng vẫn không nén nổi chút muộn phiền.
“Đương nhiên là có, em biết hôm nay Phi Minh đợi em bao lâu, con bé thất vọng nhường nào không?” Anh ho khan một tiếng, thu tay lại, đứng thẳng người ra vẻ đường hoàng chính trực.
“Hử? Ờ...” Cát Niên lặng người, cô hiểu anh đang nói gì. Vừa sáng sớm Phi Minh đã nói qua với Cát Niên, trường tiểu học nội trú của cô bé tối nay có buổi biểu diễn văn nghệ, Phi Minh cũng tham gia biểu diễn múa, nó mong cô nếu có thời gian có thể đến xem. Ban đầu Cát Niên cũng định đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện Bình Phượng vừa rồi, lẽ đương nhiên không thể kịp đến làm khán giả của Phi Minh.
Trong lòng Cát Niên đương nhiên cảm thấy áy náy, nhưng cô nghĩ Phi Minh có thể hiểu, con bé từ nhỏ sống cùng cô cũng biết thời gian làm việc của cô không cố định. Trước đây chuyện cô không thể đi họp phụ huynh do không đổi nổi ca làm không phải chưa từng xảy ra, Phi Minh cũng rất vui vẻ giải thích với cô giáo. Có thể trong lòng cô bé muốn giữ vị trí trong cuộc họp phụ huynh ấy cho bố mẹ tưởng tượng của mình hơn. Và Phi Minh hoàn toàn không nói với cô, tối nay cô bé còn mời cả Hàn Thuật.
Hàn Thuật lại khá kinh ngạc trước phản ứng của Cát Niên, xem điệu bộ của cô, rõ ràng không phải là quên mà căn bản không buồn bận tâm đến chuyện này.
“Em biết điều này có ý nghĩa thế nào đối với cô bé không?” Phi Minh múa rất chuyên tâm, Hàn Thuật nhìn cô bé cùng các bạn bước xuống từ sân khấu, trong khi những đứa trẻ khác đều ríu rít ùa về phía các ông bố bà mẹ đang cầm máy ảnh đứng đợi, chỉ mình cô bé chậm rãi vừa đi vừa gỡ cặp tóc trên đầu, bước ra sau cùng. Nhìn thấy Hàn Thuật vẫy tay về phía mình, hai mắt Phi Minh sáng bừng lên ngạc nhiên vui sướng. Lúc đó Hàn Thuật thật sự thương đứa bé này, con bé giống hệt mẹ... giống hệt cô của nó, đều nên được người ta nâng niu trong tay, yêu thương như một viên ngọc quý.
“Tôi biết, nhưng tối nay có chút chuyện...” Cát Niên cúi đầu vuốt gọn mớ tóc mái đang lòa xòa trước mắt, định đi vòng qua Hàn Thuật. Thực ra cô hoàn toàn không cần phải giải thích với anh, nhưng cô muốn mau chóng kết thúc cuộc hội thoại này.
Hàn Thuật vẫn đứng chắn trước mặt cô không chịu buông tha, “Nói thật, hôm nay anh cũng rất bận, em tin hay không, đương sự trong vụ án anh đã điều tra suốt một thời gian giờ không hiểu vì sao đi nhảy từ tầng năm xuống, để lại cho anh một mớ bùng nhùng không manh mối, vốn dĩ anh không nên vướng vào cái chuyện rắc rối này mới đúng... Anh nói những lời này là muốn em hiểu, bất kể thế nào thì con trẻ cũng cần được coi trọng, bất kể người lớn có bận ra sao.”
“Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi.” Cát Niên vòng sang hướng khác bước tiếp về phía cổng.
Lần này Hàn Thuật dứt khoát chống ngang tay vào tường, cắt đứt hoàn toàn đường thoát của cô, “Anh không quan tâm em coi anh thế nào, nhưng lẽ nào em không thể nghe anh nói hết được sao... dù là vì Phi Minh?”
Cát Niên thõng vai bất lực, “Anh không cần thiết phải quá quan tâm tới Phi Minh như vậy, tôi là người thân của con bé, chắc chắn biết nên quan tâm tới nó thế nào hơn ‘người khác’.”
Hàn Thuật là một người nhạy cảm, anh đương nhiên nghe ra ẩn ý trong câu nói của Cát Niên. “Theo ý em, anh chính là cái ‘người khác’ ưa quản chuyện thiên hạ ấy?”
Cô không muốn tiếp tục đấu khẩu với anh, cô biết mình nói không lại, bèn lắc đầu, gần như van nài, “Hàn Thuật, chúng ta nói dứt khoát một lần được không? Phi Minh không phải con anh, cũng không phải con tôi, con bé không liên quan đến anh, cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng liên quan đến anh.”
Hàn Thuật chắc chắn sắc mặt mình lúc này rất khó coi. Chuyện Phi Minh có phải cốt nhục của mình hay không, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghe Tạ Cát Niên nói trắng ra mọi chuyện không chút đắn đo thế này, anh vẫn cảm thấy như đánh mất thứ gì đó. Vì anh từng ảo tưởng đứa trẻ là một sợi dây gắn kết, chỉ cần sợi dây máu mủ duyên phận ấy còn tồn tại, hai người họ sẽ mãi mãi không trở thành những người xa lạ.
“Giờ thì anh cũng tin con bé không phải do em sinh ra, vì bất kỳ ai có mắt đều có thể nhìn ra, em nuôi con bé, nhưng không thật sự yêu con bé.”
Bàn tay Cát Niên cầm chìa khóa mở cửa khẽ run, cuối cùng cô cũng hiểu, sự xuất hiện của con người trước mặt hoàn toàn không chỉ vì sự vắng mặt của cô tối nay, đã ngần ấy năm, cô chỉ muốn bước sang một trang khác của cuộc đời, nhưng anh vẫn không tha cho cô.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở nhưng cánh tay Hàn Thuật vẫn chắn ngang trước mặt, Cát Niên trầm ngâm một hồi rồi đột ngột lấy hết sức bình sinh đẩy cánh tay anh ra, cố lách người qua.
Hàn Thuật liền nắm chặt lấy hai vai cô, nói gấp: “Anh biết trong lòng em hận anh, là anh đã sai, em cứ đánh cứ chửi không sao cả, hay em tát anh một cái, hai cái, ba cái... em phải cho anh một cơ hội bù đắp chứ.”
Anh đã quên rồi, bình thường Cát Niên nhìn có vẻ dễ bắt nạt, nhưng một khi đã cố chấp thì bao nhiêu ngựa cũng kéo không lại. Cô căn bản không muốn lên tiếng, cũng từ chối mọi kiểu giao tiếp, dường như ngoài việc bước cho được qua cánh cửa kia, không còn gì đáng để cô bận tâm liều mạng.
Hai người kẻ đẩy kẻ chặn, Hàn Thuật tuy chiếm thế thượng phong nhưng chỉ lo nhỡ vô ý làm đau Cát Niên, cứ do dự, cuối cùng cũng không ngăn nổi cô. Cánh cửa cũ kỹ cùng lớp tường gạch bị phong hóa vốn đã chẳng chắc chắn gì, sao có thể chịu được cảnh hai người cứ đẩy qua đẩy lại, giữa lúc giằng co chỉ nghe thấy một tiếng rầm lớn, cả cánh cửa sắt từ cạnh tường rơi rầm xuống đất, gây ra một trận bụi mù mịt. Chiếc túi xách trên vai Cát Niên cũng theo đó tuột tay rơi xuống, mấy thứ đồ vụn vặt trong túi đều văng hết ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng khiến hai người đang ẩu đả như trẻ con sững lại. Hàn Thuật đờ đẫn, không biết làm gì ngoài thầm ân hận, Cát Niên cũng đứng thần người, muốn khóc không khóc nổi.
