Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến


 
Chương 6
Editor: Qing Yun
Hơi nước dần tan đi, chẳng mấy chốc nước lạnh đã chảy xuống người.
Cả người An An lạnh như băng, cô đứng thêm một lúc nữa rồi tắt nước, lau khô người, sau đó đi ra.
Mái tóc ướt sũng dán lên mặt, khí lạnh lan vào từng lỗ chân lông.

An An lấy khăn mặt vắt khô rồi quấn lên đầu, rồi mặc lại bộ quần áo lúc trước.

Làm xong tất cả, cô mới lấy túi đồ trang điểm, bắt đầu trang điểm lại.
Bởi vì rất lạnh, cho nên sắc mặt cô cực kỳ không tốt.
Môi hơi nhếch, cô tô son lên, lúc này nhìn mới có vẻ có tinh thần hơn đôi chút.
An An xỏ dép lê, cô đang định đi ra ngoài thì dép lê rơi xoạch một cái xuống đất… An An rũ mắt nhìn xuống, rút chân ra khỏi dép lê to lớn của đàn ông, dứt khoát đi chân trần ra ngoài..
Tô Đình vẫn luôn chú ý động tĩnh trong nhà vệ sinh.

Lúc trước nghe thấy tiếng nước chảy, trong lòng cô ta không thoải mái, bây giờ im lặng quá mức, cô ta càng không thoải mái hơn.

Khó chịu liếc nhìn nhà vệ sinh, cô ta quay sang nhìn Lục Ngang.
Người đàn ông này không ăn đồ ăn cô ta mang đến, sữa đậu nành và bánh bao vẫn còn ở trên bàn.

Đã một lúc trôi qua mà Lục Ngang chỉ uống một cốc nước.

Mặt nước yên lặng, chỉ có chút hơi nóng bốc lên.

Anh ngồi yên tĩnh ở phía sau màn hơi nước.

Không nói một lời, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tô Đình biết rõ, nếu không phải chú Ngũ sắp xếp thì mình cũng không thể ở đây được.

Cô ta xem như nhìn ra, chú Ngũ và Lục Ngang không ưa nhau.

Anh La để Lục Ngang đến đây giúp đỡ chính là muốn anh đến tiếp quản công việc của chú Ngũ, cáo già như chú Ngũ, sao có thể để yên?
Cho nên chú Ngũ cần người nhìn chằm chằm Lục Ngang, hơn nữa còn ngầm thử anh.
Tô Đình là một quân cờ của chú Ngũ.
Chú Ngũ từng đồng ý với cô ta, chỉ cần cô ta theo dõi Lục Ngang, ông ta sẽ cho cô ta tiền.
Khẽ sờ mũi, Tô Đình vẫn trộm dò xét Lục Ngang.
Kể từ khi gặp được Lục Ngang, Tô Đình bắt đầu có tâm tư rất vi diệu.

Cô ta lớn tuổi, không muốn tiếp tục làm cái nghề đêm hôm này nữa, cô ta muốn tìm một người đàn ông để nhanh chóng yên ổn lại, mà Lục Ngang chính là một lựa chọn không tồi, anh là bạn của anh La, sau này chắc chắn làm ăn rất tốt, diện mạo lại đẹp, vai rộng eo hẹp, việc kia chắc chắn cũng tốt.
Cô ta không muốn bỏ qua anh.
Nghĩ như vậy, Tô Đình lập tức có được cách vẹn cả đôi đường.

Bên phía chú Ngũ, cô ta sẽ báo cáo mỗi ngày, bên Lục Ngang, cô ta cũng không muốn buông tay.
Chờ sau này Lục Ngang tiếp quản công việc của chú Ngũ, cô ta còn lo lắng cái gì?
Tiền ư, lúc đấy còn phải sợ không có à?
Hạ quyết tâm xong, Tô Đình lên tiếng chủ động lôi kéo làm quen: “Anh Ngang, chỗ này của chúng em có điểm du lịch chơi vui lắm…” Biết Lục Ngang không thích nghe theo chú Ngũ, Tô Đình cố ý tránh đi suối nước nóng của chú Ngũ, đang định giới thiệu điểm du lịch khác thì phòng vệ sinh chợt có tiếng động, cánh cửa mở ra kẽo kẹt một tiếng.
Tô Đình ngừng nói, quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy một cô gái đi ra khỏi nhà vệ sinh, vóc dáng cao gầy.

