"Tôi đoán không sai mà, người đã đặt phòng 502 chính là cô, Trần Yến."
Đến nước này cũng không còn gì phải che giấu nữa, Trần Yến bấc giác nhếch mép cười nhạt : "Phải, là tôi."
"Nói đi, ba mẹ tôi đang ở đâu ?" Hàm Nghi hỏi, tựa lưng vào thành ghế, mắt chuyển hướng nhìn lên trần nhà.
Trần Yến chỉ cười khinh bỉ, chêm vào một câu : "Không biết.
Tự đi mà tìm."
Hàm Nghi nghe vậy cười lớn, như điên dại, một nụ cười như có như không nhưng lại làm người đối diện sắc mặt thoáng chốc tái xanh.
Cô tiến về phía Trần Yến giơ ra chiếc điện thoại.
Trong màn hình là một cô gái có diện mạo y hệt Trần Yến, không ai khác chính là người chị sinh đôi của ả, Trần Ngọc, đang bị trói trên nền nhà, sát bên đầu còn có một họng súng nhắm thẳng vào thái dương.
"Sao nào ? Sự im lặng của cô có thể giết chết chị mình đấy, có biết không ?"
Thấy Trần Yến vẫn không có thái độ hợp tác, Hàm Nghi chỉ đành cười khổ, cười cho sự ngu ngốc vô bổ kia.
"Cho cô ba giây."
"Ba."
"Hai."
"Đươc, tôi nói." Trần Yến đến tận lúc này mới đầu hàng, chỉ e rằng nếu không thuận theo, Hàm Nghi sẽ thật sự giết chết em gái mình.
"Khu nhà hoang nằm sau nhà thờ Victoria thuộc vùng đất phía Tây." Ả còn không quên nhấn mạnh câu cuối cùng : "Đến đó nhặt xác cha mẹ về đi."
"Cái gì ?" Hàm Nghi xách cổ áo Trần Yến vò mạnh đến nỗi nhàu nhĩ cả phần vải, dùng tất cả sự tức giận vốn có trút lên ánh mắt lạnh lẽo đổ xuống người đối diện.
Trần Yến thật sự bị cái nhìn này doạ sợ rồi, ả nuốt một ngụm nước bọt, trong giọng nói tuy có chút đanh thép nhưng rất biết chừng mực : "Hiện tại ba mẹ cô bị giam ở đó, tổ chức nói sớm muộn gì họ cũng sẽ bị giết.
Tôi không nắm rõ tình hình, cô chỉ có thể tự đi mà xem."
Hàm Nghi buông tay xuống, để lại phần áo xộc xệch trên người cô gái kia, trước khi đi còn quay đầu lại hỏi : " Câu cuối cùng, có phải các người đã ép ba tôi dụ tôi đến căn phòng 502 phải không ?"
Đây dường như chính là mâu thuẫn lớn nhất trong suy nghĩ của cô bấy lâu.
Lộ Hùng - ba cô đã báo cho cô đến căn phòng đó trong giấc mơ, hay chính xác hơn là đưa cô vào chỗ chết.
Nhưng nếu vậy thì tại sao lại còn thỉnh cầu Ngôn Bách Nhiên cứu cô chứ ? Chỉ có thể là ông ấy bị bắt buộc phải làm vậy.
"Đúng vậy.
Chính tôi được mệnh lệnh bắt Lộ Hùng phải dụ cô đến đó, nếu ông ta không làm theo thì vợ ông ta sẽ chết ngay tức khắc.
Suy ra cho đến cuối cùng, cô cũng chỉ là đứa bị vứt bỏ." Trần Yến cười nhạt, nhưng không hẳn là để châm chọc, có lẽ trong lời nói còn mang theo ý tứ mơ hồ của một con người có tâm tư kín kẽ.
"Chúng tôi định mượn tay Ngôn Bách Nhiên để trừ khử cô, sau đó sẽ diệt khẩu luôn cả hắn.
Cô may mắn thật, vì tên Ngôn Bách Nhiên đó đã liều mạng để cứu một người xa lạ."
"Không phải là may mắn." Lời nói của Hàm Nghi khiến cho nụ cười cô gái kia phải ngưng lại ít giây, ánh mắt biểu thị lên tia ngạc nhiên.
Mãi một lúc sau, khi bóng dáng Hàm Nghi khuất xa dần, Trần Yến mới nhẹ cong khoé môi cười, nụ cười tượng trưng cho sự u buồn không thể biểu đạt bằng hành động, ả nhìn ra bầu trời rực nắng ngoài cửa sổ, thâm tâm tự chế giễu chính mình : "Hoá ra chỉ có mình mày bị vứt bỏ thôi."
Hàm Nghi bước ra từ nhà kho của dinh thự, tập hợp cùng Đàm Thư Di và Diệp Trúc đã chờ sẵn, leo lên chiếc taxi vừa nãy, đi đến địa điểm Trần Yến đã nói.
Về phần hai chị em sinh đôi, họ sẽ được giao cho cảnh sát Đàm Thế Hiển - anh trai của Đàm Thư Di, sau vài giờ nữa.
Chỉ đến khi chiếc xe đang khởi hành, Diệp Trúc vì không giấu được tò mò bèn lên tiếng hỏi : "Tiểu thư à, đáng lẽ lúc đầu người tình nghi lớn nhất phải là thím Lan cơ mà, tại sao chỉ nghi ngờ hai chị em sinh đôi chứ ?"
Chuyện này kể ra cũng khá dài dòng.
Thật ra trong lúc Đàm Thư Di giám sát camera của khách sạn ngày hôm đó, thì phía bên này Hàm Nghi cũng điều tra quán bar đối diện khách sạn.
Tuy chỉ có được những thông tin ít ỏi nhưng từ những hình ảnh thu thập được tại cùng thời điểm, phía quán bar đã xuất hiện một người phụ nữ với cách ăn mặc y hệt người đã đặt phòng 502, chỉ duy trên cánh tay trái lại không có vết sẹo.
Từ đó suy ra kẻ tình nghi phải có tới hai người, hơn nữa đến 85% diện mạo và dáng người phải giống nhau, nên hai chị em Trần Yến và Trần Ngọc là đáng nghi nhất.
Vì vậy ngay tối hôm đó ấy cô đã nhờ Diệp Trúc đem chuyện mình trở về đi nói với thím Lan, cố tình để hai chị em kia nghe lén được nhằm dụ họ vào bẫy.
Trần Yến được cho là bị dị ứng nhưng thật ra đã bỏ trốn, người nằm trong chăn kia chính là thím Lan, bà ấy đã bị Trần Ngọc đánh thuốc mê và cải trang nhằm qua mặt tất cả mọi người.
Còn về phần thím Lan, Hàm Nghi đã không nghi ngờ bà ấy ngay từ đầu.
Vì bà muốn ở cạnh con gái mình - chính là cô gái câm kia nên ngay từ khi xin việc, bà đã nói rõ với Hàm Nghi.
Thím Lan biết con gái bị cảm nên đã lén bỏ thuốc vào thức ăn để cô bé mau khỏi bệnh.
Nhưng không ngờ lại bị Diệp Trúc nhìn thấy và hiểu lầm.
Trên đường đi, Hàm Nghi vừa giải thích và trình bày những chuyện đã xảy ra trước ánh mắt ngạc nhiên của hai cô gái.
Đã có quá nhiều chuyện mà họ không thể ngờ trước được, kẻ tình nghi cuối cùng lại trở thành người vô tội, kẻ có tội nghiễm nhiên lại bị bỏ qua.
Câu chuyện vừa kết thúc cũng là lúc chiếc xe vòng ra phía sau nhà thờ Victoria, lăn bánh vào khu nhà hoang bên trong.
Hàm Nghi ra hiệu cho Diệp Trúc và Đàm Thư Di ở bên ngoài chờ sẵn, còn mình tự vào trong xem xét tình hình.
Ngôi nhà hoang với những vết sơn đã rạn nứt, hoen ố, cỏ dại mọc lởm chởm khắp nơi, những tầng mạng nhện bám dày đặc nơi góc tường.
Đôi chân bé nhỏ khựng lại khi bước vào căn phòng đầu tiên...
Một cảnh tượng âm u đến hoang tàn, lại còn có...
"Mẹ à."