Lúc Điền Miêu Miêu đi vào, Lăng Sấm đã dựa vào ghế sô pha ngủ.
Cô đi đến bên người Lăng Sấm nhìn một hồi, hỏi Chu Khải Tinh bên cạnh: “Anh ấy không sao chứ?”
Chu Khải Tinh nói: “Cậu ấy hơi buồn ngủ, lại bụng không uống rượu, ngủ một lát chắc là ổn rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa, hôm nay Lăng Sấm cũng sáng sớm đã qua nhà trai, đón cô dâu cũng lăn lộn hơn nửa ngày.
Lăng Sấm ngủ tầm nửa tiếng thì tự mình tỉnh lại, Điền Miêu Miêu thấy anh mở to mắt, hỏi anh: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
“Ừm, tốt hơn vừa rồi nhiều.” Lăng Sấm vuốt tóc của mình, đứng dậy rót nước lọc cho mình: “Lúc tôi ngủ Chu Nhất Minh đang hát, thức dậy vẫn là cậu ấy.”
Giọng hát của Chu Nhất Minh đang biểu diễn bỗng dừng lại, sau đó lại hát tiếp. Chu Khải Tinh cầm điện thoại gửi tin nhắn, nói với đám người Điền Miêu Miêu: “Cháu gái của tôi cũng qua hát, mọi người còn muốn hát thì bây giờ tranh thủ đi, đợi lát nữa bọn họ tới lại không giành được microphone.”
Lăng Sấm không có hứng thú gì, nhưng nhìn thấy Điền Miêu Miêu trước đó hát rất vui vẻ lại than phiền Chu Khải Tinh một câu: “Cậu không thể đặt thêm một phòng khác sao?”
“Trước đó tôi cũng không biết có bao nhiêu người muốn tới, cho nên cũng chỉ đặt một phòng lớn, lúc này không còn phòng nữa rồi.” Ở hôn lễ bạn bè bình thường ăn tiệc xong sẽ rời đi, người sẽ ở lại uống trà ca hát chủ yếu là người thân trong nhà và bạn bè rất thân thiết: “Muốn cùng Phạm Hinh Dư qua quán trà đánh mạt chược không, để nơi này lại cho mọi người?”
Người ngồi uống trà chơi mạt chược ở quán trà đều là người lớn hai nhà, Phạm Hinh Dư có chút không muốn đi: “Em không muốn xã giao với người lớn nữa, nếu không anh qua đó một mình đi, em ở lại bên này với bọn họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Khải Tinh biết cô ấy không thích những trường hợp này liền gọi Chu Nhất Minh: “Thế thì lát nữa Nhất Minh qua đó với anh, để nơi này lại cho người khác.”
Chu Nhất Minh: “…”
Cậu ấy cũng không muốn đối phó với người lớn mà!
Điện thoại của Chu Khải Tinh lại rung lên một cái, sau khi anh ấy đọc tin nhắn xong nhìn về phía Lăng Sấm một cái, đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, quan tâm hỏi một câu: “Cậu không hát một bài sao?”
Lăng Sấm cầm ly pha lê trong tay, ngửa đầu uống một ngụm: “Có lời gì thì cứ việc nói thẳng, dáng vẻ này của cậu khiến người ta thấy lạ không quen.”
“…” Chu Khải Tinh cười gượng hai tiếng, nói với anh: “Chính là Đinh Dao kia, không biết cô ấy nghe được tin hôm nay tôi kết hôn từ chỗ nào, còn biết cậu là phù rể, muốn bảo tôi khuyên tôi giúp cô ấy.”
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn anh ấy, mở miệng nói: “Khuyên tôi cái gì?”
“Chính là chuyện công việc.” Chu Khải Tinh nói: “Công ty bọn họ tôi cũng đã xem qua, quả thật không tệ, cậu cũng không thể bán cơm chiên ở chợ đêm Bắc Môn mãi chứ?”
Lăng Sấm cong môi một cái khó mà nhìn thấy, mắt đen hếch lên: “Cũng không phải không thể, nói không chừng có thể mở đầy chi nhánh trên cả nước thì sao?”
Chu Khải Tinh: “…”
Đừng nói, nếu như là Lăng Sấm, không chừng thật sự có thể làm được. :)
“Chuyện của tôi bản thân tôi rõ ràng, ngược lại là cậu…” Lăng Sấm cười nhạo liếc anh ấy mấy cái: “Cậu lén thêm wechat hoa khôi khoa chúng ta, Phạm Hinh Dư biết không?”