Nhìn thế này, ngực không được mấy lạng thịt, nhưng chân thì thon dài thẳng tắp.

Tuổi còn nhỏ, trang điểm đậm, mắt tô đen, môi đỏ tươi, cho người ta cảm giác mị hoặc.

Giống như nữ yêu tinh hút tinh nguyên của Đường Tăng, lại giống như được đàn ông tẩm bổ từ trong ra ngoài, cô đứng đó, là xinh đẹp, nổi bật, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tô Đình chợt cảm thấy quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu, có điều cô ta vẫn cảm nhận được cảm giác nguy cơ, đối thủ trước mắt trẻ tuổi hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta, còn đang có lợi thế hơn cô ta, rõ ràng là đang dẫn trước… Tô Đình hơi nhíu mày, cảnh giác đề phòng hơn.

Cô ta khoanh tay, không thoải mái mắng An An một câu: “Tắm rửa một cái mà lâu như vậy, cô cho rằng mình quý báu lắm à.”
Nếu cô ta làm khó dễ trước, An An cũng không khách khí.
Cô không nhìn Tô Đình, căn bản không tiếp chiêu, An An chỉ không coi ai ra gì nói: “Lục Ngang, anh có dép lê không?”
Một quyền này xem như đáng vào không khí, Tô Đình nghẹn họng, trong lòng khó tránh khỏi lửa giận.

Lúc này cô ta cẩn thận đánh giá lại An An, mới nhận ra tiểu yêu tinh trước mắt này còn không phải “em gái” ở câu lạc bộ đêm đã đoạt mối làm ăn của mình tối qua à? Không ngờ rằng… Lại thông đồng với Lục Ngang nhanh thế!
Nghĩ đến nỗi tủi nhục vì bị Lục Ngang đuổi đi tối hôm qua, Tô Đình càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhìn về phía An An càng thêm không tốt.
An An lại hoàn toàn không để ý, cô thản nhiên nhìn Lục Ngang.
“Lục Ngang, có dép lê không?” Cô vẫn hỏi như vậy.
Lục Ngang ngước mắt nhìn sang.
An An đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, chân trần đạp lên mặt đất.

Nền xi măng lộ ra màu xanh xám xưa cũ, chân cô dẫm lên đó, trắng cực kỳ, phảng phất như công chúa cao ngạo trân quý.
Lục Ngang hỏi: “Trong đó không có à?”
An An đáp: “Tôi không tìm được.”
Lục Ngang nhìn cô chằm chằm, ý vị cảnh cáo nồng đậm.

An An cũng không sợ anh, đón nhận tầm mắt của Lục Ngang rồi kiên trì nói tiếp: “Tôi tìm không thấy.” Lục Ngang im lặng đứng dậy đi qua chỗ cô.

Lúc dựa gần nhau, An An mới thoáng tránh ra, Lục Ngang liền đi vào.
Không nhìn thấy nữa.
Trận giao tranh đầu thất bại hoàn toàn, sắc mặt Tô Đình lập tức sầm xuống, cô ta oán hận nắm chặt tay, âm thầm suy đoán rốt cuộc con yêu tinh này chui ra từ chỗ nào, sao lại không hiểu quy định như vậy!
Trong nhà vệ sinh, An An vừa mới tắm xong, hơi nước bao phủ xung quanh, không nặng nề, trái lại còn rất mát mẻ.

Trên mặt đất có dấu chân nho nhỏ của cô, từng dấu từng dấu.
Lục Ngang quay đầu nhìn An An.
An An thản nhiên như không có gì.
Lục Ngang chỉ đành quay mặt đi.
Đôi dép lê bị nói là “tìm không thấy” kia đang yên vị trong góc tường.
Anh đi ra ngoài.

Bên trên dép lê ướt dầm dề, phía dưới thấm ra vệt nước.
Lục Ngang cong lưng, dùng hai ngón tay nhấc dép lê lên.
Ném đến bên chân An An.
Lúc này An An mới đi vào, nhẹ nhàng tiến đến chặn anh lại trong nhà vệ sinh.
Không gian dường như trở nên chật chội, không khí ướt át cũng như bị quấy nhiễu, mạch nước ngầm kích động không ngừng.

Có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, có thể nhìn thấy hạt bụi bay trong không khí, quẩn quanh hai người.

Dệt ra sợi tơ khăng khít lại vô hình.
Lục Ngang rũ mắt.
Trước mắt là khuôn mặt đủ để mê hoặc chúng sinh, cô xinh đẹp, xinh đẹp một cách diễm lệ.

Đôi môi kia rất đỏ, kiều diễm hơn cả hoa trà sau núi.

E rằng véo một cái cũng có thể véo ra nước.

Cố tình còn kẻ mắt đen đậm, giương nanh múa vuốt, hư trương thanh thế.
Lục Ngang thờ ơ, chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Cô có ý gì?”
“Anh biết!” An An đáp.
“Tôi không biết.” Lục Ngang vẫn bình tĩnh.
Anh có vóc dáng cao, khiến tiếng nói rơi vào tai cũng trở nên thật nhẹ, mang theo cảm giác nhìn xuống từ trên cao.

Như là dù An An nhảy nhót như thế nào, anh cũng chỉ ở trong trạng thái đứng ngoài cuộc, hờ hững xem diễn.
An An nghịch ngợm chớp mắt với Lục Ngang, rồi vô lại nhắc nhở anh: “Tôi mặt dày bám lấy anh đó.” Cô nói, trên môi vẫn giữ nụ cười.
Lục Ngang vô cảm liếc nhìn cô, sau đó cất bước muốn đi, An An sao có thể để anh đi, cô dịch theo bước chân anh, cản anh lại, thậm chí còn đẩy sâu vào trong hơn: “Lục Ngang,” An An nói: “Hình như tôi bị cảm rồi, đầu đau quá.”
“Ha.”
Lục Ngang cười lạnh, hơn nữa còn chọc cô không chút khách khí: “Sáng sớm đã tắm nước lạnh, chơi như vậy rất vui sao?”
Bị anh chọc thủng lời nói dối, An An vẫn bình tĩnh như cũ.

Cô chỉ vào vòi hoa sen phía sau Lục Ngang, thản nhiên bịa chuyện: “Hình như nó hỏng rồi, anh xem xem.” An An đụng tay vào chốt mở, nhẹ nhàng nhấc lên.

Nước lạnh lập tức đổ ào xuống!
Phòng vệ sinh đột nhiên truyền ra tiếng nước khiến Tô Đình không khỏi hoảng sợ.

Cô ta vẫn luôn chờ ở ngoài, nỗ lực nghiêng tai lắng nghe, cố gắng nghe tiếng động bên trong.

Nhưng nghe một lúc lâu cũng không nghe được hai người nói gì, lúc này lại chợt có tiếng nước, Tô Đình lập tức đứng lên — bọn họ đang làm gì trong đó?
Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà muốn tắm uyên ương?!
Mẹ nó!
Tô Đình tức giận không thể nhẫn, cô ta nhanh chân đi đến trước cửa nhà vệ sinh, nhưng tiếng nước trong đó chợt ngừng.

Cô ta xấu hổ đứng đằng kia, rướn đầu nhìn vào trong.
Nhà chính rất lạnh, nhà vệ sinh rất ám.
Tuy rằng cánh cửa kia đang mở, nhưng trong đó là thế giới kỳ lạ mà cô ta không thể đi vào.
Chỉ xem mùi vị, Tô Đình cũng biết hai người này… Không thích hợp, hơn nữa còn không bình thường.

Cô ta giống như bị bỏ xa một đoạn mà không biết lý do vì sao.
Nghĩ lại thì, còn không phải là từng ngủ cùng sao? Này có cái gì?
Tô Đình bỗng nhiên bình tâm lại.
Bên trong, nước ở vòi sen vẫn còn tí tách rơi xuống.
Lục Ngang đi tắt vòi nước, xoay người im lặng nhìn An An chăm chú.
Dưới ánh mắt chăm chú sắc bén của anh, An An vẫn thản nhiên như không.

Cô tiếp tục đề tài vừa rồi: “Anh xem, có phải nó hỏng rồi không?” Không có chút rụt rè nào.
Người đàn ông trước mặt bị nước lạnh bất chợt đổ xuống xối ướt hơn nữa người.

Tóc của anh được cạo hơi ngắn, vì có nước nên tóc dựng đứng lên.

Có chút bọt nước chảy xuống theo khuôn mặt anh, có giọt đọng lại trên lông mi, anh vừa chớp mắt, giọt nước ấy lập tức rơi xuống.

Áo thun của Lục Ngang đương nhiên không may mắn thoát được.

Quần áo dán chặt vào người anh, dán lên đường cong cơ bắp cứng rắn, tràn đầy hormone nam tính, khắc chế mà ẩn nhẫn.
“Chơi như vậy rất vui sao?” Lục Ngang lạnh lùng hỏi.
An An ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng anh.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Lục Ngang vẫn lạnh nhạt.
An An nói: “Tôi biết.”
“Không, cô vốn dĩ không biết.”
Như là một câu tuyên án, Lục Ngang nói xong, chậm rãi cúi người xuống.
Giờ khắc này, giống như có gì đó không bình thường.

Như là lực lượng nào đó tích tụ trong người anh chợt bùng lên, lại như dã thú đang kiềm chế bản thân chợt vung móng vuốt sắc, mặt mũi anh càng thêm lạnh lùng, càng chậm rãi tô đậm bản chất máu lạnh.
An An thấp hơn anh một cái đầu, Lục Ngang cúi đầu nhìn cô, càng dựa sát vào, triệt để áp bách cô, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Ngang giơ tay bóp chặt cổ cô, chậm rãi chóp chặt, lại chặt hơn nữa.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Sức lực của anh rất lớn, lớn đến mức cô như là con kiến trong lòng bàn tay anh, có thể bị anh bóp chết dễ như trở bàn tay.
An An không lui ra sau, cũng không giãy giụa.
Cô chỉ nhìn lại anh, hô hấp phập phồng.
Ngón cái của anh dao động trên cổ cô, cuối cùng là câu lấy choker trên cổ An An.
Một lần trước, anh giữ cô, cũng là câu lấy cái choker này.
Lần này cũng là như vậy.
Giống như đây là đam mê nào đó của anh.
Choker trên cổ An An hơi lỏng.
Lục Ngang dùng đầu ngón tay khẩy nhẹ.

Dù là nhẹ, nhưng mỗi lần anh khẽ động, dây choker cũng cọ vào da cô.

Không quá thoải mái, An An bị ép ngẩng đầu, tim đập nhanh hơn.
Đây mới là sức mạnh thật sự của anh, sức mạnh của một người đàn ông.
Anh có thể nhanh chóng tìm ra nhược điểm của cô, hơn nữa còn làm cô đau đớn không chút khách khí, làm cô hít thở không thông, làm cô lùi bước.
Sức mạnh của bọn họ cách xa nhanh.
“Biết mình đang làm gì không?”
Lục Ngang lạnh lùng hỏi lại cô lần nữa.
Đôi đồng tử của anh rất đen, căn bản không nhìn thấy đáy, lạnh như băng, còn vô tình.
Anh muốn có một câu trả lời khẳng định.
Anh nhìn chăm chú cô, cô nói: “Biết.” Ngừng giây lát, cô nói: “Tôi mặt dày bám lấy một gã biến thái.”
“Biết thì cút xa một chút!”
Lục Ngang nói hoàn toàn không nể nang gì cả!
Anh buông tay, thẳng người dậy, sau đó rời đi.
Lục Ngang đi qua An An không chút do dự.
An An chớp mắt, giơ tay, vẫn kéo áo anh.

Bám riết không tha, còn rất cố chấp.
Lục Ngang quay đầu lại.
“Muốn bị tôi ngủ như vậy à?” Anh lạnh nhạt hỏi, giọng điệu không có chút tình cảm nào.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui