Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến


Editor: Qing Yun
Thời tiết âm u, có lẽ trời sắp mưa.
Ven đường người đến người đi vội vàng, trong nhà sách Tân Hoa lại như một thế ngoại đào nguyên, vô cùng an tĩnh.

Từng hàng giá sách phân loại rõ ràng, kinh tế, du lịch, văn học… Còn có cả tiểu thuyết tình yêu.
Một vài học sinh đến đây sau khi tan học, mỗi người lấy một quyển tiểu thuyết ngồi bệt xuống đất đọc hăng say.
An An đi qua bọn họ, cô đi vào tận cùng bên trong.

Sâu trong góc là các loại sách tham khảo, ngữ văn, toán học, tiếng Anh và nhóm tổng hợp.

An An hiểu rõ bản thân, cô không cần nhiều, chỉ chọn mua loại kinh điển nhất.
Từng cuốn chồng lên tay, chẳng mấy chốc đã xếp cao như ngọn núi nhỏ.
An An ôm chồng sách muốn đi ra ngoài, chợt ánh mắt quét qua một chỗ, thế là cô dừng chân.

Chỗ đó là mấy quyển sách về Bắc Kinh, An An đi qua tùy tiện cầm một quyển lật xem.
Xem một cái là cứ thế xem tới tận mười trang, thậm chí điện thoại trong túi rung lên cô cũng không để ý.
Đột nhiên nhìn thấy lẩu dê, An An mỉm cười, cô quay đầu—
Tầm mắt lướt qua cửa sổ sạch sẽ trong suốt, khóe miệng An An gục xuống.
Lục Ngang không có ở ngoài hiệu sách.
Người này nói đi hút thuốc mà sao lại đi lâu như vậy?
Hơn nữa, hút thì hút, sao người cũng biến mất luôn?

An An nhăn mặt, cô đặt lại sách lên kệ rồi đi ra ngoài.
Ven đường, một chiếc xe đại chúng màu đen từ xa chạy lại gần đây, nó im lặng dừng ở bên cạnh.
An An nhìn sang, không thấy Lục Nang nên cô lại rời mắt đi.

An An nhăn mày sâu hơn, cô đứng ngoài cửa hiệu sách nhìn quanh hai bên, thế rồi cô nhìn thấy Lục Ngang đang đi đến từ nơi cách đây không xa.
Bầu trời âm u, khuôn mặt anh lạnh lẽo lạ thường, làm cho dáng hình anh cũng trở nên đen tối.
“Lục Ngang, anh đi đâu vậy?” An An tiến lên, lo lắng oán trách.
Nhìn thấy An An, vẻ mặt Lục Ngang không còn lạnh lùng như trước, anh nắm tay cô, thuận miệng nói: “Anh đi mua bao thuốc.”
“Vậy anh cũng không nói một tiếng.” An An lẩm nhẩm oán giận.

Nhưng tính khí cô tới cũng mau, đi cũng mau, An An lôi kéo Lục Ngang đi vào hiệu sách, không quên kích động đề nghị: “Lục Ngang, buổi tối chúng ta đi ăn thịt dê đi, là món chúng ta từng ăn ở Bắc Kinh…”
Lục Ngang không nhúc nhích, “An An…” Anh gọi cô.
“Anh Tinh!”
Lục Ngang đang định nói gì đó thì bỗng dưng có người gào to một câu như vậy.
“…”
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt bỗng xuất hiện loại yên lặng vi diệu.
Lục Ngang chậm rãi ngẩng đầu.
Ngón tay nắm chặt tay An An một giây rồi lại chậm rãi buông ra.
“Anh không muốn ăn à…” An An hừ hừ hai câu, cô nhận thấy được sự khác thường của Lục Ngang thế là ngơ ngác dừng lại nhìn anh.

Lục Ngang lại chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

An An ngơ ngẩn, cô cũng nhìn sang theo anh.
Có người đứng ở ven đường, người này mặc áo khoác màu xám, đang xấu hổ chà xát tay với Lục Ngang: “Anh Tinh, đúng là anh…”
Anh Tinh?
An An ngây người.
Chiếc xe đại chúng dừng ở đó nãy giờ bỗng hạ cửa sổ xe xuống, La Vận Hoa la lên: “Đi thôi anh Tinh, có việc cần nói.” Ông ta cố ý nhắc đến cái tên này.
An An vẫn ngốc, cô ngơ ngác nhìn sang Lục Ngang, Lục Ngang cúi người dặn dò An An: “Em đi về trước đi.”
“Không ai được đi cả, La Khôn mời hai người cùng đi qua.” La Vận Hoa chỉ vào Lục Ngang và An An.
Lục Ngang thản nhiên nói: “Cô ấy đi, khả năng có chuyện xấu xảy ra.”
“Chuyện xấu?” La Vận Hoa lặp lại hai chữ này, ông ta vẫn cười: “Làm hỏng chuyện của ai? Tiểu Lục, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?”
La Vận Hoa vừa cười vừa ra hiệu nổ súng với Lục Ngang.
Mồ hôi lạnh bỗng nhiên bò rậm rạp lên lưng An An.

Những ý lạnh kia kích thích làm cô phát run, phải cắn chặt môi mới miễn cưỡng nhịn xuống được.

Cô nắm chặt tay Lục Ngang.
Lục Ngang rũ mắt.
Anh nói: “Không có việc gì.”
*
Vẫn là phòng khám nha sĩ kia.
Trong phòng khám không có khách gì cả, cửa cuốn bị kéo xuống, An An bị chặn ở ngoài, có hai người canh chừng cô.
Lục Ngang bị một đám đàn em dẫn vào trong.