“… Vì sao tôi lén thêm, tôi không phải là vì cậu sao!” Chu Khải Tinh biết ngay, anh ấy không nên đồng ý giúp Đinh Dao chuyện này.
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị người khác đẩy ra, sau khi cháu trai cháu gái của Chu Khải Tinh đến, trong phòng lập tức ầm ĩ hơn nhiều.
Chu Khải Minh nhường microphone cho bọn họ, bản thân đi cùng Chu Khải Tinh tới quán trà. Ban đêm còn ăn tối ở khách sạn một bữa, người ăn không nhiều, nhưng mà món ăn cũng không tệ lắm. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Ăn cơm tối xong, cũng không có phân đoạn náo động phòng, Lăng Sấm đặt một chiếc xe, định đi cùng Điền Miêu Miêu.
“Bởi vì hôm nay mọi người đều cùng ngồi xe cưới vậy nên tôi cũng không lái xe.” Lăng Sấm gọi xe xong, nói với Điền Miêu Miêu bên cạnh: “Tôi bảo lái xe đưa cô về trước.”
“Được.” Điền Miêu Miêu cầm quà phù dâu Phạm Hinh Dư đưa cho mình, Lăng Sấm cũng cầm một túi giấy cùng kiểu trong tay. Điền Miêu Miêu cúi đầu nhìn một cái, có phần tò mò hỏi anh: “Phần quà của phù rể và phù dâu giống nhau không?”
“Chắc là giống nhau, tôi còn chưa mở ra xem.” Lăng Sấm nói xong thì cũng cúi đầu nhìn xuống: “Bên trong của cô là cái gì?”
“Có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, phù rể cũng là mỹ phẩm dưỡng da sao?”
“…” Lăng Sấm không nghĩ tới bọn họ sẽ đưa mỹ phẩm dưỡng da, anh lấy hộp trong túi giấy ra, mở ra nhìn thoáng qua: “Quả nhiên cũng là mỹ phẩm dưỡng da.”
“Nhưng mà của anh đây là đồ nam, của tôi là đồ nữ, nhiều món hơn anh!” Điền Miêu Miêu đến gần nhìn một cái, nói với Lăng Sấm: “Tinh dầu cũng chia thành đồ nam đồ nữ đấy.”
Lăng Sấm cười một tiếng, hỏi cô: “Vậy gói trà này thì sao? Cũng chia nam nữ sao?”
“Gói trà ngược lại là giống nhau ha ha ha.” Điền Miêu Miêu quan sát Lăng Sấm một hồi, có phần tò mò hỏi anh: “Bình thường anh có ông mỹ phẩm dưỡng da không? Làn da của anh xem ra rất tốt đấy.”
Lăng Sấm nói: “Cũng có ông nhưng mà có lẽ không ông thường xuyên như cô.”
Đuôi lông mày Điền Miêu Miêu nhếch lên: “Sao mà anh biết tôi ông thường xuyên?”
“Tôi đoán là sớm tối sẽ đều ông nhỉ? Nhất là bây giờ bán đồ nướng, nhiều khói dầu, càng phải dưỡng da cẩn thận.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Ông chủ Lăng hiểu rõ nhỉ.
“Xe tới rồi.” Lăng Sấm nhìn thấy xe mình đặt, nói với Điền Miêu Miêu bên cạnh: “Chính là chiếc này.”
Xe dừng lại trước mặt hai người họ, Lăng Sấm mở cửa xe, nghiêng nhẹ người tránh ra: “Cô lên trước đi.”
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu cầm theo đồ khom lưng ngồi xuống, Lăng Sấm còn đưa tay che đỉnh đầu giúp cô. Sau khi hai người đều ngồi xuống, tài xế lập tức lái xe đi.
Chu Nhất Minh ở bên cạnh nhìn xe của bọn họ đi xa, hôm mộ nói một câu: “Ở cùng một khu thật là tốt, còn có thể chia tiền xe.”
Diêu Trân bên cạnh suýt chút nữa trợn mắt trắng: “… Cậu cảm thấy Lăng Sấm sẽ lấy tiền xe của Miêu Miêu sao? Cậu thật sự là độc thân bằng thực lực mà.”
Chu Nhất Minh: “…”
Cuối cùng quả thực là Lăng Sấm không lấy tiền xe của Điền Miêu Miêu, hơn nữa sau khi biết được Điền Miêu Miêu thích túi trà sữa trong phần quà còn đưa luôn phần của mình cho cô.
Điền Miêu Miêu cầm theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Điền Đậu Đậu đang ngồi ở phòng khách xem tivi nhìn thấy cô, bất ngờ nói: “Chị, chị đây là đi làm phù dâu cho người ta hay là đi nhận quà vậy? Còn cầm nhiều đồ về như thế?”
“Đều là quà dành cho phù dâu, em không có phần.”
“Hứ, keo kiệt.” Điền Đậu Đậu ngồi thẳng người, lại hỏi cô: “Thế hôm nay chị lấy được bao nhiêu bao lì xì? Chia cho em một ít thôi?”
Điền Miêu Miêu suy nghĩ một lát, cảm thấy cái này cũng được. Sau khi cô đặt đồ của mình xuống, móc ra một chồng bao lì xì lớn trong túi ra đưa cho Điền Đậu Đậu: “Mấy cái này cho em hết, từ từ mà đếm.”
“Trời ạ nhiều thế sao?” Điền Đậu Đậu quả thật vừa mừng vừa lo, hóa ra chị mình đối xử tốt với mình như thế sao!
Lúc Điền Miêu Miêu đi tắm rửa, Điền Đậu Đậu ngồi trong phòng khách bóc hết bao lì xì, mỗi một bao đều là một đồng, chỉ có một đồng! Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
“…” Cậu ấy đếm cẩn thận một lần, mở hết chồng bao lì xì lớn này lại chỉ có bốn mươi hai đồng.
Cậu ấy cực kỳ nghi ngờ chị của mình lười bóc đống bao lì xì này.
Cậu ấy lẩm bẩm hai tiếng, gửi tin nhắn cho Chúc Tinh: “Chúc Tinh, ngày mai mời cậu uống trà sữa!”
Chúc Tinh: Cậu trúng xổ số à?
Điền Đậu Đậu chụp chồng bao lì xì, gửi cho cô ấy: “Chị tôi cho tôi, khoản tiền lớn bốn mươi hai đồng, có thể mua hai cốc trà sữa.”
Chúc Tinh: Chị Miêu Miêu thật là tốt!
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu ấy cảm thấy người tốt là Chúc Tinh.
Ngày hôm sau đồ nướng Miêu Miêu buôn bán bình thường, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe màu hồng của mình đúng giờ xuất hiện ở chợ đêm Bắc Môn.
Hôm qua cô và Lăng Sấm đều nghỉ ngơi, hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn bọn họ đều mang theo mập mờ, cũng may sau khi nhiều người, mọi người liền vội vàng làm ăn không có thời gian rảnh tám chuyện.
Hơn mười giờ bỗng nhiên bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, Điền Miêu Miêu nhìn thời tiết này, sợ lát nữa mưa lớn, nhanh chóng nói với khách đang ngồi ở bàn: “Trời mưa rồi, có cần đóng gói đồ chưa ăn hết cho mọi người không?”
Mặc ô ở bàn của cô có ô che nắng che mưa nhưng ô cũng không lớn, nếu như lát nữa mưa lớn cũng khá là phiền phức.
“Không sao chúng tôi ăn ở đây, cũng sắp xong rồi.”
“Được thôi, nhưng mà nếu như mưa lớn, mọi người đi kiểu gì?” Mọi người đi bộ dạo chợ đêm, cũng không cầm ô.
“Xe của tôi dừng gần đây, lát nữa chạy qua đó là được.”
“Được.” Khách hàng đã nói như thế, Điền Miêu Miêu cũng không khuyên nữa.
Bọn họ kiên trì ở lại chợ đêm ăn uống, rất nhiều khách hàng khác thấy trời mưa cũng vội vàng chạy đi, chủ quầy cũng vội vàng dọn quán, người ở chợ đêm nhất thời ít đi rất nhiều.
Chẳng được bao lâu, mưa bắt đầu lớn lên, ô che mưa cũng không chống chịu nổi cơn mưa lớn này, giống như là lúc nào cũng có thể bị hất bay, gió thổi nước mưa bay vào, làm ướt nhẹp quần áo. Cũng may sau khi trận mưa này đi qua, mưa rơi nhỏ đi chút, mấy khách hàng vừa rồi ở lại nơi này ăn đồ nướng thanh toán xong, nhân lúc này chạy vào trong xe.
Lăng Sấm che ô đi tới, nhìn cô hỏi: “Cô định dọn quán sao?”
Điền Miêu Miêu gật nhẹ đầu: “Chắc là không còn ai nữa đâu, chờ nướng chín phần của khách mời kia xong rồi dọn quán luôn.”
Còn có người đang chờ đồ nướng mình gọi, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang nướng ở bên trong. Lăng Sấm cất ô đi đến phía dưới ô của Điền Miêu Miêu, nói với cô: “Bên kia tôi đã dọn dẹp gần xong rồi, tôi ở đây giúp cô.”
“Vậy cảm ơn nhiều.” Điền Miêu Miêu cười với anh nói tiếng cảm ơn: “Dù sao hôm nay còn chưa bán xong đồ nướng, tôi bảo Đậu Đậu nướng cho anh, anh mang về ăn nhé?”
“Không cần, lát nữa lại mưa lớn rồi.” Anh nói, đưa ô trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Cô cầm ô đi.”
Điền Miêu Miêu nhìn ô trong tay anh, không nhận lấy: “Vậy thì anh ông cái gì?”
Lăng Sấm nói: “Tôi không sao, ướt mưa chút mà thôi.”
Điền Miêu Miêu nhìn bộ đồ còn khá là khô ráo trên người anh, nói với anh: “Anh cứ cầm ô đi, dù sao quần áo của tôi cũng ướt rồi.”
Khách hàng chờ đồ nướng bên cạnh nhìn bọn họ, cười với bọn họ: “Ông chủ Lăng, bà chủ Điền, nếu như hai người không cần ô thì không bằng cho tôi mượn đi?”
Lăng Sấm: “…”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cuối cùng cũng đưa ô cho khách hàng này, anh ấy ở gần đây, đi bộ tới chợ đêm, nếu như không có ô thì thật sự xối mưa cả đường để về. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Điền Miêu Miêu đóng gói đồ nướng của anh ấy xong, thu tiền, bắt đầu cùng Lăng Sấm dọn dẹp đồ đạc. Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh cũng ra hỗ trợ, mấy người cùng làm cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã dọn đồ vào trong xe, chỉ là cũng đều ướt hết.
“Sau khi trở về tắm nước nóng, tốt nhất uống thêm gói thuốc, phòng ngừa bị cảm.” Lăng Sấm nhìn nước mưa trên trán Điền Miêu Miêu, rút mấy tờ khăn giấy lau cho cô.
Điền Miêu Miêu thấy thế, nhanh chóng học theo: “Chúc Tinh, trên mặt em cũng có nước, chị lau giúp em nhé.”
“Cảm ơn chị, em tự lau được rồi.” Chúc Tinh cũng rút mấy tờ khăn giấy, lau khô nước mưa trên mặt mình.
Điền Đậu Đậu im lặng một lát, nhìn cô ấy nói: “Trên mặt tôi có nước, cậu có thể lau giúp tôi không?”
“…” Chúc Tinh không nói liếc cậu ấy, rút mấy tờ giấy nhét vào tay cậu ấy.
“Nhân lúc bây giờ mưa nhỏ, anh đi mau đi.” Điền Miêu Miêu không để ý Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh bên kia, nói với Lăng Sấm: “Lát nữa mưa lớn lái xe không an toàn.”
“Ừm, vậy tôi đi trước, cô về tới nơi thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Được.” Điền Miêu Miêu thấy anh đi về rồi mới lái xe đồ ăn rời khỏi chợ đêm Bắc Môn.
Vừa tới cửa khu dân cư, mưa lại lớn, hơn nữa còn lớn hơn cơn mưa trước đó, gió cũng thổi vù vù.
“May mà đưa Chúc Tinh về nhà trước rồi.” Điền Miêu Miêu dừng xe xong, cùng Điền Đậu chuyển phần xâu nướng còn lại lên tầng: “Những phần này chỉ có thể tự mình ăn thôi.”
Điền Đậu Đậu nói: “Nếu như chúng ta có một cửa hàng, cũng không cần sợ trời mưa.”
“Thế không phải là phải rời khỏi chợ đêm Bắc Môn sao?” Điền Miêu Miêu liếc cậu ấy một cái.
Điền Đậu Đậu hiểu rõ gật đầu, mở miệng nói: “Cũng đúng, chị và ông chủ Lăng sao mà tách ra được.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lời của cô cũng không có ý này. :)