Xe dừng lại ở trong sân, Chúc Tinh Dao cất áo khoác Giang Đồ vào ba lô, nhìn ánh mắt lão Lưu phức tạp mở cửa xuống xe, cô mang đàn cello vào, xách theo cặp sách đi vào nhà.
“Mẹ, con về rồi.”
Đinh Du từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng ly nước ép trái cây, vừa nhìn thấy cô liền cau mày, đặt ly nước xuống đi tới: “Áo khoác của con đâu rồi? Trời lạnh như thế này sao mặc mỗi cái áo thế, bị cảm lạnh thì sao?” Bà vừa nói vừa giúp cô lấy đàn cello từ trên vai xuống.
Chúc Tinh Dao nắm lấy một lọn tóc của mình lên, bước tới trước trước mặt Đinh Du, nhăn mũi nói: “Mẹ có ngửi thấy không? Mùi tiết canh vịt đấy! Con không cẩn thận bị người ta đụng vào, áo khoác bẩn nên con vứt đi rồi, mẹ sẽ trách con sao?”
Chiếc áo khoác này là Đinh Du kiếm người mang từ nước ngoài về, thật sự phải hơn ba nghìn tệ.
Bây giờ suy nghĩ mới thấy có hơi đáng tiếc, kỳ thực cầm về giặt là có thể mặc lại được mà?
“Con đó…” Đinh Du dùng ngon trỏ chọc chọc vào khuôn mặt của cô, tức giận nói: “Bố con vì kiếm tiền mà bận rộn như vậy, để cho con thích mua cái gì thì mua cái đó, thế nhưng con lại tiêu xài phung phí thế hả?”
Chúc Tinh Dao không thể nói thật, nuốt trở lại: “Mẹ mua cái túi còn mất hơn mấy vạn tệ đấy, một tháng còn mua hơn ba cái lận đó.”
Đinh Du liếc mắt: “Đó là tiền của chồng mẹ, mẹ dùng nhiều thì làm sao?”
Chúc Tinh Dao hừ một tiếng: “Sau này con mở buổi hòa nhạc cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, nếu không phải mẹ cùng bố không đồng ý con học khoa Âm nhạc, cũng không muốn con nhận làm người đại diện quảng cáo gì đó, khả năng con bây giờ đã là một phú bà rồi.”
Cô sáu tuổi đã bắt đầu học đàn cello, tám tuổi đã lên sân khấu biểu diễn, mười bốn tuổi sau khi mở buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên, đã có người môi giới muốn ký hợp đồng với cô, nhưng Chúc Vân Bình và Đinh Du liền từ chối.
Khi học cao trung, cô nhớ nhung lớp Âm nhạc, muốn có nhiều thời gian hơn để luyện đàn, nhưng bất kể náo loạn ầm ĩ cầu xin như thế nào, thậm chí viết giấy cam đoan, bọn họ đều không đồng ý.
Suy nghĩ của bọn họ là truyền thống, hy vọng cô có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và suy nghĩ thêm những việc khác, cũng sợ cô tiến vào vòng tròn này sớm quá không tốt.
Thỉnh thoảng Chúc Tinh Dao suy nghĩ, trẻ con vẫn chính là trẻ con, không thể xoay chuyển quy định cứng nhắc của người lớn trong nhà đặt ra, chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Cô trốn trong phòng tắm gội đầu hơn nửa giờ, xác định tóc mình không còn mùi canh tiết vịt nữa mới bằng lòng bỏ qua.
Sấy khô tóc, chợt nhớ cái gì đó, từ trong ba lô lấy ra áo khoác màu đen, đưa tới chóp mũi cẩn thận ngửi một cái, bên trên ngoại trừ mùi nước giặt mát lạnh khô ráo, trên lưng áo còn có…mùi canh tiết vịt kia, dính từ trên tóc của cô.
Nửa đêm, Chúc Tinh Dao lén la lén lút đem áo khoác nhét vào máy giặt sạch.
Nửa giờ sau, lại làm như kẻ trộm ôm áo khoác trở về phòng, lôi sợi dây ra treo lên hàng rào ở ban công, đem áo khoác phơi lên phía trên, như vậy thì sẽ không bị bố mẹ cô thấy được.
——
Chạng vạng ngày chủ nhật, Lâm Giai Ngữ phát tờ rơi hơn nữa ngày quay trở lại giao lộ ngõ Hà Tây, nhìn thấy Giang Đồ mang theo một cái túi từ trong tiệm giặt ủi đi ra, cô gọi cậu lại: “Giang Đồ!”
Giang Đồ đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn cô.
Lâm Giai Ngữ chạy tới, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đến tiệm giặt quần áo làm gì vậy?”
Giang Đồ không cảm xúc đi ở phía trước: “Không có gì.”
“Không có gì, vậy trong tay cậu cầm cái gì vậy nhỉ?” Lâm Giai Ngữ truy hỏi, nhà bọn họ còn có đồ gì cần đến tiệm giặt quần áo sao? Cái này rất đắt nha!
Giang Đồ mặc kệ cô, Lâm Giai Ngữ đã quen rồi, tự động chuyển đổi đề tài: “Sáng hôm nay Giang Tiểu Lộ kể với tớ, hôm qua cậu nhóc đó với cậu cùng với một nữ thần tỷ tỷ đi ăn canh tiết vịt, sau đó đụng phải đám Trần Nghị, nữ thần nói đến là Chúc Tinh Dao sao?”
Bước chân cậu dừng lại, ừm một tiếng.
Lâm Giai Ngữ cười cười: “Là cậu ấy thật à, tớ phát hiện các cậu rất có duyên đấy, lúc nào cũng đều có thể gặp được.”
Có duyên? Khóe miệng Giang Đồ kéo lên, đại khái là vậy.
Dường như cậu ngẫu nhiên gặp được cô là chuyện cực kỳ may mắn, từ một năm trước khi bắt đầu, không cần cố ý sắp đặt để gặp cô, bây giờ lúc nào cũng có thể gặp được cô.
“Giang Lộ nói cậu ấy cực gắt luôn, áo khoác hơn ba nghìn nhân dân tệ liền trực tiếp vứt vào thùng rác!” Bạn học nhỏ Giang Lộ kể cho cô, lời nói sinh động như thật, Lâm Giai Ngữ có thể tưởng tượng được ra hình ảnh kia, đột nhìn về túi đồ trong tay Giang Đồ, chỉ vào hỏi: “Cái này không phải là áo khoác của Chúc Tinh Dao à?”
Bước chân Giang Đồ lại dừng lại, vẫn là ừm một tiếng.
Lâm Giai Ngữ kinh ngạc đứng im tại chỗ: “Tối hôm qua cậu quay lại cửa tiệm nhặt đồ trong thùng rác?”
Tối hôm qua đúng là Giang Đồ có quay trở lại cửa hàng đó một chuyến, áo khoác được bà chủ nhặt lên.
Bà chủ cảm thấy áo khoác mặc trên người Chúc Tinh Dao rất đẹp, lại nghe nói hơn ba nghìn rưỡi tệ một cái, bèn nhặt lên định giặt sạch đưa cho con gái mặc.
Lúc đó đám Trần Nghị vần còn, một đám lưu manh đang cãi nhau, nhìn thấy Giang Đồ cầm áo khoác trở về, cười như điên, đủ các loại trào phúng.
Nếu ông chủ quán không ngăn lại, nhét áo khoác vào trong lồng ngực Giang Đồ đẩy cậu ra ngoài, nói không chắc sẽ có một trận đánh nhau rồi.
Giang Đồ rủ mắt, lạnh nhạt nói: “3568 tệ.”
Lâm Giai Ngữ: “….” Cô hoảng sợ, không nghĩ tới một cái áo khoác lại đắt đến như vậy!”
Cậu tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ là 3568 tệ hay là 68 tệ, cậu cũng cảm thấy không nên tùy tiện ném vứt đi như vậy, hoặc là được người khác nhặt lên mặc trên người.
Đây là của Chúc Tinh Dao.
—–
Thứ hai, chỗ ngồi cho kỳ thi giữa học kì đã được sắp xếp, thời gian thi từ thứ tư đến thứ sáu.
Cặp sách Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đều cất một cái túi, bên trong là áo khoác của đối phương.
Lúc Lê Tây Tây hỏi Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao kể chuyện hôm đó cho cô nghe, Lê Tây Tây ngạc nhiên mở to mắt: “Vì thế, lần đầu tiên cậu mặc áo của nam sinh, là mặc của Giang Đồ?”
Chúc Tinh Dao sửng sốt, lần đầu tiên cô mặc áo của nam sinh, áo nam sinh rộng lớn mang theo nhiệt độ cơ thể, cảm thấy rất khác so với mặc quần áo của mình.
Cô đột nhiên nhớ lại chính mình cùng Giang Đồ nắm tay, cũng là lần đầu tiên nắm tay với nam sinh.
Lê Tây Tây đau lòng ôm lấy cô: “Ôi chao! Sao tôi cảm thấy nữ thần được che chở như thế này?”
“Ai được che chở hả? Hả?” Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, dùng hết sức xoa đầu Lê Tây Tây: “Lại nói hưu nói vượn, tớ xoa đến lúc cậu hói đầu luôn.”
Lê Tây Tây: “…..”
Cô nàng vội vàng bảo về đầu tóc của mình, oa oa kêu to: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, cậu bỏ qua đi mà…tớ không muốn bị hói đầu đâu!”
Trương Thịnh ở nơi góc chéo: “….”
Cậu ta luôn cảm thấy vừa rồi Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây lẩm bẩm nửa ngày, cho là đang nói chuyện hói đầu, cậu ta không nhịn được chửi thầm: “Lê Tây Tây, cậu đừng động một tí nói tới chuyện hói đầu được hay không? Bị bệnh à?”
Lê Tây Tây lập tức quay đầu mắng: “Nói cậu sao? Đừng có mà tưởng bản thân cậu đang là một nhân vật trong câu chuyện nào đó thì tại sao cậu không đi mà diễn kịch hả? Bắc Điện Thượng Hý chào đón cậu!”(1)
(1)Bắc Điện Thượng Hý: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Học viện Hý kịch Thượng Hải.
Trương Thịnh: “….”
Cả lớp cười vang.
Lê Tây Tây con mẹ nó quả thật rất có tài mà!
Trương Thịnh quay đầu nhìn Giang Đồ, phát hiện khóe miệng cậu mang theo ý cười, lại mắng một câu: “Con mẹ nó, cậu không được cười nhạo bố đây!”
Đinh Hạng cảm thấy kỳ lạ: “Người khác cười thì không sao, Giang Đồ cười cậu thì cậu thấy không được? Cái cậu này sao có tật xấu như thế!”
Đúng vậy đấy, tại sao? Hình như đã thấy nhiều lần rồi.
Mọi người cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Giang Đồ cười là do dáng vẻ vừa nãy của Chúc Tinh Dao giương nanh múa vuốt khi đùa giỡn với Lê Tây Tây, đôi khi Trương Thịnh thật sự rất chậm về mặt trí tuệ, cậu ta biết rằng đối phương xem thường mình, bị cậu cười vừa nãy đều cảm thấy như sỉ nhục.
Cậu liếc qua Trương Thịnh, cực kỳ lạnh nhạt nói câu: “Cậu là ai hả? Lại quản tôi không được cười.”
Trương Thịnh hung hăn đứng lên: “Cậu có tư cách gì mà cười nhạo tôi.”
Ngay lúc này, chuông vào tiết học vang lên, Tào Minh vội vàng kéo cậu ta: “Nhanh ngồi xuống đi, cô Tạ Á đến rồi.”
Quả nhiên, Tạ Á đã đứng bên ngoài lớp học, đi giày cao gót ôm giáo án đi tới: ” Tất cả ngồi xuống.”
Buổi trưa tan học, mọi người chạy đi ăn cơm, trong phòng học chỉ còn lại có mấy người.
Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đứng lên, cô cầm theo cái túi đi phía sau, Giang Đồ nhìn thấy cái túi trong tay cô, là biết cô trả lại áo khoác cho cậu.
Cô đưa túi tới, thấp giọng nói: “Tớ giặt sạch rồi.”
Giang Đồ có hơi ngạc nhiên, cậu không nghĩ tới là cô sẽ giặt áo giúp cậu.
Cậu nhận lấy từ trong tay cô, giọng nói rất trầm: “Cảm ơn.”
Nhận lấy, cậu đứng lên, từ dưới ngăn bàn lấy ra một cái túi đưa cho cô, Chúc Tinh Dao nghi hoặc mà nhận lấy, vừa mở ra nhìn, đến lượt cô ngây ngẩn cả người, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Cậu….”
“Giặt sạch sẽ rồi, chắc có thể mặc được.” Cậu đem điện thoại di động cùng chìa khóa nhét vào trong cặp, nhìn thoáng qua cô: “Nếu như cậu không muốn mặc cũng không sao, nhưng lần sau đừng tùy tiện vứt đi là được.”
“Cảm ơn.”
Chúc Tinh Dao nhớ tới đêm đó chính mình hùng hồn báo giá, rồi dáng vẻ ném áo vào thùng rác.
Đại khái có hơi ngốc, hơn ba nghìn tệ đối với Giang Đồ mà nói là một số tiền lớn, cô tùy tiện nói vứt là vứt.
Hẳn là Giang Đồ chê cô hoang phí.
Lại qua một ngày, kỳ thi giữa học kỳ bắt đầu.
Phòng thi sắp xếp theo thứ tự dựa vào thành tích kỳ thi mỗi tháng, Giang Đồ lần trước không có tham gia kỳ thi tháng nên trực tiếp được nhét vào phòng thi còn thừa một chỗ trống, vừa vặn ngồi phía sau Chúc Tinh Dao.
Môn thi đầu tiên là môn Ngữ văn, Chúc Tinh Dao viết văn xong, chuẩn bị lựa chọn tô đáp án trên đề thi, mở hộp bút ra, cô mới phát hiện bút chì 2B bị gãy ngòi từ khi nào, cô cũng không mang theo gọt bút.
Cô trầm mặc hai giây.
Bàn trước khác lớp, cô không quen biết.
Cô mím môi, gục xuống bàn quay đầu nhìn về bàn phía sau, bỗng nhiên không kịp chuẩn bị liền chạm vào đôi mắt đen láy của Giang Đồ.
Giang Đồ đã làm xong bài, gỡ kính mắt xuống nghỉ ngơi, ánh mắt hững hờ nhìn người con gái phía trước, không ngờ cô đột nhiên làm như kẻ trộm gục xuống bàn nhìn sang, hai người đồng thời sững sờ, cậu chớp mắt thu về.
Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, dùng khẩu hình nói: “Cho tớ mượn cây bút chì.”
Cậu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi thanh tú của cô, rủ mắt lướt nhanh trên mặt bàn, trên bàn có hai đoạn bút chì rất ngắn, lần trước bị cậu bẻ gãy ra làm hai, ngắn đến mức rất khó dùng.
Chúc Tinh Dao đợi vài giây.
Giáo viên giám thị đứng lên, cau mày ho nhẹ: “Ngồi thẳng lên, không được phép trao đổi đáp án.”
Giang Đồ đưa nửa cây bút chì cho Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao nhanh chóng nhận lấy, giơ cây bút chì ngăn ngủn lên, chứng minh trong sạch: “Thưa thầy, em chỉ mượn bút chì thôi ạ.”
HẾT CHƯƠNG 10.