Điện thoại vang lên chưa được vài tiếng đã có người nhận, giọng nói quen thuộc của Đoàn Bác Siêu truyền tới từ trong ống nghe: “Đàn anh, không ngờ anh lại gọi điện thoại cho em! Từ sau khi anh về nước, anh liền không liên lạc với em nữa, em sợ anh chê em phiền nên cũng không dám liên lạc với anh…”
“Quả thật có chút phiền.” Lăng Sấm lên tiếng ngắt lời anh ta.
Đoàn Bác Siêu: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc điện thoại này không phải do anh chủ động gọi ư!
Anh ta cầm điện thoại di động đi tới chỗ yên tĩnh hơn, gắng gượng nhếch miệng, muốn khiến giọng nói của mình nghe có vẻ mang theo nụ cười: “Cho nên đàn anh tìm em có chuyện gì thế?”
Lăng Sấm đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta nhất định không phải là để tìm anh ta ôn chuyện.
Lăng Sấm nói: “Cậu biết tập đoàn Hồng Thái không?”
Đoàn Bác Siêu sửng sốt một chút rồi mở miệng nói: “Sao lại không biết được chứ? Từ khi đưa ra thị trường tới nay giá cổ phiếu vẫn luôn tăng trưởng, cao đến mức có phần bất hợp lý.”
Lăng Sấm nghe anh ta nói như vậy liền biết bọn họ đã để mắt tới tập đoàn Hồng Thái rồi: “Có phải các cậu dự định bán khống* Hồng Thái không?”
*bán khống/short sale: hành động bán một loại chứng khoán mà nhà đầu tư không sở hữu với hi vọng nó sẽ giảm giá và nhà đầu tư có thể đóng giao dịch để kiếm lợi nhuận từ mức giá chênh lệch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Bác Siêu dừng một chút, không trả lời mà hỏi lại: “Đàn anh, sao anh đột nhiên lại hỏi về Hồng Thái? Chẳng lẽ bây giờ anh đang làm việc ở Hồng Thái ư?”
“Dĩ nhiên không phải.” Lăng Sấm nói: “Bây giờ tôi đang bán cơm chiên ở chợ đêm Bắc Môn.”
Đoàn Bác Siêu: “...?”
Cái này nghe ra còn kỳ lạ hơn so với chuyện làm việc ở tập đoàn Hồng Thái nữa!
“Anh đang đùa em phải không?”
“Tôi không có hứng thú này.”
Đoàn Bác Siêu: “...”
Được thôi.
“Vậy thì có liên quan gì đến tập đoàn Hồng Thái ạ?”
Lăng Sấm nói: “Trần Bách Thái muốn đến thực hiện hạng mục này, nhưng tôi phát hiện giá cổ phiếu của bọn họ có vấn đề, hoài nghi bọn họ làm giả về tài chính.”
Đoàn Bác Siêu đã hiểu ra. Anh ta suy tính một chút rồi hạ giọng nói với Lăng Sấm: “Quả thực em đã nhìn chằm chằm bọn họ hơn nửa năm rồi, đã đến thăm và điều tra không ít lần, Trần Bách Thái này còn có một cậu em trai, mở rất nhiều công ty ma ở nước ngoài, sau đó liều mạng mua cổ phiếu nhà mình, hiện nay số cổ phiếu mà bọn họ nắm giữ trong tay đã vượt qua 70% rồi, có thể thao túng giá cổ phiếu một cách dễ dàng.”
“Thảo nào.” Lăng Sấm lên tiếng, đây quả thật không phải là tỉ lệ nắm giữ cổ phiếu mà một công ty đã niêm yết thị trường nên có: “Chắc bây giờ cậu đã nắm giữ không ít chứng cứ làm giả tài chính của bọn họ rồi đúng không?”
“Đúng là có không ít...” Đoàn Bác Siêu nói đến đây lại bàn điều kiện với Lăng Sấm: “Nếu như anh muốn xem tài liệu trong tay em, cũng không phải là em không thể cho anh, có điều sau khi nghiên cứu báo cáo, anh có thể giúp em hoàn thiện nó được không ạ?”
“... Cậu gửi qua mail cho tôi đi.”
“Được!” Đoàn Bác Siêu cúp điện thoại xong lập tức gửi email cho Lăng Sấm. Anh ta đã theo dõi con cá lớn tập đoàn Hồng Thái này lâu như vậy, cuối cùng đã đến thời điểm thu lưới rồi.
Ngày hôm sau Lăng Sấm không đến chợ đêm Bắc Môn mở quầy, Đoàn Bác Siêu gửi cho anh rất nhiều tài liệu, anh phải mất hai ngày, cuối cùng sửa ra bản chứng minh hơn ba mươi trang liệt kê hết toàn bộ chứng cứ làm giả tài chính của tập đoàn Hồng Thái ở trên đó.
Sau khi lấy được báo cáo, Đoàn Bác Siêu lập tức giao cho ông chủ của mình. Công ty ở phố Wall mà anh ta làm việc này chỉ có thể coi là một công ty nhỏ, nhưng bọn họ lại rất có tiếng tăm trong cơ cấu bán khống, nhất là sếp của họ, một người đàn ông trung niên tóc vàng hơi mập, tướng mạo nhìn qua luôn khiến người ta có một cảm giác thân thiết, mà lúc bán khống người khác thì mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Báo cáo viết rất tường tận, không để lại khe hở nào, nhưng phong cách sắc bén này giống bút tích của Evans Lăng hơn.”
“...” Trên mặt Đoàn Bác Siêu nặn ra một nụ cười, dùng tiếng Anh lưu loát trả lời ông ta: “Sếp biết mà, em và Evans cùng một thầy mà ra, phong cách có chút tương tự cũng khó tránh khỏi.”
Ông chủ đặt báo cáo trong tay xuống, cười với anh ta, hình như không tính tiếp tục truy cứu chuyện này: “Vậy bây giờ chúng ta có thể thu lưới rồi.”
Rất nhanh bọn họ đã công bố phần báo cáo này lên mạng, còn dán lại báo cáo tài chính của Hồng Thái làm bằng chứng, sự việc vừa được đưa ra thị trường chứng khoán đã lập tức hưởng ứng, cổ phiếu tập đoàn Hồng Thái rớt thẳng xuống.
Trần Bách Thái căn bản không ngờ tới phố Wall sẽ để mắt tới mình, còn gióng trống khua chiêng bán khống mình. Anh ta lập tức sai người cũng đăng báo cáo, số trang còn nhiều hơn bản báo cáo đó của của phố Wall, muốn dùng chứng cứ thuyết phục mình không làm giả tài chính mà đều là phố Wall hắt nước bẩn lên anh ta.
Nhưng báo cáo mà bọn họ đăng lên chẳng đưa đến tác dụng gì, báo cái vạch trần bọn họ làm giả quả thật là quá chặt chẽ, mặc dù số lượng từ của bọn họ nhiều hơn cũng không ngăn cản được giá cổ phiếu tiếp tục rơi xuống.
Loại chuyện như vậy vốn dĩ chẳng có quan hệ gì mấy với các chủ sạp bày sạp ở chợ đêm Bắc Môn, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện lại là ông chủ lớn Trần Bách Thái mà gần đây muốn đến chỗ này khai thác thì tất nhiên phải khác rồi.
Nhóm chat chợ đêm lập tức trở nên náo nhiệt.
Giang Thận: Tôi vừa mới nhìn thấy phố Wall bán khống tập đoàn Hồng Thái, ngày hôm nay vừa mở phiên giao dịch cổ phiếu Hồng Thái đã tụt xuống một mạch.
Tôn Húc Xuyên: ???!
Tôn Húc Xuyên: Em vừa đi search một lượt rồi, là thật đó! Họ nói tập đoàn Hồng Thái làm giả giấy tờ tài chính, bây giờ Trần Bách Thái đang mắng phố Wall ở trên mạng xã hội đấy! @Lăng
Điền Đậu Đậu: Kích thích thế á! Link ở đâu tôi cũng đi ăn dưa!
Lăng Sấm: Tag anh làm cái gì, anh ta mắng phố Wall có liên quan gì tới anh chứ?
Tôn Húc Xuyên: =. =
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Vậy bây giờ không phải là anh ta không thể khai thác chợ đêm Bắc Môn rồi ư?
Giang Thận: Chắc chắn là không được rồi, công ty của anh ta có vấn đề lớn như vậy, sao lại giao cho anh ta làm được.
Tôn Húc Xuyên: Tốt quá!
Điền Đậu Đậu: Cho nên link ở đâu vậy?
Hôm nay là ngày nghỉ mà Điền Miêu Miêu đã hứa, Điền Đậu Đậu thoải mái làm ổ ở trong phòng ăn dưa. Hai người vừa được nghỉ thì đều trở nên lười biếng, cơm cũng không muốn nấu, ba bữa cơm đều gọi đồ ăn bên ngoài.
Điền Miêu Miêu nhân cơ hội này, cuối cùng lấy bộ xếp hình gấu trúc bằng gỗ mà trước đó Lăng Sấm đã đưa cho cô ra xếp. Cô bày gấu trúc đã xếp xong lên trên bàn, cầm điện thoại di động thay đổi góc độ chụp mấy bức ảnh, cuối cùng chọn một tấm mình hài lòng nhất, dùng phần mềm sửa một chút rồi cài đặt thành hình đại diện wechat của mình.
Chị Trương: Tôi phát hiện chị Miêu Miêu đã đổi hình đại diện rồi nhé!
Chị Trương: Là bộ xếp hình gấu trúc bằng gỗ, là hình đại diện đôi với bộ xếp hình cơm chiên trứng bằng gỗ của anh Lăng Sấm à!
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: ...
Không phải, bây giờ ship couple đều tùy ý như thế ư? Couple Gấu Trúc chí ít phải là một cây gậy trúc chứ, sao lại có cơm chiên trứng!
Chị Trương: Thật ngại quá vừa nãy Tinh Tinh nghịch điện thoại.
Lăng Sấm: Không sao.
Anh Phan: Hình đại diện của hai người quả thực giống một đôi đấy.
Lăng Sấm: ...
Đúng là anh không nên nhảy ra nói chuyện mà.
Lăng Sấm: Mới vừa hỏi thầy Lưu, thầy ấy nói đám Trần Bách Thái quả thực không suy tính nữa, trải qua chuyện này bọn họ cũng sẽ cần thận chọn đối tượng hợp tác hơn.
Một câu nói của anh đã thành công kéo đề tài trong nhóm chat ra xa, không ai còn thảo luận hình đại diện đôi của anh và Điền Miêu Miêu nữa.
Có lẽ là ngày hôm nay đã làm thịt được con cá lớn Hồng Thái này nên Đoàn Bác Siêu rất vui vẻ, thậm chí không để bụng chuyện Lăng Sấm liệu có chê anh ta phiền hay không, trực tiếp gọi điện thoại cho anh: “Đàn anh, anh quả nhiên là bảo đao chưa già!”
“...” Lăng Sấm cười một tiếng về phía microphone: “Có phải cậu sống ở nước ngoài quá lâu rồi nên không còn biết nói tiếng Trung nữa? Bảo đao chưa già là hình dung người lớn tuổi.”
“Đúng ý là được, ha ha.” Đoàn Bác Siêu cười xấu hổ hai tiếng: “Chuyện của Trần Bách Thái bị lộ ra, vấn đề chỗ chợ đêm các anh chắc cũng đã được giải quyết rồi.”
“Tạm thời đã được giải quyết rồi.” Tuy Trần Bách Thái đã đi nhưng không biết ông chủ muốn đến khai thác tiếp theo sẽ như thế nào.
Đoàn Bác Siêu trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Cho nên anh thực sự bán cơm chiên ở chợ đêm ạ?”
“Ừ, buôn bán rất tốt đấy.”
Tâm trạng của Đoàn Bác Siêu bỗng trở nên phức tạp, đàn anh từng oai phong một cõi tại trường học mà bây giờ lại bán cơm chiên ở ven đường: “Em nói nhỏ cho anh biết thôi nhé, bây giờ đám Lôi Mễ đã bị cảnh sát theo dõi, lúc này vì giảm hình phạt, anh ta đang điên cuồng cắn người khác, may mà anh kịp thời rút ra, không thông đồng làm bậy với bọn họ đấy.”
Ánh mắt Lăng Sấm tối đi, mở miệng nói: “Tôi đã rời khỏi phố Wall rồi, chuyện của bọn họ không còn liên quan tới tôi nữa.”
“Ôi.” Đoàn Bác Siêu không nhịn được mà thở dài, rõ ràng đàn anh xuất sắc hơn anh ta mà lại gặp phải chuyện như vậy, cuộc đời thật là khó đoán: “Lúc đó khi anh rời đi, bọn họ ở bên ngoài bịa đặt hãm hại anh, còn liên thủ với những người khác đuổi anh đi khỏi, bây giờ coi như là trừng phạt đúng tội, tự làm tự chịu.”
“Ừ.” Lăng Sấm lên tiếng với giọng điệu bình thản, bảo anh ta: “Không còn chuyện gì khác thì tôi cúp điện thoại đây.”
“À, vâng.” Đoàn Bác Siêu vốn muốn nói, đám Lôi Mễ sắp đi đời tập thể rồi, nói không chừng đàn anh có thể trở về, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nén xuống.
Sau khi hội chợ bia kết thúc, số lượng người đến chợ đêm Bắc Môn lại khôi phục bình thường, cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng dẹp quầy vào lúc mười một giờ đêm, không còn liều mạng chịu đựng đến hai giờ nữa.
Điền Đậu Đậu cảm động đến khóc.
“Chị ơi, thứ bảy tuần sau, chúng ta không bày sạp được không ạ?” Điền Đậu Đậu tắm rửa xong, cố ý đi tìm Điền Miêu Miêu thương lượng việc này.
Điền Miêu Miêu vừa nghe, chân mày liền nhíu lại: “Không phải mới nghỉ hai ngày ư, em lại muốn nghỉ phép? Thanh niên đừng lòng tham không đáy như thế.”
“Không phải, thứ bảy tuần sau có lễ hội âm nhạc!” Điền Đậu Đậu nói đến đây, sắc mặt đỏ lên không được tự nhiên: “Em, khụ, em muốn hẹn Chúc Tinh cùng đi lễ hội âm nhạc.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô đã nhìn ra Điền Đậu Đậu có ý với Chúc Tinh từ lâu, dù sao bình thường lúc làm việc cậu ấy cũng hay hỏi han người ta rất ân cần. Nhưng dường như cô bé Chúc Tinh này chỉ coi cậu ấy là một người đồng nghiệp, hoàn toàn không có ý định yêu đương gì cả.
“Trước kia chị từng hỏi Chúc Tinh rồi, cô ấy nói bây giờ cô ấy chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền, không muốn yêu đương.”
“Cho nên em mới càng phải hẹn cô ấy đi lễ hội âm nhạc, bồi dưỡng tình cảm!” Điền Đậu Đậu nói một cách chân thành thắm thiết: “Lần lễ hội âm nhạc này được cử hành ở cạnh biển, lãng mạn biết bao! Mùa hè không nên đi biển ư!”
“...” Hình như nói rất có lý, nhưng cô biết đây đều là lời ngon tiếng ngọt mà cậu ấy nghĩ ra để xin nghỉ phép.
“Tuy sự nghiệp của thanh niên quan trọng nhưng trong lúc phấn đấu sự nghiệp cũng có thể hưởng thụ cuộc sống mà, em nói có đúng không?” Điền Đậu Đậu lấy tình, lấy lý ra để thuyết phục: “Chị ơi, chị nói xem đã bao lâu rồi chị chưa được mặc những bộ quần áo xinh đẹp mà chị treo trong tủ kia? Thế chẳng phải là phung phí của trời ư! Hơn nữa lẽ nào chị không muốn cùng anh Sấm đi ra ngoài hẹn hò ạ? Anh chị cũng có thể cùng đi lễ hội âm nhạc mà!”
Điền Miêu Miêu: “...”
Khóe miệng cô mấp máy, nhìn Điền Đậu Đậu trước mặt nói: “Bản thân em muốn nghỉ, sao còn kéo tới người chị?”
“Em chỉ nói sự thật thôi mà! lễ hội âm nhạc hiếm khi tổ chức được một lần, bỏ lỡ thì sẽ rất đáng tiếc!”
“Được rồi được rồi, cho các em nghỉ là được chứ gì?” Cuối cùng Điền Miêu vẫn đành phải nhượng bộ: “Nhưng chị vẫn phải nói trước, cho nghỉ rồi nhưng có thể hẹn được Chúc Tinh hay không thì phải xem bản lĩnh của em thôi.”
“Cảm ơn chị, chị quả đúng là chị ruột của em mà!” Điền Đậu Đậu kích động muốn tiến lên ôm cô một cái thì bị Điền Miêu Miêu ghét bỏ đẩy ra. Điền Đậu Đậu không tức giận, lúc này tâm trạng của cậu ấy rất tốt, tung tăng nhảy nhót trở về gian phòng của mình.
Điền Đậu Đậu đi rồi, Điền Miêu Miêu liền đặc biệt tìm lễ hội âm nhạc mà cậu ấy nhắc tới. Người tham gia lễ hội âm nhạc cơ bản đều là ban nhạc rock, có nhóm còn tương đối nổi tiếng, có nhóm Điền Miêu Miêu cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng trông có vẻ rất long trọng.
Hơn nữa sân khấu của lễ hội âm nhạc quả thực chọn ở cạnh biển, nghe nói buổi tối còn có biểu diễn bắn pháo hoa.
... Thật sự rất khó để không động lòng.
Nhưng cô nên hẹn ai cùng đi đây? Ở thành phố A, cô chỉ quen biết được mấy người bạn như vậy thôi, hoặc là đã kết hôn hoặc là đã có bạn trai, đều không tiện để hẹn.
Cũng không thể thật sự hẹn Lăng Sấm đi chứ?
... Không, trước tiên cô nên lo lắng liệu bây giờ còn có thể mua được vé hay không.
Cô nhấn vào app bán vé nhìn thoáng qua, quả nhiên đã bán hết sạch rồi.
Được rồi, tạm biệt.
“Điền Đậu Đậu, sao em mua được vé thế?” Cô hô một tiếng về phía cửa. Điền Đậu Đậu ở trong phòng trả lời cô: “Em mua từ trước ạ, bây giờ không còn sao?”
Điền Miêu Miêu: “...”
Đã mua xong vé rồi mới hỏi mình có thể xin nghỉ hay không chứ gì?
A.
Ngày hôm sau lúc mở hàng, Điền Đậu Đậu luôn cố tìm cơ hội nói chuyện lễ hội âm nhạc với Chúc Tinh nhưng mãi vẫn không hỏi. Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu ấy, nghĩ thầm cuối cùng nói không chừng là cô và Điền Đậu Đậu đi lễ hội âm nhạc cũng nên.
“À thì, Chúc Tinh à...” Mắt thấy sắp dẹp quầy, Điền Đậu Đậu lại lần nữa lấy dũng khí mở miệng, ai biết mới vừa gọi tên của Chúc Tinh xong, chợt nghe giọng Lăng Sấm từ bên ngoài truyền tới.
“Bà chủ Điền.” Lăng Sấm cầm hai tờ vé vào cửa trong tay, gọi Điền Miêu Miêu: “Cô có hứng thú đối với lễ hội âm nhạc không?”
Điền Miêu Miêu đang thu dọn băng ghế, nghe anh hỏi như vậy liền ngừng lại: “Lễ hội âm nhạc? Là lễ hội tổ chức vào thứ bảy tuần sau ở vịnh Tam Cầm à?”
Lăng Sấm hình như có chút kinh ngạc nhìn cô: “Cô biết à? Đã có người hẹn cậu rồi ư?”
“Không phải, là Điền Đậu Đậu muốn hẹn người khác đi xem.”
Ánh mắt Lăng Sấm thuận thế nhìn về phía Điền Đậu Đậu trong xe đồ ăn: “Cậu ấy hẹn Chúc Tinh à?”
Điền Đậu Đậu: “!”
Chúc Tinh: “?”
“Cậu ấy không hẹn em ạ.” Chúc Tinh mở miệng nói: “Chắc là hẹn những cô gái khác đi.”
“Không phải, tôi muốn hẹn cậu, chỉ có điều hôm nay quá bận rộn vẫn không tìm được cơ hội nói với cậu!” Điền Đậu Đậu gấp gáp giải thích: “Tôi nào có quen biết những cô gái khác chứ!”
“...” Chúc Tinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “À, cũng phải, cho nên hẹn tôi cùng đi?”
Điền Đậu Đậu: “...”
Ánh mắt oán giận của cậu ấy bắn về hướng Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu.
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu: “...”
“Khụ.” Lăng Sấm ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ không trông thấy: “À thì, chỗ tôi cũng có hai tấm vé, là do khách hàng của Tần Ngạn tặng cho anh ta, vị trí rất tốt. Có điều anh ta phải tăng ca không có thời gian đi nên đã cho tôi.”
“À, thì ra là thế.” Điền Miêu Miêu cũng thuận thế bỏ qua ánh mắt của Điền Đậu Đậu: “Trước đó tôi xem ở trên mạng, vé đã bị bán hết toàn bộ rồi.”
“Ừ, lễ hội âm nhạc này rất hot mà.” Lăng Sấm đưa hai tấm vé trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Nếu cậu thích thì hẹn bạn bè cùng đi gặp đi.”
Điền Đậu Đậu ở phía sau cười ha ha một tiếng, âm dương quái khí mở miệng: “Còn phí công phí sức hẹn bạn bè làm cái gì chứ? Em thấy hai người cùng đi rất thích hợp đấy.”
Lăng Sấm & Điền Miêu Miêu: “...”
Chúc Tinh ở bên cạnh nhìn họ, con mắt nhất thời sáng lên: “Nếu chị Miêu Miêu và ông chủ Lăng muốn đi thì em cũng đi!”
Điền Đậu Đậu sửng sốt một giây, lập tức mở miệng bảo: “Thế cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!”