Đây chẳng giống như mớ bòng bong giữa họ bao lâu nay sao? Người này không biết người kia muốn gì, ai cũng ra sức bướng bỉnh, không biết nên bắt đầu thế nào, cũng không biết nên kết thúc ra sao, kết quả chỉ để lại một đống lộn xộn, lưỡng bại câu thương.
Cuối cùng, Cát Niên mặc nhiên ngồi thụp xuống, im lặng thu nhặt đống đồ vương vãi. Hàn Thuật cũng vội vàng ngồi xuống giúp cô. Một luồng sáng đột nhiên rọi thẳng về phía họ khiến hai người thót tim.
“Ai đấy, đêm hôm khuya khoắt làm cái gì đấy?” Chú Tài khoác áo đứng từ đằng xa rọi đèn hỏi, chắc tiếng động lúc nãy đã đánh thức chú.
Cát Niên đưa tay che mắt, vội vàng trả lời, “Không có việc gì đâu chú ạ, cánh cửa tự nhiên bị hỏng, thật ngại quá, làm phiền tới chú rồi.”
Chú Tài cũng đã nhìn rõ hai người đang ngồi nhặt đồ, không hỏi gì thêm chỉ cười ha ha, “Cát Niên à, không sao là tốt rồi, cháu con gái một mình chú còn cứ nghĩ là bị cướp chứ, không sao là tốt.”
Nhìn chú Tài đóng cửa xong Cát Niên cũng thu dọn mấy đồ quan trọng trong túi rồi đứng dậy. Chiếc túi này đã dùng một thời gian dài, ban nãy vì chuyện Bình Phượng bị giày vò đến thảm hại tả tơi, giờ dây đeo cũng đứt rồi, cô chỉ có thể ôm mọi thứ trong lòng.
Cát Niên đưa tay lau mặt, cô cũng không hiểu mình làm thế này vì cái gì, từ trước tới nay cô không phải là người bốc đồng, hà tất phải giằng co với anh?
Hàn Thuật đang không biết làm sao hóa giải cục diện bế tắc này, thấy Cát Niên đưa tay lau mặt đồng thời đem bụi bẩn trên tay quệt lên quai hàm, anh liền nhanh chóng rút ra tờ khăn giấy đưa lại cho cô. Lần này Cát Niên không còn mất kiểm soát như lúc trước, chỉ khẽ đẩy tay anh ra.
Cô lại trở về trạng thái Hàn Thuật không muốn nhìn thấy nhất, không yêu không hận, tĩnh lặng như mặt nước. Cánh cổng sắt của khu vườn đã đổ, nhưng cánh cửa ngăn giữa hai người vẫn đóng chặt im lìm. Có lẽ từ trước tới giờ cánh cửa này chưa từng được mở vì anh.
“Cát Niên...” Dù anh có bảy mươi hai phép biến hóa, thần thông quảng đại thế nào cũng không sao thoát nổi năm ngón tay vô hướng sừng sững cô độc của Phật Tổ Như Lai. Hàn Thuật trước nay luôn là người biết ăn nói, nhưng lúc này đây tất cả những gì anh có thể thốt ra miệng chỉ là tên cô.
Cát Niên lạnh nhạt nói: “Anh nói muốn bù đắp cho tôi.”
“Đúng thế, đúng là anh đã nói thế, em cần gì?” Hàn Thuật như thấy một tia hy vọng, giọng anh lạc hẳn đi, hận một nỗi không thể móc cả tim mình ra trao cho cô.
 “Hãy tránh xa chúng tôi một chút.”
Cát Niên nói xong bèn quay người bước qua cánh cổng sắt ọp ẹp và đống gạch đá vỡ vụn vào nhà, trước khi mở cửa chính, cô lại nhớ tới vẻ lên lớp chính đáng của anh khi nãy, cô quay đầu nhìn Hàn Thuật vẫn đang đứng im như cột điện.
“Có thể anh nói đúng, tôi không phải một phụ huynh tốt nhưng tôi đã gắng sức rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui