Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ diệu đã xuất hiện.

Sau một hồi giao tranh ác liệt, chỉ có một số ít người bị thương nhẹ, đồng thời để lại đầy đất là những bao gạo 100 cân, những túi bột mì 50 cân, bánh mì ruốc thịt heo đóng gói chân không, từng xâu xúc xích, từng thùng nước tinh khiết 10 lít…
Những người quân nhân thà đổ máu chứ không đổ lệ này đã xúc động đến mức rơi nước mắt vì một đấu gạo.

“Xúc xích kìa, không ngờ rằng đời này tôi còn có thể được gặp lại món ngon của nhân gian!”
“Bánh mì ruốc thịt heo, mãi đỉnh!”
“…”
Bên trong khu trú ẩn, Tưởng Chi Điền nhìn đến mức nóng mắt.

Thì ra là vậy, bảo sao người của căn cứ cứu hộ lại nhiệt tình như vậy, thì ra là đã nhận được tin trước, giết muỗi biến dị sẽ rơi ra lương thực và nước uống!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Văn Vũ thành công sửa chữ “hút” trong “muỗi hút máu” thành chữ “mang”, thì đợt muỗi biến dị thứ hai đã lần theo mùi máu tanh của đồng loại lao đến hiện trường.


Tưởng Chi Điền thấy vậy, lập tức từ bỏ ý định xé rách mặt mũi với đội cứu hộ để cướp đoạt vật tư, không nói hai lời liền dẫn theo người của mình xông ra khỏi cổng, gia nhập vào cuộc chiến tiêu diệt muỗi biến dị.

Số lượng của đợt mới này rõ ràng là nhiều gấp đôi so với lúc nãy, không biết sẽ rơi ra bao nhiêu vật tư đây?
Chỉ cần cướp được lô vật tư này, thì chút đỉnh lúc nãy căn bản không tính là gì, coi như là dùng để tống cổ hàng xóm nghèo là đủ rồi.

Chốc lát, hai bên đội cứu hộ và khu trú ẩn đều âm thầm bắt đầu tranh giành quái.

Tưởng Chi Điền nhạy bén phát hiện ra, Ứng Chuẩn và những người khác không giết chết mà lại bắt sống, thầm mắng một tiếng “nham hiểm”, chẳng phải là muốn mang về rồi giết sau, để tránh cho vật tư rơi ra bị bọn họ cướp sao?
Ai lại không biết chứ!
Anh ta lập tức hạ lệnh tương tự, hai bên tranh nhau cướp muỗi càng hăng say hơn.

Hai tiếng sau, cho đến khi con muỗi biến dị đáng thương cuối cùng bị xé làm đôi vì bị tranh giành thì trận chiến này mới kết thúc.


Hứa Nặc nhìn nửa con muỗi trong tay, đưa tay lau vệt máu bắn lên mặt, tức giận trách mắng tên bảo vệ đã cướp quái với cô ấy: “Rõ ràng là tôi đánh ngất nó trước, anh còn mặt mũi nào nữa?”
Tên bảo vệ cười khẩy: “Nghèo rớt mồng tơi còn chạy đến tận cửa nhà người khác để cướp đồ, rốt cuộc là ai không có mặt mũi hả?”
Hứa Nặc tức giận, trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Tưởng Chi Điền đang đứng xem ở bên cạnh, không khác gì đồng lõa.

“Lúc đầu chúng tôi đánh quái thì các người trốn chui trốn nhủi không chịu ra, nhìn thấy đồ tốt thì mới nhớ ra đây là cửa nhà mình, nói trắng ra là, vô liêm sỉ, đê tiện!”
Tưởng Chi Điền nhìn hơn trăm con muỗi biến dị mà phe mình cướp được nhờ vào số lượng người đông đảo, tâm trạng rất tốt.

Ánh mắt anh ta lướt qua Hứa Nặc, nhìn chằm chằm vào Khấu Phàm và Vệ Trúc Tử đã thể hiện rất xuất sắc trong trận chiến vừa rồi, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.

“Mắng tôi vô liêm sỉ thì được, nhưng mắng tôi đê tiện thì không được, nói thật, từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ, chí hướng cao xa, sớm muộn gì cũng sẽ tạo dựng được một vùng trời riêng trong thời kỳ tận thế này, không tin thì các người cứ chờ xem, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất!”
Tưởng Chi Điền cao giọng hùng hồn nói xong thì cởi phăng áo khoác ngoài, sau đó vén áo trong lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Hầu hết mọi người có mặt ở đó đều không nhịn được tò mò, muốn xem xem rốt cuộc anh ta ta có chí hướng gì ghê gớm, chỉ có Từ Hân Di và Văn Vũ là phản ứng bình thản.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận