Sau khi Điền Miêu Miêu rời đi, Tôn Húc Xuyên không chịu được cô đơn cũng tiến đến hỏi thăm Lăng Sấm: “Anh Sấm, đừng có nói là anh với bà chủ Điền đang hẹn hò đấy nhé?”
Lăng Sấm nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Cậu không bận à? Còn có tâm tư quan tâm mấy chuyện vặt này?”
“Chuyện này mà là chuyện vặt vãnh gì!” Tôn Húc Xuyên nhìn anh, phản bác: “Chuyện của anh Sấm cũng là chuyện của em!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Sấm cười khẽ đến mức người ta không nghe thấy, nói với cậu ta: “Anh thấy là cậu có ý với bà chủ Điền thì đúng hơn nhỉ?”
Tâm tư thầm kín của Tôn Húc Xuyên bị anh vạch trần, bỗng ngượng ngùng: “Đúng mà cũng không đúng, em chỉ là thấy cô ấy rất đẹp thôi.”
Lăng Sấm không mặn không nhạt đáp lại: “Ừm, đúng là đẹp thật.”
Tôn Húc Xuyên: “...”
Ê không đúng, anh Sầm có ý gì thế? Chẳng lẽ anh có ý với bà chủ Điền à?
“Anh Sấm, chắc anh không thật...” Tôn Húc Xuyên còn chưa nói hết thì chợ đêm bỗng truyền ra tiếng ồn ào và tiếng kinh hô của đám người.
Âm thanh từ phía sạp hàng của Điền Miêu Miêu truyền ra, Lăng Sầm và Tôn Húc Xuyên cùng lúc nhìn qua. Có mấy thanh niên không biết là uống say hay cô ý gây sự lại xung đột với hai cậu thanh niên ăn đồ nướng khác, trực tiếp nắm lấy cổ áo đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người khác thấy thế thì nhạt cái ghế lên, định đánh nhau với bọn họ nhưng không ngờ người kia lại rút một cây gậy từ trong người ra. Quần chúng ăn dưa thấy thế thì vừa lui ra ngoài vừa gọi báo cảnh sát, Điền Đậu Đậu cũng lập tức rút điện thoại ra quay lại, nghĩ đến khi cảnh sát đến đây sẽ cho bọn họ xem toàn bộ sự việc.
“Đừng đánh mà người anh em.” Điền Miêu Miêu thấy bọn họ lấy gậy ra thì sợ lớn chuyện, vội vàng đi lên tách hai bên ra: “Có chuyện gì cứ từ từ mà nói, chúng ta bỏ gậy xuống trước đã.”
Người cầm gậy rõ là đã uống say, lúc nói chuyện còn mang đặc mùi rượu: “Cô đừng có xen vào việc của người khác, đừng tưởng tôi không đánh con gái.”
Điền Miêu Miêu tốt tính cười với cậu ta: “Đây là sạp hàng của tôi, sao có thể bảo là xen vào việc của người khác được? Chi bằng cậu cứ để gậy xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện ha.”
“Đã nói là không liên quan đến cô, tránh ra.” Đối phương muốn đẩy Điền Miêu Miêu ra, cầm cây gậy thuận tay quơ một cái. Chỉ phút chốc, Điền Miêu Miêu đã giữ chặt tay cậu ta, giơ chân đạp vào bụng cậu ta một cái.
Sắc mặt đối phương bỗng chốc thay đổi, chậm chạp ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất.
Lăng Sấm và Tôn Húc Xuyên đang chạy đến để giúp đỡ: “...”
Hai người bạn của thanh niên say rượu thấy thế cũng lôi gậy trong người mình ra, định ra tay với Điền Miêu Miêu. Trong đó có một người bị một đại ca xăm trổ bên hàng thạch lạnh quật qua vai, ném xuống đất như một cái bánh.
“...” Người còn lại lẳng lặng đặt cây gậy trong tay xuống, nhìn bọn họ và nói: “Có chuyện gì từ từ nói, cảnh sát sắp đến rồi.”
Quả thật, cảnh sát chẳng mấy chốc đã đến, ngoài giải hai bên gây sự về đồn ra thì còn mời cả Điền Miêu Miêu và đại ca xăm trổ đi theo hỗ trợ điều tra.
Lúc này, mấy người say rượu lại tỉnh táo, ồn ào biện giải bản thân uống say không nhớ gì cả, còn đòi đi khám vết thương nữa.
“Bây giờ sự tình đã rõ, mấy người cầm vũ khí, uy hiếp đến an toàn tính mạng của người khác, hai người họ ra tay phản kích thuộc dạng phòng vệ chính đáng.” Trong tay cảnh sát có không ít video do quần chúng ăn dưa quay được, đã xem không sót cái nào: “Đương nhiên, nếu các người không chấp nhận hòa giải thì có thể khởi kiện ra tòa.”
Người xung đột với bọn họ ở bên cạnh chê cười: “Bọn họ còn muốn kiện á hả? Kiện đi. Lần trước có người cầm vũ khí bị người ta giết lại, tòa án cũng phán là phòng vệ chính đáng. Bọn họ có chết cũng đáng!”
Cảnh sát cũng quay đầu nhìn người nói chuyện: “Cậu đừng có ồn ào ở đây nữa, tòa án phán quyết thế nào cũng không đến lượt cậu quyết định. Chúng tôi đã xem video rồi, ban đầu bọn họ nắm cổ áo người ta còn cậu thì nhấc ghế lên định đánh người, tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên. Nếu hôm nay các người thật sự khởi kiện thì hành vi của cậu cũng không tính là phòng vệ mà gọi là ẩu đả, hiểu không?”
Người nọ ngậm miệng không nói nữa.
Mấy người gây sự không muốn kiện lên tòa án thật, cuối cùng vẫn chấp nhận hòa giải. Điền Miêu Miêu và đại ca xăm trổ ký tên xong cũng đã rời khỏi đồn cảnh sát trước.
Điền Đậu Đậu và Lăng Sấm đang chờ ở bên ngoài, ngay cả Tôn Húc Xuyên cũng chạy đến. Thấy bọn họ đi ra thì vội vàng chạy lên: “Sao rồi?”
Điền Miêu Miêu nói: “Không sao, đã hòa giải xong xuôi cả rồi, lúc đó hành động của tôi và anh Phan là phòng vệ chính đáng nên dù bọn họ có kiện lên tòa cũng không được gì.”
Lăng Sấm nghe cô nói thế thì nhíu mày: “Hôm nay cô làm thế quá nguy hiểm, trong tay những người đó có gậy, nhỡ cô bị thương thật thì sao?”
Điền Đậu Đậu nói: “Anh Sấm cứ yên tâm đi, chị em có học võ đó. Trong thôn bọn em á hả, chị ấy một chọi mười cũng ăn nữa.”
Tôn Húc Xuyên ở bên cạnh: “...”
Hồi đó chị Miêu Miêu mạnh mẽ thế á hả!
Điền Miêu Miêu khẽ ho khan, cảnh cáo liếc Điền Đậu Đậu: “Em đừng có đồn bậy đồn bạ ở đây.”
Lăng Sấm nhìn cô, cuối cùng khóe môi khẽ cong mỉm cười: “Hôm nay một cái đạp của cô đúng là giống như có học thật, không học ba bốn năm chắc chắn không đá được như thế.”
“Chị em không chỉ học ba bốn năm đâu.” Điền Đậu Đậu ở bên cạnh phụ họa: “Nhưng nơi này là thành phố A, không giống như ở thôn Thanh Tịnh, chị tùy tiện động thủ, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.”
Điền Miêu Miêu nói: “Yên tâm đi, quy tắc trường tôi rất nghiêm ngặt, thứ đầu tiên thầy dạy cho tôi là trong tình huống nào thì hành vi mới được tính là phòng vệ chính đáng.”
Ánh mắt Tôn Húc Xuyên nhìn cô càng thêm kỳ lạ: “Chị Miêu Miêu, chị từng học thật hả?”
Lúc trước anh ta toàn gọi Điền Miêu Miêu là bà chủ Điền, hôm nay lại đổi thành chị Miêu Miêu. Điền Miêu Miêu khó hiểu: “Đúng là học được tí da lông thôi.”
“Nhìn chị không giống như học tí da lông chút nào. Tuy chỉ là một cú đá đơn giản nhưng có thể nhìn ra tài của chị!” Chút tâm tư Tôn Húc Xuyên dành cho Điền Miêu Miêu đã bị cú đá ở chợ đêm của cô đá bay. Từ nay về sau, cô là chị Miêu Miêu của cậu ta!
Anh Phan vẫn luôn im lặng quay sang nhìn Điền Miêu Miêu, hỏi dò cô: “Đừng nói là thầy của em họ Giang nha?”
Điền Miêu Miêu giật mình, nhìn anh ta nói: “Đúng thế... Đừng nói là hai anh em mình là sư huynh sư muội đồng môn nha?”
Anh Phan mỉm cười, hình như cũng cảm thấy trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế: “Võ quán Giang gia có chút tiếng tăm ở thành phố A, anh từng học ở đó một thời gian.”
“Trùng hợp thế?” Điền Đậu Đậu ngạc nhiên nhìn anh ta: “Vậy sao anh không học tiếp thế? Với thể lực này của anh thì có khi lấy được giải quán quân võ thuật này nọ á.”
Anh Phan nói: “Bởi vì tôi phát hiện tôi thích đan len hơn.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Ok.
“Mọi người đừng đứng ở đây nữa, có gì về rồi nói sau.” Lăng Sấm cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này, bọn họ vội vàng dọn hàng chạy theo đến đây, xe đồ ăn vẫn còn đỗ ở chợ đêm Bắc Môn.
Điền Miêu Miêu cũng nhớ đến xe đồ ăn nhỏ của mình, cô gật đầu gọi xe quay về công viên Tinh Quang với mọi người.
Lúc này, người trong chợ đêm cũng ít đi nhiều, mấy chủ sạp khác thấy bọn họ quay về thì quan tâm hỏi han vài câu. Điền Miêu Miêu quay về xe đồ ăn của mình, không định bày hàng tiếp nữa, dù sao thì còn dư không nhiều, cô và Điền Đậu Đậu có thể xử sạch hết.
Cô nhìn Lăng Sấm cũng đang dọn dẹp đồ đạc, hỏi anh một câu: “Anh chủ Lăng, muốn ăn gì đó để bình tĩnh lại không?”
Động tác tay của Lăng Sấm khẽ dừng, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô định nướng nốt chỗ đồ còn lại tự ăn à?”
“Đúng thế.” Điền Miêu Miêu cong môi cười với anh: “Anh muốn ăn cùng không?”
“Ăn.” Lăng Sầm dọn xe đồ ăn xong rồi đi qua quầy hàng nướng của cô. Tuy Điền Miêu Miêu nói cô sẽ tự nướng nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, vẫn là Điền Đậu Đậu chịu cực nướng đồ còn cô và Lăng Sấm thì ngồi trước xe ăn, mỗi người mỗi chai nước ngọt, nói chuyện phiếm.
“Sao hồi nhỏ cô lại nghĩ đến việc học võ thế?”
Điền Miêu Miêu nghe thấy anh hỏi vậy thì không biết nghĩ đến điều gì, có chút ngượng ngùng đáp lời: “Thì hồi nhỏ lưu hành mấy cái phim ‘những thiên thần của Charlie’ rồi ‘Ba chị em mắt mèo’ đồ đó. Tôi thấy bọn họ ngầu quá nên mới nói với ba mẹ là tôi cũng muốn làm đặc công.”
Lăng Sầm im lặng một lúc nhưng vẫn không nhịn được mà phì cười.
Điền Miêu Miêu nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Đừng có cười, đây là kết quả sau bao ngày thao thức suy tư. Tôi biết tôi không làm nổi thủy thủ mặt trăng nên mới chọn mấy cái thực tế hơn rồi đó.”
Lăng Sầm cầm chai nước ngọt ướp lạnh trong tay, cố gắng khống chế khóe miệng của mình: “Ừm, vẫn còn chút lý trí nhưng không nhiều lắm.”
“...” Điền Miêu Miêu ho khan một tiếng, cô cũng không dám nghĩ đến tâm trạng của ba mẹ khi nghe cô nói cô muốn làm đặc công: “Tóm lại, tôi quậy phá đòi học võ, cuối cùng ba ném tôi vào chỗ một ông sư phụ.”
“Ông sư phụ?”
“Ừ, ông ấy họ Giang, sống ở thôn Thanh Tịnh mấy năm, nghe ba tôi bảo ông ấy là người học võ có tiếng.” Điền Miêu Miêu uống một ngụm nước ngọt, nói cho Lăng Sấm hay: “Lúc đầu tôi cứ tưởng ba lừa tôi, sau này tôi lên thành phố A học cấp hai mới phát hiện người ta có một võ quán thật.”
Lăng Sấm khẽ gật đầu, cười nhìn cô: “Vậy sao sau này cô không học tiếp? Chẳng lẽ cô cũng nhận ra bản thân thích đan len hơn à?”
“... Đâu có.” Điền Miêu Miêu nói: “Sau này bận thi đại học, bệnh tuổi teen không cần thuốc cũng khỏi.”