『Lâm Tiểu Viện nhìn thấu ý đồ muốn khuyên nhủ Văn Vũ quay lại của Tưởng Chi Điền, liền ghen tuông nói: "Chi Điền, bản thân anh lưu luyến người cũ, nhưng Văn đại tiểu thư lại thích của lạ đấy, anh không thấy đội trưởng Ứng luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ta sao, ai biết được đã cắm sừng anh bao nhiêu lần rồi.
"』
『Tưởng Chi Điền cau mày, "Đừng nói bậy, chúng tôi là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, cho dù là người yêu——"』
『Anh ta quay đầu nhìn Văn Vũ với vẻ mặt tin tưởng, "Em tự nói đi, có phải em thật sự sẽ cắm sừng anh không?"』
『Văn Vũ mỉm cười, "Đúng vậy, em sẽ.
"』
『……Sau một hồi nói chuyện không vui vẻ, đôi thanh mai trúc mã xưa kia không đôi co nữa, Văn Vũ và người của đội cứu hộ rút lui, không biết rằng, dưới lớp cát vàng, tất cả lươn điện dị biến đều lặng lẽ bám theo.
』
Văn Vũ: "! "
Một câu "vãi cả" cũng không đủ để diễn tả sự rung động trong lòng cô.
Cô lặng lẽ nói: "Nini, nói thật với tôi đi, có phải tác giả phát hiện ra tôi đang giở trò, cố tình dùng nam chính và đám lươn điện dị biến này để ghê tởm tôi không?"
「Xin ký chủ chờ một lát.
」 Hệ thống biến mất trong giây lát, sau đó quay lại, 「Kết quả khiếu nại vẫn chưa có, tác giả khi xem lại truyện, phát hiện ra Văn Vũ không chết, tên của khí linh không gian cũng không đúng, cô ta cho rằng người hack nick cố tình ghê tởm mình, cho nên khi viết nội dung chương này đã lồng ghép một chút ý đồ cá nhân, muốn ghê tởm lại.
」
Văn Vũ: "! "
E là không chỉ muốn ghê tởm lại, mà còn muốn cho "Văn Vũ" này anh dũng hy sinh trong trận chiến với lươn điện dị biến?
May mà cô đã chiến đấu với lươn điện dị biến cả một đêm, tuy rằng phần lớn đã chạy thoát, nhưng điểm cống hiến chắc cũng kiếm được kha khá.
Văn Vũ khẽ ho một tiếng, ra hiệu viết chữ với Ứng Chuẩn, Ứng Chuẩn lập tức dẫn đội vây quanh cô, đảm bảo những người xung quanh không thể nhìn thấy hành động bất thường của cô.
Hứa Nặc còn hồn nhiên vô số tội nói thêm một câu, "Quần áo rách rồi sao không nói sớm, tôi có kim băng đây, mau sửa đi.
"
Những người ở khu trú ẩn vốn đang tò mò nhìn sang, nghe vậy lập tức xấu hổ quay đầu đi.
Người ta vừa mới cứu bọn họ, quần áo rách cũng là vì bọn họ mà rách, sự tôn trọng này nhất định phải có.
Bên trong vòng vây, Văn Vũ giơ ngón tay cái với Hứa Nặc, một tay giả vờ nhận kim băng, tay còn lại nhân cơ hội cầm lấy bút quang học, sửa "cắm sừng anh" thành "trồng cây xanh", "lươn điện" thành "dây điện".
—— Người dũng cảm thật sự, ra tay tàn nhẫn đến chính mình cũng không tha.
Tưởng Chi Điền thân là dị năng giả, đương nhiên không dễ bị lừa như vậy.
Anh ta tự cho mình là người quen, tăng tốc bước chân tiến lên, Lâm Tiểu Viện thấy anh ta không biết ý tứ như vậy, người ta con gái sửa quần áo mà anh ta còn xông lên, chẳng lẽ là muốn giúp đỡ?
Trong cơn tức giận, cô ta xông lên chặn anh ta lại, gián tiếp giúp Văn Vũ tranh thủ thời gian.
Một giây sau, Ứng Chuẩn và những người khác tản ra, ba người bắt đầu diễn theo mạch truyện, y hệt như những gì Văn Vũ nhìn thấy.
Nghe xong lời xúi giục của Lâm Tiểu Viện, Tưởng Chi Điền cau mày nói: "Đừng nói bậy, chúng tôi là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, cho dù là người yêu——"
Vì muốn cứu vãn tình bạn để có thêm một người trợ giúp, anh ta quay đầu nhìn Văn Vũ với vẻ mặt tin tưởng, "Em tự nói đi, có phải em thật sự sẽ trồng cây xanh không?"
Tưởng Chi Điền lỡ lời: "! "
Văn Vũ kích động nắm lấy tay anh ta, vô cùng chân thành nói: "Đúng vậy, em sẽ.
"
Tiếp theo, cô thử đưa tay chỉ xuống đất, "Không tin anh nhìn xem.
"