Giang Thủy khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Có người qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, anh cũng không để ý. Có mấy bà bác đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ sau lưng, suy đoán cái chân kia của anh là vì sao mà què.
Kỳ thật thời điểm anh đi bộ về đến nhà, đau nhức trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ là bởi lúc nhảy khỏi cửa sổ ngã xuống tạo ra cảm giác đau ngắn ngủi.
— Anh nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện.
Khi đó tình huống khẩn cấp, mẹ Dương đã sắp tới cửa, anh e là trốn không thoát. Sau đó, trước ánh mắt hứng thú bừng bừng của Dương Mai anh chơi một hồi “soái”. Đương nhiên, là không chơi đủ “soái”, bằng không cũng sẽ không thành què.
Nhiều ngày nay, anh cùng Dương Mai gặp nhau có vẻ thần bí lại khẩn trương, giống như hai người lén lút gặp mặt, nơi chốn cẩn thận lưu ý. Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, làm anh có đôi khi sẽ thiếu ngủ.
Anh về nhà chính là đi ngủ bù, anh tính ngủ đến khi trời đen kịt, hai ngày sau lại ra ngoài, đến lúc đó lại đi một chuyến vào phố cổ, có một món ăn mới sắp đưa ra thị trường, anh muốn mua một cân mang cho Dương Mai nếm thử.
Thời gian anh ở Bắc Kinh, tiểu khu nơi anh ở vẫn yên lặng lãnh đạm như cũ, mùa hạ mới lộ ra những góc nhọn, tiểu khu an tĩnh giống như một bức họa.
Người trong họa lẳng lặng đứng bên bờ sông tối đen, chờ anh đi qua, người nọ mới sâu kín quay đầu lại.
Gương mặt này rất quen thuộc, nhưng lại khiến Giang Thủy cảm giác dường như đã có mấy đời.
“Anh biết tôi tới làm gì.”
Giang Thủy gật gật đầu, rất hoà bình mỉm cười, lơ đãng thấy băng dán trên thái dương người đối diện, hỏi: “Cái trán của cậu làm sao vậy?”
Hắn chẳng hề để ý mà đáp: “Còn có thể như thế nào, mệnh đấy. A, thời điểm anh huy hoàng chị Vân yêu anh nhất, thời điểm anh nghèo túng chị Vân cũng yêu anh nhất. Đây là cái gì? Đây là mệnh!”
Giang Thủy nhấp môi: “Cậu là đàn ông thế nào còn không đánh lại phụ nữ?”
“Phi! Đó là tôi không thể đánh trả!”
“À.”
Giang Thủy né qua hắn, nhắm thẳng hướng cửa sắt đi. Móc ra chìa khóa mở cửa, người phía sau đuổi theo, không vào cửa, chỉ giữ anh lại.
“Tôi cũng lười phí miệng lưỡi với anh, đi, Bắc Kinh cần anh.”
Giang Thủy tránh tránh, dễ như trở bàn tay ném hắn ra.
“Có ý gì?”
Giang Thủy bình tĩnh mà lắc đầu: “Tôi không tính quay lại.”
“?” Khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm, như là chưa từng nghĩ tới chuyến này sẽ gặp chuyện khó dễ.
Trong ngắn ngủi đối diện, Tóc đỏ lại trì độn, cũng có thể cảm giác được chỗ nào không giống, nếu trước kia hắn có thể sử dụng tiền tài để hấp dẫn người đàn ông này, thì bây giờ, dường như không thể.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi Giang Thủy: “Không bao giờ trở lại Bắc Kinh?”
Giang Thủy nhìn hắn, không nói gì.
Bắc Kinh với anh mà nói vốn chính là tha hương, đâu ra cách nói “Trở lại”? Bất quá, anh đích xác không tính toán đến Bắc Kinh. Nếu có người chú định cả đời bình đạm, thì anh có nhảy nhót thế nào cũng nhảy không khỏi vòng tròn mà trời cao đã sớm tạo ra cho anh.
Đây là bất công sao? Không, đây là ban ân.
Mỗi người đều có nhân sinh quỹ đạo thuộc về chính mình, thiên nhiên lớn như vậy, núi là núi, sông là sông, gió là gió, hoa là hoa. Vĩ nhân sống trong hoa tươi vỗ tay, phàm nhân sống trong củi gạo mắm muối.
Đây là an (an trong an tâm, yên ổn) với số mệnh hiện tại sao? Không, đây là vui vẻ thấy đủ.
Dương Mai đã sớm hiểu ra đạo lý này, anh ngu dốt, nhưng tỉnh ngộ cũng không tính là muộn.
Tóc đỏ hỏi: “Hết thảy ở Bắc Kinh, anh đều vứt bỏ được?”
“Vứt bỏ được.”
“Bao gồm tiền tài địa vị quyền lực?”
“Tất cả đều là vật ngoài thân.”
Giống như bây giờ tồn tại là tốt nhất, nắm trong tay, ôm trong lòng ngực, tất cả đều là thật thật tại tại.
“Vậy được, tôi không còn lời nào để nói.” Tóc đỏ thật sâu phun ra một hơi, tâm tình thực phức tạp, mắt thấy Giang Thủy muốn khép cửa đi vào, hắn duỗi một tay ra, bị cửa kẹp lấy, “Còn nhớ hai chị em anh muốn giúp đỡ đi học kia không?”
Giang Thủy nói: “Nhớ, căn hộ của tôi ở Bắc Kinh cho bọn họ, bán đi dùng làm học phí vậy là đủ rồi. Những việc này trước khi trở về tôi đã chuẩn bị rồi, cậu đừng lo lắng.”
“… Tôi lo lắng cái rắm ấy! Tôi…”
Hắn muốn nói lại thôi, dường như có một bụng lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu. Rất nhanh, hắn đã làm cổ nghẹn đến mức vừa cứng vừa hồng.
Giang Thủy nói: “Xin lỗi người anh em.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
***
Sau lại một đoạn thời gian, Tóc đỏ lại đã tới một lần, khi đó anh đang ở trường dạy lái xe. Mới ngắn ngủn một năm, trường dạy lái xe đã thay đổi một nhóm người, có người từ chức, có người lên chức.
Như là thầy Hồ, nghe nói nửa năm trước đã không làm nữa, về nhà nhẹ nhàng thu tiền thuê nhà. Một đám giáo viên mới nhận chức đều còn rất trẻ, bởi vì tuổi xấp xỉ có đề tài chung, rất dễ chơi thân với nhau.
Thời điểm nghỉ trưa tổ chức đánh bài, ba thiếu một, Giang Thủy bị chộp tới góp đủ số. Mấy người đàn ông chơi bài Poker đang đánh đến hưng phấn, bên ngoài liền có người kêu tên Giang Thủy, nói là có người tìm anh.
Anh ở cửa quầy bán quà vặt thấy Tóc đỏ, áo ngắn tay kéo lên đến đầu vai, đang nắm chai nước có ga uống.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Tóc đỏ ném cái chai đi, mang Giang Thủy đi gặp Lý Vân.
Lý Vân gặp Giang Thủy, mục đích rất rõ ràng, nhưng lại không phải cố ý tới. Cô ta tới đây có chuyện khác, Giang Thủy chỉ là thuận tiện.
Khách sạn là kiểu chung cư, phòng rất lớn và xa hoa, thời điểm Giang Thủy đi vào, Lý Vân đang ngồi ngược sáng bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh người tới, buông cà phê nhìn qua.
Chỉ một cái liếc mắt này, mọi suy nghĩ đã chuẩn bị trước trong đầu hoàn toàn trở thành phế thải.
Lý Vân nói: “Đã làm lại nghề cũ?”
“Phải.”
“Công việc rất vất vả?”
“Rất mệt, nhưng mà thực tế.”
“Tiền lương thì sao, cũng đủ gánh vác chi phí sinh hoạt sao?”
“Đủ.”
“Hai người cũng đủ?”
“Cô ấy rất tiết kiệm.”
Lý Vân tinh tế nhìn anh, mà anh từ cửa sổ trông ra, thấy cao ốc đối diện, cùng với pha lê sáng đến độ có thể soi ra bóng người, dòng xe cộ thật dài và thái dương loá mắt.
Giang Thủy lúc này, cả người thoạt nhìn thực bình thản. Lý Vân thu hồi ánh mắt, một lần nữa bưng ly cà phê lên, dùng cái muỗng sứ leng ka leng keng quấy vài cái, Giang Thủy nghe tiếng nhìn qua.
“Cô thì sao, sống cũng không tệ lắm đi?”
Vấn đề này Lý Vân thật là lười đi trả lời, cô ta xác định, chính mình đã không còn hứng thú. Đối với người cô ta không có hứng thú hỏi vấn đề cô ta không hứng thú, từ trước đến nay cô ta lười trả lời.
Cô ta ngồi ở chỗ kia lẳng lặng thưởng thức cà phê, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn anh, một lần cuối cùng nhìn anh, cô ta đặt ly không sang một bên, không khỏi cảm thán: “Con người thật sự sẽ thay đổi, có phải không?”
Giang Thủy không nói chuyện, anh biết lúc này Lý Vân cũng không cần anh nói chuyện.
Lý Vân nói: “Tôi đã từng có 17 người bạn trai, dài nhất nửa năm, ngắn nhất là một ngày. Tôi đã từng thực sự yêu bọn họ, nhưng sau lại không yêu, liền tách ra. Thời điểm bọn họ rời khỏi tôi cũng không cảm thấy khổ sở, tôi cũng vậy. Cậu biết không, trong đó có một người, tôi thật sự rất thích anh ta, tóc của anh ta dài đến đây.”
Cô ta dùng bàn tay khoa tay múa chân ở dưới xương quai xanh, “Khi dùng motor chở tôi tóc anh ta bị gió thổi đến miệng tôi, tóc của anh ta là mùi hoa hồng — cậu có thể tưởng tượng sao? Một người đàn ông dùng dầu gội mùi hoa hồng!… Cho nên tôi chia tay với anh ta. Nếu tôi không ngửi được mùi của anh ta, chúng tôi sẽ không chia tay. Nhưng tôi không thể khắc chế chính mình không đi ngửi mùi của anh ta… Tôi thích thu thập hương vị của đàn ông.”
Cô ta nói, cô ta đã từng cảm thấy hứng thú với hương vị của Giang Thủy, nằm mơ cũng muốn cùng anh lên giường. Nhưng hiện tại không được, bởi vì một cái liếc mắt vừa rồi kia.
Hiện tại Giang Thủy, đã không phải người đàn ông cô ta từng khát vọng.
Anh có thay đổi? Giang Thủy rời khỏi khách sạn của Lý Vân, dọc theo đường phố chậm rì rì mà đi. Anh nghĩ, chỉ mong là thay đổi tốt.
***
Cửa phòng bệnh của Dương Mai bị khóa trái, anh gõ cửa, một lát sau, cửa mới mở ra.
Cô ở bên trong đổi quần áo, cái này tốn một chút thời gian. Trải qua một đoạn thời gian khôi phục, trừ bỏ cánh tay phải, các nơi bị gãy xương khác của cô đều đã cắt chỉ. Bây giờ, cơ bản sinh hoạt cô đã có thể tự mình gánh vác.
Một khắc nhìn thấy Giang Thủy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt cô, “Em không nghĩ là anh tới!”
Cuối câu vui sướng nâng lên âm điệu, làm tâm tình của Giang Thủy cũng không tồi.
Bọn họ đã sắp một tuần không gặp mặt, cả hai đều rất nhớ nhau.
Trong phòng bệnh nho nhỏ, không ai nói chuyện. Bọn họ đối diện nhau, phảng phất như nhìn thế nào cũng không đủ.
Tiếp theo, Giang Thủy hôn cô, trên khóe môi, cổ, đôi mắt của cô. Thực nhẹ thực chậm, thực dịu dàng thực mềm mại.
Dương Mai bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh nữ nhân vật chính Amélie trong “Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain”, cũng là như thế này hôn môi người yêu Nino của cô ấy, Nino cũng hôn lại Amélie như vậy.
Không hề dự triệu, Dương Mai hỏi Giang Thủy: “Anh từng xem “Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain” chưa?”
“Cái gì?”
Người đàn ông thủy tinh Raymond Dufayel, một người họa sĩ già trong bộ phim, đã cổ vũ Amélie dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình: xương cốt của cháu không yếu ớt như pha lê, cháu có thể gõ mở cánh cửa của sinh mệnh. Nếu cháu bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì theo thời gian trôi đi, trái tim của cháu sẽ trở nên khô khốc mà yếu ớt, giống như xương cốt của ta vậy. Cho nên, đi đi, mặc kệ mọi thứ.
“Mặc kệ đi.” Cô cười nói.
Không có anh, ngày tốt cảnh đẹp có thể nói cùng ai.
Hôm nay là ngày 15 tháng 7 năm 2016, bây giờ là buổi sáng 11 giờ đúng.
Đài phun nước trung tâm trong bệnh viện đang hoạt động, bên cạnh là một đám trẻ con đang vây quanh vui đùa ầm ĩ. Trên hành lang có hai ông cháu đang cầm tay đi đường, cháu gái đang kể chuyện cười cho ông mình, khiến ông cụ cười ha ha. Hộ sĩ đứng ở nơi nào đó đang cùng mẹ Dương đi về hướng phòng bệnh, hai người bắt đầu thảo luận về nội dung bộ phim truyền hình mới nhất.
Giờ này khắc này, độ ấm là 24 độ C, độ ẩm là 70%, áp suất khí quyển là 990 mbar.
Cửa sổ mở một nửa, Giang Thủy cùng Dương Mai đang hôn môi. Hôn đến có chút dùng sức, thân thể người đàn ông chặn lại người phụ nữ, làm vòng eo mềm mại của người phụ nữ cầm lòng không đậu mà đè sát tới ngoài cửa sổ.
Trán của Dương Mai, gáy của Giang Thủy, đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Ấm áp, bọn họ thật sự về tới mùa hạ lúc ban đầu.
Then cửa giật giật, cửa mở không ra. Một lát sau, mẹ Dương một bên gõ cửa một bên nói: “Dương Mai? Mở cửa đi!”
Dương Mai đang liếm mút lưỡi Giang Thủy.
Bất quá bọn họ cần nhanh lên, Giang Thủy cần trước khi mẹ Dương bão nổi nhảy cửa sổ rời đi, bằng không lại là một hồi mưa rền gió dữ.
Cũng may ngày tháng còn rất dài.
Ngày tháng còn rất dài.
Một năm trước Giang Thủy chưa từng nghĩ đến, chính mình có thể có được thời gian đáng yêu như vậy.
“Được không?” Dương Mai thấp giọng hỏi.
Một bàn tay cô đè trước ngực Giang Thủy nhẹ hều, muốn bàn tay to trên ngực cô mau chóng đình chỉ, tỉnh táo khiến cả người cô run rẩy. Nhưng cô lại hy vọng bàn tay to kia tiếp tục, làm cho cô tiếp tục hưởng thụ cảm giác cả người run rẩy này.
Giang Thủy đứt quãng nói: “Nhanh… sắp được rồi.”
Một lát sau, anh buông cô ra, đỡ cô ngồi trên giường. Từ âm thanh bên ngoài tới nghe, ngoài cửa mẹ Dương đã không còn kiên nhẫn.
Đôi tay Giang Thủy đỡ lan can cửa sổ, quay đầu lại nhìn Dương Mai, “Buổi tối 11 giờ để cửa cho anh.”
Dương Mai so ra dấu tay OK, vội vàng chạy tới mở cửa.
Một trận gió thổi tới, cô ngửi được mùi hương canh gà.
“Con trốn bên trong làm gì? Mau mau mau, mẹ nấu canh gà cho con vẫn còn nóng hầm hập này!”
“Cảm ơn mẹ.”
Cô đi đến bên cửa sổ, khóe mắt liếc xuống. Giang Thủy đứng ở bên cạnh chiếc ghế kia, ngửa đầu cười. Cô cũng cười với anh.
Có một bộ phim điện ảnh Hongkong, trong đó có một câu nói: “Nhân sinh ngọt ngào sung sướng nhất, đều là trái cây ưu thương, những gì thuần mỹ nhất nhân sinh, đều được đến từ giữa cực khổ. Chúng ta phải tự mình trải qua gian nan, mới có thể hiểu được làm thế nào an ủi người khác.”
- toàn văn xong -
Tác giả có lời muốn nói: Không có phiên ngoạiEditor: Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain (Tiếng Pháp: Le Fabuleux Destin d’Amélie Poulain, tên tắt là Amélie) là bộ phim hài lãng mạn của Pháp. Lấy bối cảnh ở Paris, phim kể câu chuyện về Amélie Poulain, một cô gái trong sáng, tốt bụng, với những kế hoạch tuy không lớn lao nhưng lại đem đến những thay đổi to lớn cho những người xung quanh. Là một bộ phim từ năm 2001 và đạt rất nhiều giải thưởng, ai hứng thú có thể tìm xem thử nhé:D.