"Nói đi.
Ông muốn tôi làm gì."
Trong cái sáng nhàn nhạt từ màn hình hắt ra chỉ lờ mờ thấy được mái tóc đã điểm bạc của người đàn ông.
Gã bất ngờ cười lớn, ngón tay nhịp nhịp gõ vào thành ghế.
Hàm Nghi chẳng thể nghe rõ ràng được ý tứ trong nụ cười đó, chỉ biết rằng nó đầy rẫy những nguy hiểm và toan tính.
"Có lẽ cô biết tôi là ai, phải không ?"
"Người đứng đầu tổ chức ngầm GR, tôi nói không sai chứ ?"
Sở dĩ Hàm Nghi có thể nhận ra được là do quan sát thấy biểu tượng nhỏ trên cổ tay trái của người đã đưa USB cho cô.
Thanh kiếm đen - biểu tượng đặc trưng luôn xuất hiện sau những vụ ám sát không có lời giải đáp, là thứ đại diện cho một tổ chức giết người không ghớm tay mà không ai không biết đến.
Còn người đang ngồi xoay lưng về phía cô đây, lại cẩn trọng không muốn để lộ gương mặt mình.
Điều đó lại càng chứng minh rõ ràng hơn về thân phận của lão.
Người đàn ông chẳng mảy may có chút ngạc nhiên, trái lại còn tỏ ra thái độ khá hài lòng :
"Thông minh lắm."
Gã ngưng lại một lúc, giờ đây Hàm Nghi mới có thể thấy rõ được làn khói thuốc phì phèo toả ra từ phía sau chiếc ghế kia.
"Tôi sẽ giúp cô giết chết Ngôn Bách Nhiên.
Đổi lại cô phải đáp ứng một điều kiện."
Quả nhiên mọi chuyện đều không nằm ngoài dự đoán của Hàm Nghi.
Tổ chức muốn tạo điều kiện cho cô giết chết Ngôn Bách Nhiên, mặt khác sẽ có tính toán riêng để đáp ứng cho mục đích của chính mình.
Nhưng cô vốn đã không còn sự chọn lựa.
Liệu rằng tổ chức sẽ để cô được sống yên ổn sau khi đã từ chối lời đề nghị của họ ?
Dù sao đồng ý thoả hiệp cũng không phải chịu thiệt thòi, còn có thể trả thù cho cha mẹ.
Hàm Nghi đã đến bước này, vốn đã không còn quan tâm quá nhiều nữa rồi.
"Được.
Nhưng tôi muốn biết trước điều kiện ông sẽ đưa ra."
Người đàn ông rít một hơi thuốc, làn khói mịt mù toả ra, chậm rãi nói :
"Chỉ cần cô lấy từ chỗ Ngôn Bách Nhiên một chiếc chìa khóa, còn lại không thành vấn đề."
Hàm Nghi nghe xong điều kiện liền cười nhạt, cảm thấy thật hoang đường.
"Chìa khóa có biết bao nhiêu chiếc, làm sao tôi biết ông muốn lấy cái nào ?"
"502259.
Ghi nhớ thật kĩ, vì nó chính là thứ duy nhất giúp cô xác nhận chiếc chìa khóa."
Rồi cứ thế, cuộc giao dịch đã diễn ra thành công.
Hôm đó chính là ngày cô bị bắt cóc lần thứ hai sau khi rời khỏi bệnh viện...
Vụ bắt cóc này ngay từ đầu vốn đã là một cái bẫy.
Mục đích duy nhất chính là để đưa cô tiếp cận với tổ chức mà thôi.
Hàm Nghi tuy có hơi tò mò nhưng lại không muốn biết quá nhiều về thân thế người đứng đầu tổ chức kia.
Dưới sự giám sát của tên thuộc hạ, cô nhanh chóng được dẫn đến một nơi khác.
Người đàn ông chỉ dẫn cô đi hết lối hành lang tối om rồi dừng lại, nghiêm giọng giải thích:
"Cô đứng chờ ở đây.
Lát nữa sẽ có người nói cho cô biết phải làm gì tiếp theo."
Vừa dứt lời phía sau lưng cả hai đã vọng lên tiếng bước chân.
Hàm Nghi theo phản xạ ngoái đầu lại nhìn, tròng mắt cô mở to loé lên chút kinh ngạc.
Kẻ đang tiến lại gần đây, chính là Lâm Trì, người đã giúp đỡ cô chạy trốn khỏi khu rừng hôm đó.
Hắn vẫn mang bộ trang phục tối màu quen thuộc, chiếc áo da vắt chéo một bên vai, gương mặt dường như không có quá nhiều bất ngờ khi nhìn thấy Hàm Nghi.
Mà tên thuộc hạ kia sau khi làm xong phần việc của mình, hắn nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại hai người sau lối hành lang tối, Lâm Trì liếc mắt nhìn sang cô, không nói không rằng liền bước đi.
Hàm Nghi lẽo đẽo theo phía sau, bấy giờ mới ngộ ra được một điều.
Có vẻ như việc cô may mắn được hắn cứu thoát khỏi cánh rừng vào ngày hôm ấy đều nằm trong một phần của kế hoạch.
Bọn họ cố ý muốn cô tiếp cận Ngôn Bách Nhiên, rồi sau đó lại lần nữa bắt cóc cô để "làm tròn" vai diễn của mình.
Cho dù Hàm Nghi không chạy trốn khỏi bệnh viện, thì sớm muộn cũng sẽ bị bắt...
Theo chân Lâm Trì, dẫn cô đến lối ra của căn nhà.
Hắn cẩn thận bịt mắt cô lại, sau đó lái xe một đoạn đường dài, tới tận lúc đến nơi mới tháo tấm vải ra.
Trước mặt cô lúc này đây là căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của Kiều Thế Phan.
Theo như chỉ dẫn, cô sẽ được đưa đến đây với tư cách là "món hàng" bị bán đi.
Rồi mọi chuyện xảy ra sau đó, từ việc Hàm Nghi bị hạ xuân dược, đến việc Ngôn Bách Nhiên đến cứu cô, cùng cô lên giường...
Tất cả đều nằm trong kế hoạch đã định ra sẵn.
Trùng hợp thay vào thời điểm đó, Lộ Kiến Bình đã tẩu tán hết gia sản của Lộ thị, tuy mất mát lớn nhưng vô tình lại trở thành cái cớ để Hàm Nghi có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Nếu ngay sáng hôm sau đó Ngôn Bách Nhiên không đề nghị ký kết hợp đồng hôn nhân, thì Hàm Nghi cũng sẽ tự nghĩ cách để tiếp cận anh mà thôi.
Nghĩ kỹ lại thì, có quá nhiều uẩn khúc chưa được làm sáng tỏ trong chuyện này.
Bản thân Hàm Nghi cũng không hoàn toàn đứng về phía tổ chức GR, sau khi đã trả thù, cô ắt hẳn sẽ tìm cho mình một con đường lui tuyệt đối không dính líu đến đám người này nữa.
Cô đồng ý thoả hiệp, chỉ vì họ có cùng mục tiêu...
Làn gió đêm lần nữa thổi qua đánh thức tâm trí đang mải suy nghĩ của Hàm Nghi, cảm thấy dường như mình đã đứng ngoài ban công khá lâu, cô vội đóng cửa trở lại giường ngủ...
Rón rén từng bước, cô nhẹ nhàng hết mực có thể để không phát ra tiếng động, cốt là không muốn làm Ngôn Bách Nhiên thức giấc.
Chậm chạp chui vào trong chăn, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Giờ này còn đi đâu ?"