Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Lời còn chưa dứt, hai người đã nghe thấy mấy tên thanh niên kia làm ầm ĩ muốn bỏ đi.

Tên dẫn đầu hét lớn: “Mọi người hãy phân xử giúp chúng tôi, lúc đầu đã nói là tự nguyện đến căn cứ, muốn đi hay ở đều tùy ý, bây giờ lại không cho người ta đi, chẳng phải là muốn giữ thanh niên lại làm việc để nuôi đám già trẻ con đó sao?”
Một người bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, chúng ta cũng đâu có nợ nần ai, dựa vào đâu mà mỗi ngày phải liều mạng ra ngoài vất vả tìm kiếm vật tư, lúc về còn phải chia cho những người không quen biết?”
Ba người còn lại gật đầu, hiển nhiên đều cảm thấy chế độ phân phối này không hợp lý cho nên mới quyết định đến khu trú ẩn.

Ở đó, có bản lĩnh lớn thì có thể sống cuộc sống tốt đẹp, đó mới gọi là công bằng.

Ứng Chuẩn vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm đó, bởi vì khí thế quá mức lẫm liệt, ngược lại rất dễ khiến người ta bỏ qua chuyện anh rất đẹp trai.

Anh không nói gì mà đưa tay sờ lên eo, năm tên thanh niên thấy vậy đều giật mình, đột nhiên kêu la cầu cứu, ôm đầu bỏ chạy tán loạn.

“A, Ứng Chuẩn muốn giết người kìa!”

“Cứu mạng, tôi không đi nữa là được chứ gì, có gì thì từ từ nói, đừng nổ súng!”
Tay Ứng Chuẩn khựng lại, nhếch mép, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi đeo bên hông, lật lật vài cái, dừng lại ở một trang.

Anh chỉ vào đống chăn màn và ba lô của mấy người kia, công tư phân minh nói: “Theo quy định cứu hộ của căn cứ, người có thể đi, nhưng phải để lại vũ khí và đồ dùng sinh hoạt do căn cứ cấp phát, cho các người năm phút, trả lại những thứ không nên lấy.


Bốn tên thanh niên muốn đi nghe vậy rõ ràng là không tình nguyện.

Đây là thời kỳ tận thế, kiếm được một cái chăn cũng là chuyện xa xỉ, dựa vào đâu mà phải trả lại?
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không ít lần cùng nhau ra ngoài tìm kiếm vật tư, tuy rằng không tìm được gì nhưng không có công lao cũng có khổ lao chứ?
Một người trong số đó định mở miệng cãi lý, lại thấy Ứng Chuẩn lần nữa sờ lên eo, lần này không phải lấy sổ nhỏ mà là nắm chặt khẩu súng trường trăm phát trăm trúng của anh.

“…”

Bốn người lập tức sợ hãi, lề mề ngồi xổm xuống mở ba lô ra, lấy từng thứ không thuộc về mình ra.

Nhìn thấy mấy người này không chỉ lấy xà phòng, khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng… cho bản thân, mà ngay cả bát đĩa do căn cứ thống nhất cấp phát cũng không tha, những người dân xung quanh xem náo nhiệt đều tỏ vẻ khinh thường.

Văn Vũ khinh bỉ trong lòng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô gọi ra giao diện văn bản muốn xem thử tác giả có viết nội dung gì về việc khu trú ẩn của Tưởng Chi Điền có thêm thành viên mới hay sắp xếp thế nào hay không.

Cô lật tìm nội dung chương hai về bọ cạp cát, lật mãi đến tận trang cuối.

“Chương 3: : Chó cắn chó.


Tiêu đề nhỏ này trước đây cô chưa từng để ý đến, bây giờ lại thành công thu hút sự chú ý của cô.

Văn Vũ chăm chú đọc tiếp, rất nhanh sau đó đã tìm thấy một đoạn nội dung quan trọng trong văn bản chính –
『Tưởng Chi Điền nhân tiện đến đón người, không ngờ lại vừa lúc gặp ba dị năng giả chặn ở cửa căn cứ cứu hộ, hung hăng nói: “Người đâu, bọn to đến cướp lương thực, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, khôn hồn thì ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo!”』
『Tưởng Chi Điền đoán được lai lịch của ba dị năng giả này, chính là băng nhóm cướp bóc gần đây hoành hành ở một số căn cứ cứu hộ và khu trú ẩn, một khi đã thành công ở đây thì nơi tiếp theo gặp nạn chính là khu trú ẩn của anh ta, vì để phòng ngừa hậu hoạn, anh ta không chút do dự ra tay…』


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận