Giang Thận vừa mới dứt lời, ông chủ đứng đằng trước còn chưa kịp mở miệng, đám người theo sau ông ta đã bắt đầu ra mặt bênh vực: “Anh là ai? Sao dám nói chuyện với tổng giám đốc Hầu như vậy?”
Tổng giám đốc Hầu này không nổi tiếng như Trần Bách Thái khi trước, mà bản thân ông ta cũng chưa đưa danh thiếp cho bất kỳ kẻ nào, nhưng người đi bên cạnh ông ta gọi ông ta là tổng giám đốc Hầu cho nên Giang Thận cũng đu theo: “Tổng giám đốc Hầu, ông có vấn đề gì với lời tôi vừa nói sao?”
Trước đây anh ấy cũng từng thực hiện dự án mở rộng kiểu này, nếu không thảo luận trước với các ông chủ, đến khi bắt đầu mở rộng sẽ gặp rất nhiều cản trở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng dường như vị tổng giám đốc Hầu này lại chẳng để chuyện ấy trong lòng, thậm chí ông ta còn nhìn Giang Thận bằng ánh mắt khinh thường: “Các cậu đồng ý thì sao? Mà không đồng ý thì sao? Mở rộng chợ đêm Bắc Môn là chuyện như ván đã đóng thuyền rồi.”
Giang Thận khẽ cười một tiếng, anh ấy nhìn thẳng ông ta: “Có lẽ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Hầu phụ trách dự án mở rộng kiểu này nhỉ? Hay là ông thử tìm hiểu kỹ lại trước đi rồi hẵng tới?”
“Cậu chỉ là một kẻ bán Dilao, cậu thì biết cái gì? Còn dám đứng đây dạy tổng giám đốc Hầu nên làm việc thế nào ư?” Người đi bên cạnh tổng giám đốc Hầu tiến lên vài bước, mở miệng nói.
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu sợ bọn họ sẽ xuống tay với Giang Thận nên vội lao tới, chị Trương cũng kéo Lương Tinh Tinh sang một bên vì sợ mấy người này sẽ đánh lây sang cả cô bé.
Những vị khách có mặt trong chợ đêm thi nhau nhìn về phía này, họ cũng không còn tâm trạng ăn nữa. Anh Phan và Tôn Húc Xuyên cũng chạy tới, đứng chắn trước mặt đám người của tổng giám đốc Hầu.
Mới giây trước, đám cấp dưới đi theo tổng giám đốc Hầu còn tỏ vẻ kiêu căng ngạo nghễ, giờ thấy nhiều người như vậy họ cũng biết kiềm chế hơn chút. Đặc biệt là khi thấy một ông anh có hình xăm trên cánh tay, bọn họ vội lùi về sau một bước, nói: “Các người tính làm gì? Định đánh người hay sao?”
“Rốt cuộc ai mới là kẻ muốn đánh người đây?” Tôn Húc Xuyên nhìn bọn họ, nói: “Tôi đã quay lại chuyện vừa nãy rồi, các người đừng hòng ngậm máu phun người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nói những lời này, trên tay Tôn Húc Xuyên vẫn cầm chiếc điện thoại đang bật chế độ quay chụp. Đám người bên cạnh tổng giám đốc Hầu muốn cướp điện thoại của cậu ta, nhưng Tôn Húc Xuyên đã né sang một bên, động tác vô cùng linh hoạt: “Làm gì vậy? Định cướp bóc à?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, lại có thêm một vài ông chủ sạp hàng trong chợ đêm chạy tới vây quanh bọn họ. Chỉ vài phút trước thôi, đoàn người của tổng giám đốc Hầu oai phong, ngông nghênh không ai bì nổi nay lại trông yếu thế đáng thương.
“Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có chụp ảnh.” Tổng giám đốc Hầu vừa giơ tay che mặt vừa nói: “Đám người các người đúng là chẳng ra cái mẹ gì, thảo nào chỉ có thể dựng quầy hàng ở đây để buôn bán.”
“Ông nói vậy là có ý gì hả?” Trước đó chị Trương vốn đã bất mãn với ông ta rồi, giờ nghe ông ta mở miệng nói những lời đó, chị ấy lại càng giận hơn, mở miệng nói: “Chúng tôi bán hàng ở đây, chúng tôi tự kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, không ăn trộm không cướp đoạt của ai. Nếu ông khinh thường nó thì đừng vác mặt tới đây nữa, dù sao cũng chẳng ai hoan nghênh ông tới đây.”
Chị ấy vừa dứt lời, cảm xúc của những người khác cũng được đẩy lên cao trào, họ liên tục phụ hoạ chị Trương. Tổng giám đốc Hầu không nhịn nổi nữa, há miệng thét to hơn bọn họ: “Các người đừng có mà hiểu lầm, sau này tôi là ông chủ chịu trách nhiệm về dự án mở rộng này. Các người thích thì ở còn không thích thì cút mau đi, không ai cần các người ở lại!”
Trước đó Điền Miêu Miêu không nói lời nào, nhưng lúc này cô không nhịn nổi nữa: “Tổng giám đốc Hầu, chợ đêm Bắc Môn được tạo thành từ những quán bán hàng rong, phải có những ông chủ mở quầy hàng ở đây mới có chợ đêm Bắc Môn. Không có những ông bà chủ sạp hàng rong như chúng tôi thì chợ đêm Bắc Môn chẳng là cái gì cả.”
Tổng giám đốc Hầu không quá để tâm tới những lời cô nói, ông ta nhếch mép cười, tỏ vẻ khinh thường: “Các cô cậu có thể kiếm tiền ở chỗ này cũng chính nhờ lượng người biết tới chợ đêm Bắc Môn. Vậy những người tới chợ đêm Bắc Môn này từ đâu mà ra? Đó là nhờ công viên Tinh Quang! Các người thật sự cho rằng chợ đêm Bắc Môn sẽ không thể hoạt động nữa nếu không có các người ư? Người tới cái đoạn đường này chỉ để kiếm tiền, các cô cậu không muốn ở lại thì vẫn còn rất nhiều người tình nguyện tới mở sạp tại đây, chẳng lẽ tôi lại đi lo không tìm thấy chủ quầy mới sao?”
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lại càng kích động. Đám cấp dưới của tổng giám đốc Hầu vội vàng đứng vây quanh bảo vệ ông ta, đồng thời cảnh cáo những người xung quanh: “Các người đừng làm xằng làm bậy, có cảnh sát ở gần đây đấy, cẩn thận không tôi sẽ cho đám các người ăn không hết gói đem đi đấy.”
“Vậy anh báo cảnh sát đi, tôi muốn xem thử ai mới là kẻ ăn không hết gói đem đi!”
“Đúng vậy, giờ vẫn chưa có thông báo chính thức mà ông đã coi mình là ông chủ của nơi này ư?”
Càng ngày càng có nhiều người rút điện thoại quay chụp, tổng giám đốc Hầu che mặt, ông ta muốn rời đi: “Các người mau tránh ra, các người chỉ là một đám điêu dân thôi!”
“Ông nói ai là điêu dân hả? Chúng tôi là điêu dân, vậy ông là cái chó gì?”
“Tôi thấy ông chủ như ông cũng chẳng có bản lĩnh lắm, nhưng cái dáng vẻ ngông nghênh ấy thì không ai bằng!”
Tổng giám đốc Hầu mắc kẹt trong đám người, ông ta không thể cử động nổi. Mãi sau, cảnh sát tới mới có thể giải cứu ông ta từ giữa đám đông.
Khi được cảnh sát hộ tống đi, tổng giám đốc Hầu vẫn luôn miệng chửi rủa bọn họ. Chưa hết, ông ta còn buông lời cay độc rằng đợi sau khi ông ta mở rộng khu chợ đêm này, ông ta sẽ đuổi tất cả những chủ quán động tới ông ta ngày hôm nay đi.
Tổng giám đốc Hầu rời đi rồi nhưng cảm xúc của mọi người vẫn chưa được ổn định. Có điều, bọn họ vẫn phải tiếp tục công việc buôn bán của ngày hôm nay cho nên tất cả đành quay về quầy hàng của mình.
Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu đang đi bên cạnh mình, hỏi cô: “Cô không bị thương ở đâu đó chứ?”
“Không có.” Điền Miêu Miêu lắc đầu, mặc dù vừa nãy mọi người tương đối kích động, nhưng cũng không có ai thật sự ra tay, tất cả chỉ tranh luận bằng miệng. Sau khi chắc chắn cô thật sự không gặp vấn đề gì, Lăng Sấm mới yên tâm: “Vậy cô quay về sạp hàng rồi tiếp tục buôn bán đi, tôi thấy hôm nay cô chuẩn bị khá nhiều đồ, không bán hết sẽ phí lắm.”
“Ừm.”
Điền Miêu Miêu quay về xe hàng, Điền Đậu Đậu quan tâm cô: “Chị, chị không sao chứ?”
Điền Miêu Miêu trừng mắt lườm cậu ấy một cái: “Sao vừa nãy em không ra mặt quan tâm chị như vậy đi?”
“… Vừa nãy em cũng tính tới đó, nhưng em không có cơ hội.” Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang nướng thịt, mà lò nướng thì không thể bỏ ngỏ không trông, sao bọn họ dám qua đó hóng hớt cho được. Đến khi muốn qua xem thử thì người đứng vây quanh chật cứng như một bức tường, có muốn chen cũng không chen nổi: “Chưa hết, với bản lĩnh của chị, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng là chị cứu em thôi.”
“…” Xem ra Điền Đậu Đậu cũng tự biết mình biết ta.
Nhưng mà vừa nhìn đã biết tên tổng giám đốc Hầu kia không phải loại tốt đẹp gì, hôm nay mọi người làm loạn đến cỡ đó, nếu sau này người thực hiện dự án mở rộng nơi này thực sự là ông ta thì e công việc buôn bán của mọi người sẽ gặp bất trắc.
Những ông chủ khác cũng thấy lo lắng về chuyện này, nhóm chợ đêm lại sôi nổi.
Tôn Húc Xuyên: Anh Sấm, anh mau đi hỏi thầy Lưu về chuyện của tổng giám đốc Hầu đi!
Tôn Húc Xuyên: Thầy Lưu sẽ không để ông ta mở rộng nơi này!
Chị Trương: Vừa nãy ông ta nói sẽ không cho chúng ta buôn bán ở nơi này nữa, nếu ông ta là người thực hiện dự án mở rộng này thật thì chúng ta phải làm sao?
Lăng Sấm: Trước mắt mọi người đừng lo lắng quá, để tôi đi hỏi thầy Lưu.
Giang Thận: Ông ta muốn mở rộng nơi này nhưng lại muốn đuổi hết các chủ quán ở đây đi, chuyện này thật sự quá vô lý. Nếu hết cách, chúng ta có thể tạo áp lực thông qua truyền thông.
Tôn Húc Xuyên: Anh Giang nói rất chuẩn! Chúng ta hãy vạch trần những chuyện ông ta làm lên mạng! Dù sao lúc nãy cũng có rất nhiều người quay video mà!
Giang Thận: Trước đây tôi từng gặp những chuyện thế này rồi, những chủ quán có rất nhiều cách để ngăn chặn việc mở rộng này.
Điền Đậu Đậu: Hay là chúng ta đình công một ngày đi! Không phải ông ta nghĩ ai tới cũng được à, vậy để ông ta tự tới làm đi!
Điền Miêu Miêu: ... Chị thấy hình như em không muốn ra quán mình làm đúng không?
Tôn Húc Xuyên: Tôi thấy ý tưởng của Đậu Đậu cũng được đó! Chúng ta thử đình công một ngày, để các bên liên quan biết quyết tâm của chúng ta! Dù sao tôi cũng không cần tên tổng giám đốc Hầu đó thực hiện dự án mở rộng nó!
Giang Thận: Tôi cảm thấy cũng không hẳn là không được.
Anh Phan: Tôi thấy cũng ổn, vừa hay, tôi có thể ở nhà với vợ.
Chị Trương: Mẹ em cũng muốn nghỉ! Lâu rồi mẹ chưa được nghỉ ngơi!
Lăng Sấm: Tôi vừa mới hỏi thầy Lưu nhưng thầy ấy chưa trả lời tin nhắn của tôi, mọi người nghỉ ngơi một ngày cũng được, coi như tranh thủ nghỉ xả láng.
Điền Miêu Miêu: “…”
Khoan đã, không phải họ thật sự muốn đình công một ngày đó chứ?
Vì để chống lại dự án mở rộng chợ đêm Bắc Môn do tổng giám đốc Hầu phụ trách, các chủ quán hưởng ứng vô cùng nhiệt tình trong nhóm, nói họ đồng ý nghỉ ngơi một ngày, không ra quán làm việc. Điền Đậu Đậu còn đặt một cái tên cho ngày này là: Ngày chợ đêm Bắc Môn đóng cửa.
Tất cả mọi người đã quyết định đóng cửa quán nghỉ ngơi, Điền Đậu Đậu nóng lòng đi bàn bạc với Chúc Tinh xem nên đi chơi như nào.
Nhưng có vẻ Chúc Tinh không hứng thú như cậu ấy: “Còn đi chơi đâu được nữa? Tất nhiên là nằm dài trong nhà cả ngày rồi.”
Trước đây, nếu Chúc Tinh có một ngày nghỉ phép, cô ấy cũng thích hẹn mấy người bạn ra ngoài xem phim điện ảnh hay hát hò. Nhưng từ khi cô ấy tới làm việc ở quán nướng của Điền Miêu Miêu, cô ấy nhận ra bán nướng BBQ ở chợ đêm còn mệt hơn học việc ở sau bếp rất nhiều!
Cho nên nếu có một ngày nghỉ, cô ấy chỉ muốn nằm dài trong nhà, không muốn đi bất cứ đâu cả.
Nghe Chúc Tinh nói muốn ở nhà, đầu óc Điền Đậu Đậu quay cuồng: “Này, chẳng phải trước đó anh Sấm có nói sẽ mời chúng ta tới biệt thự của anh ấy chơi sao? Hay là chúng ta hãy tranh thủ ngày nghỉ này để tới nhà anh Sấm chơi đi?”
Quả nhiên, hai mắt Chúc Tinh bừng sáng: “Cách này cũng không tồi! Nhưng mà anh Sấm có đồng ý không? Không chừng ngày đó người ta có kế hoạch riêng rồi.”
“Hỏi là biết ngay ấy mà.”
Điền Đậu Đậu đang định gửi tin nhắn cho Lăng Sấm, giọng Điền Miêu Miêu ngoài xe hàng vọng vào: “Món nướng chay ở bàn số hai đã sẵn sàng chưa? Người ta giục mấy lần rồi!”
Điền Đậu Đậu: “…”
Tâm lý của các thực khách ở chợ đêm Bắc Môn khá ổn định, dù vừa nãy có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới việc ăn uống của bọn họ!
“Rồi rồi, có ngay!” Điền Đậu Đậu không có thời gian rảnh để động vào điện thoại, chỉ đành bưng đồ nướng chín lên cho khách trước.
Bận tối mặt đến hơn mười hai giờ, quầy hàng cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã dọn sạp. Lăng Sấm lái xe hàng đi rồi, nhưng Giang Thận bên quán đối diện vẫn còn ở đó, anh ấy nhìn về phía Điền Miêu Miêu, sau đó bước tới hỏi cô: “Em tính làm gì vào hôm đóng cửa quán đó?”
Điền Miêu Miêu nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra nữa, chắc là ở trong nhà cả ngày.”
Giang Thận đưa ra lời đề nghị: “Hay là anh mời mọi người đi ăn cơm vào hôm đó nhé?”
Chúc Tinh đứng bên cạnh nghe thấy, cô ấy bỗng nhớ ra chuyện mình đã quên nói với anh Sấm! Tất cả là tại tên tổng giám đốc Hầu kia hại!
“Chị Miêu Miêu, ông chủ Giang, vừa nãy Đậu Đậu hỏi anh Sấm, nói có thể đến biệt thự của anh ấy chơi vào hôm nghỉ đó!” Chúc Tinh vội tung một nguồn tin chưa chuẩn xác.
Điền Miêu Miêu ngẩn người, nhìn cô ấy: “Điền Đậu Đậu hỏi khi nào?”
“Chỉ vừa mới nãy thôi! Anh Sấm đồng ý rồi!”
“Vậy à…” Đúng là trước đó Lăng Sấm có nhắc tới chuyện mời bọn họ tới biệt thự chơi, nhưng nếu vậy thì phải xử lý sao với Giang Thận đây? Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thận theo phản xạ tự nhiên, con ngươi anh ấy giật giật, nói với cô: “Không biết ông chủ Lăng có để ý nếu anh đi cùng?”
“… Về vấn đề này thì hỏi thử sẽ biết.” Điền Miêu Miêu nói, sau đó cô rút điện thoại gửi tin nhắn cho Lăng Sấm.
“Có phải Đậu Đậu hẹn tới biệt thự anh chơi vào hôm chợ đêm đóng cửa không?”
Lăng Sấm vừa mới tắm rửa xong, anh không nhìn thấy tin nhắn của Điền Đậu Đậu, tới khi thấy Điền Miêu Miêu hỏi như vậy anh mới out ra ngoài nhìn tin nhắn của Điền Đậu Đậu.
Đúng là cậu ấy đã hỏi anh có thể tới biệt thự anh chơi vào ngày nghỉ đó không.
Lăng Sấm quay lại hộp chat với Điền Miêu Miêu, trả lời cô: Ừ, vừa hay ngày đó tôi khá rảnh, mọi người tới chơi đi, rủ cả Chúc Tinh nữa.
Điền Miêu Miêu: Cái này… Anh Giang nói anh ấy cũng muốn đi.