Trần Hoàng Thiên khôi phục lại vẻ lạnh lùng, trong mắt còn ánh lên vài tia sát ý.
Đỗ Khánh An, ông trời có mắt, coi như đứa trẻ này đền mạng cho con của Ngọc Vân.
Điện thoại của Trần Hoàng Thiên chợt reo vang.
Anh liếc nhìn, ra là số của Khang Duy.
“Có chuyện gì?” Anh thờ ơ.
“Trần Hoàng Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Vợ cậu sảy thai rồi có biết không?” Khang Duy xem ra còn nôn nóng hơn cả anh.
Khang Duy anh em tốt của anh, Mục Viên cũng chính là bệnh viện của anh ta mở.
Hôm nay Khang Duy có một ca đại phẫu, sau khi ra khỏi phòng mổ thì nhận được tin về Khánh An đang nằm trong bệnh viện của mình nên vội vội vàng vàng gọi cho Trần Hoàng Thiên.
Cơ mà xem ra, anh em tốt của anh ta vẫn bình tĩnh như vậy, xem ra hắn không thèm để tâm đến cô vợ này thì phải.
“Đã biết.”
“Đã biết? Con mẹ nó, đây là cái thái độ khi mất đi cốt nhục của cậu đó hả? Trần Hoàng Thiên, sau này Khánh An có thể không bao giờ có con được nữa cậu cũng không để tâm chút nào sao? Khánh An là vợ cậu đó.” Khang Duy có phải nghe nhầm rồi không? Mất đi một đứa con, vợ lại nằm viện như vậy mà Trần Hoàng Thiên này như đang nghe chuyện của một người dưng vậy.
Ngay cả bệnh viện cũng không thèm đến.
“Vợ sao? Cô ta không xứng.”
“Không xứng? Không xứng cậu còn cưới cô ấy làm gì?”
“Cúp đây.” Trần Hoàng Thiên phun ra hai chữ rồi trực tiếp cúp máy để lại Khang Duy ngơ ngác ở đầu bên kia.
Vốn biết người anh em tốt của anh ta sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình nhưng ngay cả vợ sảy thai cũng coi như không có chuyện gì thì cũng thật là tàn nhẫn quá đi.
Chuyện của Hoàng Thiên và Lê Ngọc Vân anh ta biết chứ, nhưng thế này khác nào coi vợ không bằng một ả tiểu tam… chậc chậc.
Khang Duy cất điện thoại, ghé qua phòng Khánh An một chút rồi phóng xe về nhà.
…
Ngày hôm sau, Lê Ngọc Vân xuất viện sau khi an dưỡng ở viện một tháng, Trần Hoàng Thiên đích thân lái xe tới đón cô ta về Tây Uyển.
Mặc dù bọn họ cùng ở một bệnh viện nhưng anh không ghé thăm cô dù chỉ một chút, chỉ có thím Lưu và An Khải ở bên cô.
Khánh An mất máu quá nhiều vẫn chưa tỉnh lại, tình hình của ba cô cũng đã khá hơn, ngày mai có thể xuất viện.
Từ khi Lê Ngọc Vân về Tây Uyển tính đến nay đã mấy ngày, cô ta luôn làm bộ yếu ớt dựa vào lòng Trần Hoàng Thiên để anh dìu đi.
Đồ đạc của Khánh An đã bị chuyển sang phòng dành cho khách, Lê Ngọc Vân nghiễm nhiên ở phòng ngủ chính như nữ chủ nhân nơi này.
Khi đi mua sắm về đến Tây Uyển cô ta ngồi ở phòng khách đợi anh tắm rửa, thấy thím Lưu đang loay hoay trong bếp nấu gì đó.
Cô ta bước lại gần hỏi han :”Thím Lưu, thím làm gì vậy?” Cô ta nở nụ cười yếu ớt nói nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt :”Thím nấu món gì thơm quá?”
Thím Lưu đã sống cả hơn nửa đời người đương nhiên cái nhìn cũng sâu sắc hơn, chỉ cần liếc mắt cũng biết Lê Ngọc Vân này không hề đơn giản.
Tuy vẻ ngoài ngây thơ vô hại nhưng bên trong đầy rẫy mưu mô, đôi khi sự đố kỵ xảo quyệt lại ánh lên trong mắt cô ả.
Thím Lưu không hiểu tại sao thiếu gia lại không nhận ra, tại sao chưa bao giờ thử cảm nhận tình cảm của thiếu phu nhân.
Đôi khi bà thấy thật là tiếc cho cảm tình của thiếu phu nhân.
“Đây là canh gà tôi hầm cho thiếu phu nhân.” Thím Lưu trả lời đầu cũng không quay lại.
Thấy thím Lưu chuẩn bị cho nấm vào canh gà, Lê Ngọc Vân lên tiếng :”Thím Lưu, tôi không thích nấm.”
Tay Thím Lưu dừng lại một chút, bà quay lại nhìn cô ta sau đó nở nụ cười hiền :”Tiểu thư hiểu lầm rồi chăng? Đây là canh gà tôi hầm cho thiếu phu nhân, tiểu thư, nếu cô muốn ăn canh gà vậy để hôm khác tôi hầm cho cô.” Thím Lưu nói xong thì cho nấm vào nồi rồi đảo lên.
“Vậy làm phiền thím rồi.” Mùi canh gà thơm phức lan tỏa khắp phòng bếp, Lê Ngọc Vân tuy cười nhưng hai tay cô ta nắm chặt lại, trong lòng lẩm bẩm “bà già chết tiệt! Đợi tôi trở thành nữ chủ nhân nơi này, người đầu tiên tôi đuổi việc chính là bà.”
Bất chợt điện thoại ở phòng khách reo vang, thím Lưu vội vặn nhỏ bếp rồi đi ra nghe điện thoại.
“Alo?”
…
“Thật sao? Tôi biết rồi… Cảm ơn”
Thím Lưu cúp điện thoại vừa lúc anh bước xuống lầu, thím Lưu vội thông báo :” Thiếu gia, phía bệnh viện vừa gọi, thiếu phu nhân tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi sao?” Anh nhìn vẻ mừng rỡ của thím Lưu thì không khỏi nhíu mày, cô mua chuộc hết giúp việc trong nhà rồi sao, tại sao ai cũng có vẻ yêu mến cô ta như vậy.
“Thiếu gia, cậu có đi thăm thiếu phu nhân không? Tôi định mang cho thiếu phu nhân chút cháo và canh gà.” Thím Lưu thở dài, thiếu gia lạnh nhạt với thiếu phu nhân như vậy, từ ngày cô nằm viện đến nay chưa vào thăm lấy một lần, bây giờ lại còn dẫn cả nhân tình về nhà :” Thiếu gia, cậu có đi hay không?”
Anh có đi hay không?
Anh không biết mình có nên đi hay không nữa, tất cả những gì xảy ra đều là đáng đời cô.
Nhưng cô là vợ của anh, dù không có tình nhưng mà còn nghĩa, là vợ chồng hai năm chả nhẽ lại không tới thăm một lần thì cũng không tốt cho lắm.
Dù sao Khánh An cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, còn Lê Ngọc Vân vốn chỉ là người tình trong bóng tối.
Anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ cho Ngọc Vân một danh phận rõ ràng, dù sao Khánh An vẫn là người vợ mà gia đình anh đã lựa chọn, mối liên hôn này nếu muốn kết thúc ít nhất phải vài ba năm nữa mà cũng phải có lý do chính đáng mới có thể kết thúc được.
Bà nội anh yêu quý cô như vậy, bà nằng nặc chỉ chấp nhận Khánh An làm cháu dâu dù nhà họ Đỗ không phải thuộc tầng lớp top hào môn thế gia ở thành phố S này, nhưng cũng thuộc gia môn có điều kiện tốt, hơn nữa mẹ anh cũng rất yêu mến Khánh An.
Khi xảy ra chuyện, anh đã phải phong tỏa mọi tin tức, nếu không chắc chắn bà nội cùng mẹ ở nước ngoài mà biết chắc chắn mẹ anh sẽ vác gậy về Việt Nam tìm anh.
Sau một hồi im lặng, anh cất bước xuống lầu nói với thím Lưu :” Để tôi đưa thím đi.” Nói xong anh lấy chìa khóa xe định cất bước ra ngoài.
“Vâng, thiếu gia.” Thím Lưu rất cao hứng quay trở lại bếp chuẩn bị cho cháo và canh gà vào cặp lồng mang đi.
Thím Lưu có thể nhìn ra thiếu gia không phải hạng người vô tình máu lạnh như vậy.
Chẳng qua là chưa cảm nhận được tấm chân tình của thiếu phu nhân, chẳng qua là tình cảm đang lạc bước, bà chỉ hy vọng có một ngày anh sẽ quay trở lại bên thiếu phu nhân, khi đó mong là không quá muộn mà thôi.
Còn Lê Ngọc Vân thấy anh quay người chuẩn bị bước đi thì vội chạy theo níu lấy tay anh nũng nịu :”Hoàng Thiên, cho em theo cùng có được không? Khánh An như vậy rồi, em cũng rất muốn đến thăm cô ấy.”
Anh xoay người lại, mỉm cười xoa đầu Lê Ngọc Vân :”Anh đi một chút sẽ trở lại ngay.
Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”
Lê Ngọc Vân hai mắt đỏ hoe dáng vẻ ủy khuất :”Em chỉ muốn thăm cô ấy, dù sao thì em và cô ấy cũng là bạn thân.
Hoàng Thiên, cho em đi đi mà.”
“Ngọc Vân em lương thiện quá rồi.
Em coi cô ta là bạn mà cô ta lại ra tay ác độc với em như vậy.
Ngoan, nghe lời anh, anh sẽ trở về ngay, anh muốn xem dáng vẻ của cô ta khi mất đi đứa con của mình là như thế nào.” Ánh mắt anh ánh lên tia tàn nhẫn giống như đứa trẻ đó không phải con anh vậy, an ủi Lê Ngọc Vân vài câu rồi đánh xe ra ngoài.
Khi còn lại một mình, sắc mặt cô ta trở lên lạnh lẽo, trong đôi mắt cô ta ánh lên vài tia hung ác, cô ta hai tay nắm chặt giậm chân đi lên lầu.
Đỗ Khánh An, cô cứ đợi đó, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa nhà họ Trần.
Lúc này “tinh” một tiếng, điện thoại của Lê Ngọc Vân hiện lên một dòng tin nhắn, cô ta nhíu chặt mày, rồi nhân lúc anh và thím Lưu ra ngoài bèn lẻn vào thư phòng của anh sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Không ai biết cô ta vào thư phòng của anh để làm gì, chỉ biết cô ta khi đi ra ngoài dáng vẻ rất vội, luôn ngó trước nhìn sau như làm chuyện xấu.
Một lúc sau cô ta cũng mau chóng trở về nhà, phòng khi anh về mà không thấy sẽ sinh nghi..