Tiền Điền Miêu Miêu chuyển nhanh chóng được chuyển đến tài khoản, chị Trương nghe thấy thông báo chuyển tiền thì giật mình: “Tiểu Điền, sao em chuyển nhiều thế? Bát bún này của chị có ba mươi lăm nghìn một bát, hai bát là bảy mươi nghìn.”
Điền Miêu Miêu cất điện thoại, nói với chị: “Em nghe anh chủ Lăng nói về chuyện của chị rồi, nền tảng gây quỹ trực tuyến có thể sẽ bị tính phí thủ tục này nọ nên em mới trực tiếp chuyển qua cho chị luôn.”
Chuyện nhà của chị Trương cũng chẳng phải là bí mật gì ở cái chợ đêm Bắc Môn này. Lúc trước mọi người quyên tiền thì Điền Miêu Miêu vẫn chưa đến, bây giờ nếu đã nghe Lăng Sấm nói thì chắc chắn cô sẽ không trơ mắt giả vờ không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi chị Trương đăng tin gây quỹ trên mạng thì đã nhận được không ít tiền quyên góp, nhưng bây giờ nhìn số tiền Điền Miêu Miêu chuyển cho mình, chị vẫn còn chút cảm động khó nói: “Sau khi đứa nhỏ được chẩn đoán, ba của nó chưa từng về nhà lần nào mà cũng chẳng đến bệnh viện thăm con. Ngược lại, những người không có chút quan hệ máu mủ ruột già gì lại giúp chị...”
Điền miêu Miêu thấy hốc mắt chị đỏ lên thì vội vàng an ủi nói: “Chị Trương, chị đừng nói vậy. Một mình chị gánh vác mọi thứ chắc chắn rất vất vả, em cũng chẳng giúp được gì, chút tiền ấy so với số tiền phải chi ra cho đứa bé trị bệnh thì chỉ như muối bỏ biển thôi.”
“Cảm ơn em rất nhiều.” Chị Trương giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, không để bản thân bật khóc: “Sau khi ba thằng bé bỏ đi, chị thật sự đã từng nản lòng thoái chí nhưng thế giới này thật sự vẫn còn rất nhiều người tốt.”
Sau khi Điền Miêu Miêu xách hai bát bún chua cay về, Điền Đậu Đậu tò mò quan sát cô: “Chị nói chuyện gì với bà chủ vậy? Sao giống như chị nạt nộ người ta khóc luôn rồi kìa?”
“Haizz.” Điền Miêu Miêu thở dài, đặt hai bát bún chua cay lên bàn rồi ngồi xuống ghế: “Chị Trương ở đối diện ấy, con chị ấy bị bệnh máu trắng, ông chồng biết chuyện thì bỏ chạy không quan tâm con cái. Chị chỉ cho thằng bé chút tiền thuốc men thôi mà.”
Điền Đậu Đậu không ngờ lại có chuyện này, sửng sốt hồi lâu rồi mới mắng chửi: “Sao trên đời này lại có một người ba như thế? Con bị bệnh thì bỏ chạy? Đúng là thứ không bằng heo chó.”
“...” Ai nói là không phải đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy chị quyên bao nhiêu?”
“Cũng chẳng bao nhiêu, hai tháng lương thôi.”
Lăng Sấm ở bên cạnh nghe nói thế thì mở miệng hỏi: “Là tiền lương hôm qua cô đi đòi à?”
“Ừ.” Điền Miêu Miêu gật đầu, tiền còn chưa cầm ấm tay thì đã quyên rồi, xem ra số trời đã định là hai tháng tiền lương này không thuộc về cô.
Ánh mắt Lăng Sấm nhìn cô khẽ xao động. Lúc nãy anh kể chuyện nhà chị Trương cho cô nghe là vì cô hỏi đến nhưng anh không ngờ chỉ trong chớp mắt, cô đã quyên hết hai tháng tiền lương của mình. Anh vô thức cong môi, đưa một tờ vé số cào trên xe ăn cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu nhìn tờ vé số cào anh đưa qua, khó hiểu hỏi anh: “Đây là... phí an ủi Điền Đậu Đậu à?”
Lăng Sấm khẽ mỉm cười, nói: “Cho cô, người làm việc tốt sẽ gặp may mắn mà, có khi lại cào ra giải lớn thì sao?”
Điền Miêu Miêu sửng sốt một lúc, khóe môi cũng cong lên: “Vậy thì mượn lời vàng ngọc của anh chủ Lăng, nếu cào được tiền thưởng thì tôi sẽ chia đều cho anh.”
Lăng Sấm cong môi, không nói gì rồi quay về chiên cơm cho người ta.
Lúc này, trước xe ăn của anh đã có nhiều người hơn, Điền Miêu Miêu không thể chiếm bàn ghế nữa, vì vậy cô đã đưa Điền Đậu Đậu về nhà trước. Trên đường đi, Điều Đậu Đầu vẫn xách theo phần bún chua cay chưa ăn, ý chí chiến đấu hừng hực trỗi dậy: “Em quyết định rồi, em sẽ tiếp tục ở lại thành phố A bán thịt nướng với chị, có khi chúng ta sẽ làm ăn ngày càng phát đạt, càng lúc càng lớn á!”
Điền Miêu Miêu nhìn cậu ấy một cái, bình thản đáp một lời: “Nên trước đó em định về thôn Thanh Tịnh à?”
“... Đúng là em đã nghĩ thế nhưng bây giờ thì khác!” Điền Đậu Đậu tràn đầy khí thế: “Chị Trương gặp chuyện khó khăn như thế vẫn không trốn tránh, còn em chỉ là thất tình thôi mà, sao có thể trốn chạy chứ! Trong quãng đời dài đằng đẵng, chút chuyện nhỏ đó có là gì đâu? Em phải phấn chấn tinh thần, cố gắng phấn đấu!”
“Là chính miệng em nói đấy nhé, đừng có được hai ba ngày là quậy phá đòi nghỉ nha.”
“... Không bao giờ!” Lúc trước cậu ấy muốn xin nghỉ thì ngoài chuyện mệt mỏi ra thì chủ yếu là cậu ấy muốn nhân lúc nghỉ ngơi để đi gặp Chu Đình, còn bây giờ... chẳng còn ai đợi cậu ấy đi gặp nữa rồi. :)
Tâm trạng thất tình của Điền Đậu Đậu đã được xoa dịu ở chợ đêm Bắc Môn một cách thần kỳ. Khi Điền Miêu Miêu nói với mẹ cô rằng Điền Đậu Đậu muốn tiếp tục ở lại thành phố A, mẹ cô còn không tin cơ.
Sau khi cúp máy, Điền Miêu Miêu lấy tờ vé số cào của Lăng Sấm cho cô, ngồi vào bàn và bắt đầu cào.
Thật ra cô không ngờ Lăng Sấm sẽ mua vé số cào, bởi vì trông anh không giống như người trông mong vào mấy cái này để làm giàu. Nhưng mà không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, giống như trông anh chủ Lăng không giống một người nhiệt tình như thế.
Điền Miêu Miêu vừa nghĩ đến Lăng Sấm vừa cào vé số, không ngờ lại cào ra giải lớn một trăm tệ.
“A, trời ơi!” Ánh mắt Điền Miêu Miêu sáng lên: “Anh chủ Lăng đúng là lời vàng ý ngọc, thế mà trúng thật này!”
Cô càng thêm hăng hái, cào hết vé số cào, tổng cộng trúng được một trăm tám mươi tệ, thật sự quá may mắn.
Ngày mai phải mời anh chủ Lăng một ly trà sữa mới được.
Ngày tiếp theo, sau khi bày hàng quán ra, cô cứ để ý ngã tư đường mãi đến khi Lăng Sấm lái xe đồ ăn đến. Điền Đậu Đậu thấy cô thường xuyên liếc nhìn phía bên cạnh thì không nhịn được châm chọc một câu: “Chị, chị sắp thành hòn vọng phu luôn rồi kia.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Xì, hòn vọng phu cái gì mà hòn vọng phu! Cô chỉ muốn chia tiền trúng được cho anh chủ Lăng thôi!
Chín mươi tệ lận đấy!
Xe đồ ăn của Lăng Sấm vẫn xuất hiện ở chợ đêm vào lúc sáu giờ rưỡi như mọi ngày. Điền Miêu Miêu thấy anh đến thì lập tức hưng phấn chạy qua: “Anh chủ Lăng, anh đoán xem tấm vé số cào hôm qua trúng được bao nhiêu tiền?”
Lăng Sấm đẩy tấm bạt cửa lên, nhìn cô rồi cong môi nói: “Nhìn dáng vẻ của cô, chắc trúng được không ít nhỉ? Một trăm tệ?”
“Một trăm tám mươi tệ! Hai người chúng ta, mỗi người chín mươi tệ lận đó!” Dứt lời, Điền Miêu Miêu lấy chín mươi tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đưa đến trước mặt anh: “Đây là tiền mặt chuẩn bị riêng cho anh này. Không phải anh thích kiếm tiền lắm hả, hôm nay có thể kiếm thêm chín mươi tệ nhá.”
Lăng Sấm cúi đầu nhìn số tiền cô đưa qua, độ cong bên khóe môi càng sâu vài phần: “Vận may không tệ, vậy tôi nhận số tiền này nhé?”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng rồi, chẳng phải anh đã giật lì xì ở trong nhóm rồi à? Trúng được năm xiên gà viên đúng không? Tí nữa tôi nướng rồi đưa cho.”
“Được.” Lăng Sấm gật đầu cười.
Điền Miêu Miêu phát hiện, tuy bề ngoài anh chủ Lăng trong có vẻ cao ngạo lạnh lùng nhưng cười rộ lên lại... rất ngọt ngào.
“Chị, sao chị lại chạy đến quán anh Sấm nữa rồi! Giúp khách đổi thưởng đi chứ!” Điền Đậu Đậu quay đầu lại, la lớn với cô. Điền Miêu Miêu vội vàng chạy về trước xe đồ ăn của mình.
Ngày hôm qua cô phát lì xì vào trong nhóm, hôm nay có không ít người trúng thưởng đặc biệt đến ăn đồ nướng. Điền Miêu Miêu chào hỏi với bọn họ trước rồi mới nhân chút thời gian đưa năm xiên gà viên nướng cho Lăng Sấm.
“Cảm ơn, cô cứ để đó đi, tí tôi ăn sau.” Trước xe đồ ăn của Lăng Sấm còn có mấy vị khách đang chờ, bây giờ không rảnh ăn gì hết nên đã bảo Điền Miêu Miêu đặt xiên lên xe ăn của anh trước. Điền Miêu Miêu ‘ừ’ một tiếng rồi đặt xiên nướng sang một bên.
Một người khách quen nhìn Điền Miêu Miêu đang đi về xe ăn của mình và hóng hớt hỏi thăm: “Ông chủ Lăng, cậu đang hẹn hò với bà chủ Điền cách vách à?”
Lăng Sấm mỉm cười, phủ nhận: “Không, mấy người đừng có loan tin lung tung nhé.”
Người khách kia không tin: “Không phải mà cô ấy tặng xiên nướng cho cậu à? Sao không thấy cô ấy tặng cho tôi?”
“... Đây là thưởng hôm qua tôi rút trúng ở trong nhóm của cô ấy.”
Khách nghe có phúc lợi kiểu này thì cũng đặc biệt chạy đến sạp bán đồ nướng của Điền Miêu Miêu để lần sau cô có phát lì xì thì nhớ tag mọi người vào.
Sau khi chiên xong cơm cho các vị khách đang xếp hàng, cuối cùng Lăng Sấm cũng được rảnh rỗi, cầm xiên nướng Điền Miêu Miêu đưa đến, cắn một miếng. Lúc này thịt gà nướng vẫn còn nóng hổi, ngon hơn lúc nguội nhiều. Gà viên giòn mềm, khi ăn vào lại hỏi dai dai.
Xiên nướng của bọn họ thật sự rất ngon, thảo nào có nhiều khách như thế.
Lăng Sấm vừa ăn hết hai xiên gà viên trong tay thì Điền Miêu Miêu đã đưa nước ngọt có ga đến cho anh. Lăng Sấm nhìn nước ngọt có ga ướp lạnh thì khẽ nhướng mày: “Hình như hôm qua tôi đâu có trúng đồ uống đâu nhỉ?”
“Tặng cho anh.” Điền Miêu Miêu nói: “Vốn định mời anh uống trà sữa nhưng không có thời gian đặt, đành dùng nước có ga thay thế vậy.”
Tôn Húc Xuyên ở quầy bên cạnh nhìn về phía bọn họ, nhíu chặt mày. Chuyện gì thế? Sao hai người này ngày nào cũng tặng đồ cho nhau vậy!