Hành lang dài, bóng dáng anh nặng nề, anh càng đi càng xa… An An nhìn anh chằm chằm, môi run rẩy, cuối cùng không nhịn được nữa, cô gọi anh: “Lục Ngang!”
Lục Ngang quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, anh vẫn nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì cả.”
*
Căn phòng ở sâu trong cùng không rộng, chiếc đèn nhỏ treo trên trần nhà, nguồn điện không tốt khiến đèn lúc sáng lúc tối, tiếng kêu tách tách vang lên liên tục.

Cửa mở ra, Lục Ngang vừa đi vào là lập tức có thứ gì đó dí sát vào eo của anh.
Đó là cái lạnh lẽo chỉ riêng họng súng với có.
Như là lời kêu gọi Tử Thần.
Lục Ngang nhíu mày, anh nhìn thẳng La Khôn, không vui hỏi: “Khôn Tử, hôm nay cậu có ý gì?”
La Khôn ngồi trên ghế, gậy chống đặt ở bên cạnh, cái chân làm anh ta bị trào phúng vô số lần gác ở một bên.

Người anh ta hãm sâu vào bóng râm, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt khiến cả người anh ta càng thêm hung ác đáng sợ hơn.
La Vận Hoa cũng đi qua ngồi xuống.

Ông ta thúc giục La Khôn: “Còn do dự cái gì? Con mẹ nó người này chính là nằm vùng! Tề gia đều bị bắt, bị bắn chết, sao cậu ta lại êm đẹp đứng đây được?”
Trong phòng yên lặng như chết.
Thật lâu sau, rốt cuộc La Khôn cũng mở miệng: “Anh Ngang, anh là cảnh sát.”
Anh Ngang, anh là cảnh sát…
Lục Ngang cười khẽ như là nghe được chuyện gì quá đỗi buồn cười.
Họng súng tối om đặt ở bên hông của anh, Thần Chết lạnh lùng đảo quanh trên đầu, như là nó đã nhìn thấy mỹ vị của ngày hôm nay, đó là mỹ vị nhân gian hiếm có, anh cứng cỏi, cương nghị, anh dâng trào, hung ác, anh là phẩm chất trân quý nhất thế gian này.
Chậm rãi thu lại ý cười, Lục Ngang lấy đồ vật tùy thân trong túi ra, điện thoại, dầu cù là, hộp thuốc… Từng cái ném lên trên bàn.
“Tra đi.” Lục Ngang chẳng hề để ý.
Liếc nhìn khẩu súng ở sau lưng, Lục Ngang nói: “Đừng chỉ chỗ này.” Ngón tay chỉ lên huyệt thái dương của chính mình, Lục Ngang nói: “Chỉ chỗ này, đánh vào đây.”
“Tôi là cảnh sát, hôm nay tôi chết.” Lục Ngang nâng tay chỉ vào La Vận Hoa, nói với La Khôn: “Tôi không phải, hôm nay ông ta phải chết.”

La Khôn không nói một lời, sắc mắt nặng nề vô cùng.
“Dám không?”
Lục Ngang nhìn về phía La Vận Hoa.
“Ông điều tra tôi lâu vậy mà chỉ tra được một cái tên tôi từng dùng, thế là ông lấy cái đó đến nói tôi nằm vùng, tôi hỏi ông có dám không?”
Lục Ngang lạnh mặt liếc nhìn ông ta.
“Đừng nói cái này!” Đây là điểm mất mặt nhất của La Vận Hoa, bây giờ bị Lục Ngang nói như vậy làm ông ta khó chịu dậm chân: “Trước khi chết Tề gia khai ra không ít việc, sao cậu có thể bình yên vô sự được? Trên người cậu cõng nhiều chuyện như vậy, không ngồi một năm đã được ra tù, nói cậu không phải nằm vùng thì ai tin!”
Đây mới là chỗ khó giải thích nhất của Lục Ngang.
Lục Ngang là một kẻ buôn ma túy, một kẻ buôn ma túy suốt bảy tám năm, sao cảnh sát có thể không điều tra chi tiết về anh? Sao có thể bắt được lại thả ra?
Trừ phi… Anh có thân phận khác.
La Khôn im lặng đến tận lúc này mới quay đầu lại sai bảo người đứng sau: “Đi gọi điện thoại cho Ân Kiệt.” Ân Kiệt quen biết Lục Ngang khi ngồi tù, lúc sau chính gã đã giật dây bắc cầu cho anh và La Khôn.
Chuyện trong nhà tù mới là điểm mấu chốt
Lục Ngang mím môi, mặt mày vô cảm.
*
An An đứng ở ngoài, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Chờ mãi cửa mới mở, có một gã đàn em đi ra gọi điện thoại, An An lặng lẽ nhìn vào, cách một hành lang dài, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lục Ngang.
Ánh đèn vuốt ve dáng hình anh, khiến anh càng mơ hồ hơn.
An An ngẩn ngơ nhìn.
Chốc lát sau cánh cửa lại đóng lại, không nhìn thấy nữa, An An vẫn ngẩn người đứng ở chỗ đó.
Có người đi vào phòng khám, khi đi qua An An người này còn liếc nhìn cô, ánh mắt này rất khó chịu, An An quay mặt đi.

Trong tầm mắt, người đến có vóc dáng cao như Lục Ngang, gã mặc chiếc áo ngắn tay màu đen và quần tối màu, hai cánh tay buông thõng bên người, rất cường tráng, từng khối cơ bắp phồng lên như cục sắt cứng.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận