Edit: Mojito
Beta: Mộng
Mạnh Chiêu nói xong, đình nghỉ mát huyên náo đột nhiên yên lặng mấy giây, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Qua một hồi lâu, Trần Bích Như mới nhẹ giọng hỏi: "Kỳ Đinh, là Kỳ Đinh nào?"
Ngay cả mặt lão gia tử cũng xuất hiện vài phần kinh ngạc.
Mạnh Chiêu nhướng nhướng mày: "Lời này của bác dâu cả, xung quanh chúng ta chẳng lẽ còn có người thứ hai tên là Kỳ Đinh sao?"
"Đang yên đang lành, sao cậu ta lại tặng đồ cho cháu, không phải cháu với cậu ta! " Bác dâu hai cũng không nói hai chữ bất hòa ra khỏi miệng, nhưng những người đang ngồi làm sao không biết ý tứ bà ấy.
Mạnh Chiêu xua xua tay: "Đều là hiểu lầm, nếu bác hai thích bộ trà này, hôm nào lúc cháu ăn cơm với anh ấy, sẽ giúp bác hỏi một chút, nhưng mà lúc anh ấy đưa đồ này cho cháu đã nói cho cháu biết, bộ trà này vốn là anh ấy tìm người có chuyên môn làm theo yêu cầu, cho nên cháu cũng không thể cam đoan nhất định có thể tìm được một bộ khác cho bác.
"
Một đoạn lời nói ở nhà họ Mạnh này khiến trong lòng người lớn nổi lên sóng to gió lớn, giữa những câu chữ này Mạnh Chiêu thể hiện rõ hàm ý bên trong ngay lúc nói: Quan hệ của cháu với Kỳ Đinh rất không bình thường.
Đương nhiên không bình thường như thế nào, thì bọn họ tự mình suy đoán.
Chuyện tùy tiện hỏi thăm này đã có thể biết được sự việc, tất nhiên là Mạnh Chiêu không có khả năng nói dối, trong lòng Trần Bích Như lo sợ, từ lúc nào Mạnh Chiêu đã dựa vào con cá lớn Kỳ Đinh này?
Mấy người lớn liếc nhìn nhau, biểu cảm rất khác nhau, xuất hiện nhiều màu sắc, thật sự rất thú vị.
Chỉ cần còn lão gia tử ở đây, thì các bác ở nhà này sẽ không thể vạch mặt, đạo lý này Mạnh Chiêu đã hiểu từ rất sớm.
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, người lão gia tử thương yêu nhất chính là mẹ con cô, cũng không thể đem tâm lệch đi rõ ràng như vậy.
Mấy bác dâu thủ đoạn cao siêu, tính tình mẹ của cô lại thuộc dạng nóng nảy, sao có thể là đối thủ của các bà ấy, thật vất vả mới khôi phục lại được quan hệ với lão gia tử, nếu như tiếp tục cãi nhau, đối với một nhà ba người các bà nói tóm lại không tốt.
Sớm biết Kỳ Đinh là công cụ dùng tốt như vậy, cô nên cho người này xuất hiện sớm một chút.
Lập lờ nước đôi là cách nói khiến người ta có ý nghĩ mơ hồ nhất, cho dù trong lòng đám người này đủ loại xoắn xuýt, cũng không có ai dám đến trước mặt Kỳ Đinh hỏi rốt cuộc quan hệ của hai người như thế nào.
Lần sau lại có người lấy hôn nhân của cô ra nói chuyện, vậy thì phải cân nhắc một chút.
Trước khi đi, lão gia tử gọi một mình cô vào thư phòng, ngoại trừ một vài lời nhàm tai để cô tu thân dưỡng tính, còn để cô nói một tiếng cám ơn sự tình bộ trà với Kỳ Đinh.
Về phần cô cùng Kỳ Đinh là xảy ra chuyện gì, lão gia tử cũng không hỏi nhiều, chuyện của thanh niên ông xem không hiểu, chỉ cần không đem sự tình nháo đến trước mặt ông, thì ông sẽ không nhúng tay.
Mạnh Chiêu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan "nghe lời hiểu chuyện", lão gia tử lên tiếng, cô tất nhiên là muốn đích thân đến nhà cảm ơn Kỳ Đinh.
Trước khi đi, nàng còn đến cửa hàng giặt là lấy lại âu phục của Kỳ Đinh, tìm cho mình một lý do quang minh chính đại đến quấy rối.
Kỳ Đinh không cho cô phương thức liên lạc, cô không biết nên làm thế nào mới có thể đem âu phục trả về tay hắn, đương nhiên chỉ có thể đến công ty tìm hắn, Kỳ Đinh cũng không thể trách cô không mời mà tới, dù sao ngoại trừ nơi này, cô thật không biết làm thế nào để liên hệ hắn.
Mạnh Chiêu đem tất cả đối thoại phát sinh giữa hai người đều giả thiết tại trong đầu một lần, ý thức được Kỳ Đinh nói cái gì cô đều có chuyện chắn lúc trở về, nàng vui vẻ hừ thủ tiểu khúc (từ điển 首小曲: một kẻ bẩn thỉu).
Vui quá hóa buồn như vậy tựa như là đặc biệt vì cô đắn đo chế tạo riêng vậy, Mạnh Chiêu đứng trước cao ốc Kỳ Thị, nhìn hai vị đại ca bảo vệ trên mặt cương trực công chính, vẻ mặt không chút dự định dàn xếp nào, cô mới ý thức tới hành vi của mình sai lầm đến cỡ nào.
Không hẹn trước, cũng không có điện thoại tư nhân của Kỳ Đinh, đừng nói cùng Kỳ Đinh gặp mặt, ngay cả bước vào cái này văn phòng cao ốc cũng cực kì khó khăn.
Ba giờ chiều, thời tiết ban ngày đúng là độc ác, đường sá nóng lên, ngay cả gió cũng nóng hầm hập.
Lúc này Mạnh Chiêu cảm thấy mình như trong thời cổ đại bị người ta gây khó dễ, chỉ có thể đần độn trông mong mong ngóng, chờ đợi nam chính đến đây cứu vớt cô bé lọ lem là mình.
Tất nhiên, gây khó dễ thì không có, chờ người cứu vớt cũng không có khả năng.
Đứng ở ngày hạ chừng nửa phút, sau khi ý thức được bảo vệ thật sự sẽ không để cho cô vào văn phòng cao ốc, Mạnh Chiêu quyết định dẹp đường hồi phủ.
Thiên hạ này người đàn ông có thể làm cho cô đón tia tử ngoại chờ đợi còn chưa ra đời, cho dù là Kỳ Đinh cũng không được.
Ai cũng đừng nghĩ khiến cô phơi nắng nhiều hơn một giây đồng hồ.
Lúc quay người rời đi, trên đường cái bên ngoài vừa vặn lái tới hai chiếc xe hướng phía cửa hiên cao ốc, dẫn đầu là Bentley của Kỳ Đinh.
Mạnh Chiêu xê dịch sang bên cạnh, mắt thấy Kỳ Đinh xuống xe.
Vẫn là áo sơ mi trắng quần tây đen cấm dục, cúc áo cài đến cẩn thận tỉ mỉ, trợ lý cầm máy tính bảng* đi theo bên cạnh báo cáo hành trình kế tiếp với hắn, mấy người đi theo đằng sau, nhìn từ ăn mặc tuổi tác, hẳn là công ty nhân viên quản lý, rõ ràng bên cạnh chen chúc không ít, nhưng vẫn là có thể khiến người ta cảm nhận được cỗ lãnh đạm tỏa ra từ trong xương kia trên người hắn.
Bầu không khí khô nóng vẫn như cũ, bất quá nhìn thấy gương mặt kia của hắn, Mạnh Chiêu dường như cảm thấy cả người mình đều nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Trạng thái lúc này của Kỳ Đinh giống như tiếp xúc cùng cô hai lần trước thường có chút khác biệt, giống như càng (thêm) nghiêm khắc, lạnh lùng, ngay cả cỗ kháng cự người ở ngoài ngàn dặm khí tức bên trên người kia đều càng trở nên rõ ràng.
Mặc dù đã sớm biết hai người bọn họ khác nhau, nhưng mà giờ phút này, trong lòng Mạnh Chiêu tựa như mới thật ý thức được các cô là người hoàn toàn không giống nhau.
Kỳ Đinh sinh ra ngay tại đám mây, cái phàm tục này cực ít có thể có thứ gì có thể lọt vào mắt của hắn, các bô lão (thế hệ trước) trong giới đều đánh giá hắn không tỏ ra kiêu ngạo, nhã nhặn lịch sự, đối với ai cũng đều đối xử như nhau, quả thực so sánh với cô chính là loại người này lòng dạ hẹp hòi mặt trái sự hoàn mỹ.
Trường hợp như này, hình như thực không quá thích hợp để cô làm dáng, Mạnh Chiêu quyết định bàn bạc kỹ hơn, ngày khác tái chiến.
Mắt thấy người kia cách mình càng ngày càng gần, cô đem kính râm gác ở trên trán buông xuống, đầu cũng có thấp một chút.
"Kỳ tổng?" Trợ lý Trang Ngôn bên cạnh thấy Kỳ Đinh ngừng bước chân, có chút nghi hoặc.
Thấy hắn dừng chân không tiến, ánh mắt nhìn phía trước, Trang Ngôn không khỏi cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại.
Mọi thứ như thường, chẳng qua trên cửa hiên rộng lớn nhiều hơn một cô gái.
Một cô gái xinh đẹp đến mức làm cho người ta có chút không dời mắt nổi.
Chậm chạp không thấy Kỳ Đinh lại đây, Mạnh Chiêu nhịn không được ngẩng đầu hướng hắn bên kia nhìn thoáng qua, ai ngờ vừa vặn bắt được ánh mắt người kia rơi trên người cô.
Mạnh Chiêu nhìn không thấu dưới ánh mắt hắn không có chút rung động nào kia rốt cuộc mang theo dạng cảm xúc gì, chỉ cảm thấy bản thân bị ánh mắt thanh lãnh kia của hắn nhìn một lúc, trong lòng không hiểu sao nhộn nhạo.
Sau lưng Kỳ Đinh mấy người kia nhưng thực chất ánh mắt đánh trên người cô, làm cho Mạnh Chiêu lần đầu biết cái gì gọi là ngượng ngùng.
Cô nghĩ lần này mình hành động tới công ty thật sự là hơi quá đột ngột.
Hai bên đối mặt, Mạnh Chiêu tiên phong dời mắt, hai tay không được tự nhiên quấn lấy túi trang phục bằng dây thừng trên tay, bởi vì dùng sức, khớp xương có chút trắng bệch.
Cứu mạng! Cô biết thân biết phận không mở miệng, Kỳ Đinh sẽ không giống lần trước đối với cô thần sắc nghiêm nghị như thế đi?
Nhiều người nhìn như vậy mà, thật sự là một chút mặt mũi cũng không muốn giữ lại cho cô sao?
Mấy người thuộc hạ ở xung quanh Kỳ Đinh nín thở vào trong, đi đến trước mặt Mạnh Chiêu, chất vấn lãnh đạm còn chưa nói ra, Mạnh Chiêu lại nhíu mày trước, nhẹ nhàng hít vào một hơi, đưa tay lau lau bị mồ hôi thấm trên trán, nhỏ giọng oán giận.
"Tôi đợi anh rất lâu, đầu óc choáng váng, anh nói tôi có phải bị cảm nắng không?"
Mồ hôi trên trán mồ hôi chỉ có chút chút, mặc dù sắc mặt hiện ra đỏ, nhưng cũng không giống phơi nắng mặt trời thật lâu, cái gọi là chờ hắn thật lâu hẳn là chỉ là thuận miệng nói.
Sợ Kỳ Đinh ngay trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy không giữ thể diện cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Chiêu nhăn thành một đoàn, cách hắn gần thêm một chút, dùng thanh âm yếu thế chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Mình anh lén răn dạy tôi như thế nào đều được, hiện tại chừa cho tôi chút mặt mũi được không?"
Mạnh Chiêu mặc dù không có lăn lộn qua chỗ làm việc, nhưng cũng không phải dốt đặc (khẩu ngữ 一窍不通: dốt đặc cán mai) đối với phương diện này, cô dám cam đoan hôm nay Kỳ Đinh ở đây dạy dỗ mình, ngày mai cô sẽ trở thành trò cười và đề tài câu chuyện của nhân viên Kỳ Thị lúc thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ đến hình ảnh kia, cũng rất khiến cho người ta nghẹt thở.
Thấy Kỳ Đinh không trả lời, cô dậm chân, cũng không biết có phải là phơi nắng mặt trời không ngớt thật hay không, khuôn mặt của cô so với vừa rồi muốn đỏ lên rất nhiều.
"Nếu như anh không đáp ứng, về sau tôi thấy cũng! ! "
"Không để ý anh" mấy chữ còn chưa nói xong, Mạnh Chiêu liền thức thời ngậm miệng.
Nếu cô đã nói như vậy, chỉ sợ chính giữa ý muốn của Kỳ Đinh, người này cũng ước gì cô cách hắn xa xa đây này.
"Tôi liền quấn anh quấn đến thời gian dài đằng đẵng, phiền cũng muốn phiền chết anh.
"
Nói xong, cô lại cẩn thận nheo mắt nhìn Kỳ Đinh sắc mặt, chỉ sợ từ trong miệng hắn nghe được nghiêm khắc gì trong lời nói.
Ngoài mạnh trong yếu, chính là nói cô.
Thấy được bộ dáng này của cô, Kỳ Đinh không hiểu nghĩ đến em trai của mình Kỳ
Niên.
Thoạt nhìn thì cả gan làm loạn, không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, không biết ở trong mắt người khác thì như mèo nhỏ, tự cho mình là hung hãn vô cùng lộ ra móng vuốt nhỏ uy hiếp người, thực ra trong lòng về điểm này tâm tư nhỏ khẩn trương đã lộ rõ.
Bỗng nhiên Kỳ Đinh không muốn cùng cô so đo cái gì nữa.
Từ trong túi âu phục lấy ra khăn tay, ra hiệu Mạnh Chiêu lau mồ hôi trên mặt mình đi.
Nét mặt của hắn vẫn nghiêm túc như trước, thái độ so với trong tưởng tượng Mạnh Chiêu ôn hòa: "Đi vào rồi nói".
Mạnh Chiêu cùng trợ lý đều sững sờ, lúc đợi cô hoàn hồn, khăn tay vuông kia đã ở trong tay cô, mà Kỳ Đinh cũng không sai biệt đi tới cửa cao ốc.
Lúc lau mồ hôi, trên khăn tay kia cỗ hương vị tươi mát nền nã thỉnh thoảng tiến vào chóp mũi Mạnh Chiêu, cùng hương vị trên âu phục giống nhau như đúc, dễ như trở bàn tay vỗ vào xao động trong lòng Mạnh Chiêu.
Chậm chạp không thấy Mạnh Chiêu đi tới, Kỳ Đinh lần nữa dừng bước quay đầu lại, đúng lúc trông thấy cô đem khăn tay đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, gương mặt luôn luôn thận trọng kia hiếm khi xuất hiện một tia vết nứt.
Mặt Mạnh Chiêu đỏ lên, tâm tư muốn chết đều có.
Cứu mạng, bất quá cô là cảm thấy hương vị dễ ngửi, cho nên không cẩn thận thấy hiểu biết sâu rộng một chút, Kỳ Đinh sẽ không cảm thấy cô như cái si / hán (痴/汉), đặc biệt hèn /tỏa (猥/琐) đi?
Suy nghĩ Kỳ Đinh, Mạnh Chiêu không biết được, chỉ là trợ lý hỏi Kỳ Đinh có cần mở phòng tiếp khách ra hay không, lúc Kỳ Đinh cự tuyệt cũng mang theo cô tiến văn phòng, ánh mắt trợ lý kia nhìn cô đặc biệt ý vị thâm trường.
Theo cửa văn phòng khép lại, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mạnh Chiêu mang theo tâm tư rốt cục buông xuống, cô thu mình cẩn thận từng li từng tí, lần nữa biến trở về con hồ ly nhỏ giảo hoạt kia.
Trên bàn trà phòng làm việc trưng bày một bộ đồ trà, Kỳ Đinh lấy nước sôi, chậm rãi rửa chén trà sau, nhìn thấy ánh mắt mang theo hiếu kì dò xét văn phòng hắn của Mạnh Chiêu, dò hỏi: "Uống trà không?"
Mạnh Chiêu đi qua ngồi vào ghế sô pha cách hắn không xa, lắc đầu nói: "Không muốn, tôi muốn uống nước hạnh phúc béo phì (肥宅快乐: phì trạch khoái hoạt), có thể chứ?"
Thấy nghi ngờ trên mặt Kỳ Đinh, Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng: "Chính là nước ngọt, anh làm sao ngay cả cái này cũng không biết?"
Đối nhân xử thế ở trên Kỳ Đinh, từ trước đến nay không có sai lầm, nếu Mạnh Chiêu cũng đã bị hắn mời vào văn phòng, đương nhiên hắn sẽ không ngay cả yêu cầu này cũng không thoả mãn.
Trợ lý rất nhanh đã đem Cocacola đưa đến, đá lạnh buốt bên trên lon nước che một tầng hơi nước lạnh, cảm giác lạnh xâm nhập vào từ trong lòng bàn tay, còn chưa uống vào trong miệng, Mạnh Chiêu đã cảm thấy sảng khoái.
Đây không phải cái gì tốt đồ, nhưng thời tiết như vậy, Mạnh Chiêu yêu thích dù sao vẫn mở một lon, chỉ là phương pháp ở lon, cô hiểu rõ rất nhiều loại.
Nhìn một chút móng tay mình vừa làm, Mạnh Chiêu quyết định cho Kỳ Đinh một cơ hội biểu hiện.
Hai tay che lấy lon coca tử cô có chút khó khăn, ngước mắt nhìn Kỳ Đinh cách đó không xa, bối rối nói: "Hình như tôi mở không ra, anh có thể giúp tôi một chút không?"
Trên bàn trà nóng bốc lên hơi nóng lượn lờ, mùi thơm đậm đến xông vào mũi, so sánh cùng tư thái buông lỏng của Mạnh Chiêu, Kỳ Đinh ngồi rất đoan chính, nghe vậy, ánh mắt hắn rơi vào nước ngọt trên tay Mạnh Chiêu, đoán chừng hai giây, tiếp nhận.
Đầu ngón tay lạnh buốt cọ qua bàn tay Mạnh Chiêu, trong lúc nhất thời khiến cô khó mà phân biệt tay Kỳ Đinh với lon coca đến cùng cái nào lạnh hơn.
Kỳ Đinh kéo hai tờ khăn giấy, đem hơi nước trên lon nước lau khô từng chút từng chút.
Ngón tay xanh thẳm như bạch ngọc ở trên lon nước cực kỳ dễ thấy, động tác của hắn rất chậm, lại rất tỉ mỉ, kiên nhẫn mười phần, cầm trong tay không giống như là nước ngọt, ngược lại giống như là tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Ánh mắt Mạnh Chiêu theo ngón tay của hắn di động, giờ khắc này, cô lại có chút ghen tị lon nước này.
Ngọn lửa trong lòng bất tri bất giác tăng vọt, nóng đến toàn thân cô cũng bắt đầu phát nhiệt.
Rất muốn, rất muốn cái vật bị Kỳ Đinh nâng trong tay cẩn thận lau kia là người cô a.
.