Chờ đợi cơ hội

 
Cô yên lặng ngắm nhìn hồi lâu, khi quay đầu lại mới phát hiện đám người Tiểu Trương cũng nhìn mình từ phía sau không chớp mắt.
 
“Nhìn cái gì, còn không tranh thủ đi chuẩn bị đi.” Tiểu Tô chống nạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Tiểu Tô, chị cũng đang nhìn mà.” Tiểu Trương phản bác: “Bà chủ ngây người hơn mười phút rồi, chị nói thử xem chị ấy đang suy nghĩ cái gì mà bận tâm như vậy chứ.”
 
Tiểu Tô nói: “Vậy còn phải đoán sao, chị Thành Hòa đương nhiên là đang suy nghĩ làm sao để đạp chết đồ thảo mai chết tiệc Phó Thu Vân kia rồi dẫn dắt Như Mộng Lệnh đến đỉnh vinh quang rồi.”
 
Tiểu Trương chăm chú suy nghĩ rồi đưa ra kết luận: “Cũng hợp lý.”
 
Quan Thanh Hòa, người đang bị những người khác bàn tán, lúc này chỉ lo ngắm nhìn những bồn hoa, một đôi bướm bay xung quanh những bông hoa và chiếc lá.
 
Sau đó, cô đứng dậy đi ra ngoài.
 
Đường phố nơi Như Mộng Lệnh được xây lên, chì có buổi chiều là sôi động nhất, ngay cả khi có khách du lịch vào buổi trưa thì họ cũng chỉ đến để đi dạo thôi.
 
Quan Thanh Hòa đến đây lâu vậy rồi cũng chưa thật sự đi dạo qua khu này bao giờ. Vì còn lâu mới đến buổi biểu diễn nên cô chỉ mặc một chiếc váy lụa dài chứ không mặc sườn xám.
 
Cũng không biết có phải do Như Mộng Lệnh không hòa hợp với Thu Vân Phường hay không, mà cô cũng không hòa hợp nổi với Phó Thu Vân, vừa ra ngoài đã gặp trúng cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Thu Vân dừng bước, hỏi: “Cô Chương cảm thấy sao rồi?”
 
Quan Thanh Hòa hờ hững liếc cô ta một cái, cũng không thèm gọi hai từ 'cô giáo' như mọi khi nữa, rõ ràng cô ta cũng không thật sự quan tâm lắm: “Cô là học trò của cô Chương mà còn phải hỏi tôi sao?”
 
Phó Thu Vân cười nói: “Cô là đàn chị, nếu không hỏi cô thì tôi hỏi ai.”
 
Quan Thanh Hòa nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô gọi tôi là đàn chị đấy.”
 
Thấy cô nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, Phó Thu Vân cảm thấy không thoải mái, cô ta nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết có thể trở thành đàn chị chỉ trong ba tháng đấy.”
 
Quan Thanh Hòa cười dịu dàng: “Đàn em Phó này, đây cũng chỉ là vấn đề về thời gian nhập học thôi, ngay cả những điều này cô cũng không biết sao.”
 
Phó Thu Vân tức giận nhưng cũng không thể nào phản bác được.
 
Lúc này cô ta đã còn không kiên nhẫn giả vờ giả vịt với Quan Thanh Hòa nữa: “Dù sao thì có một số thứ phải thuộc về tôi, đừng hòng cướp chúng đi. Nếu cô có thời gian, thì hãy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể khiến Như Mộng Lệnh thu hút thêm khách hàng đi.”
 
Quan Thanh Hòa nhìn bóng lưng của cô ta, có phần khó hiểu.
 
Đi qua mấy cái bàn đá màu xanh, cô mới nhận ra, có phải là Phó Thu Vân đang ám chỉ Thẩm Kinh Niên phải không?
 
Dù sao, vừa hay cô cũng đang bàn bạc về việc kết hôn với Thẩm Kinh Niên.
 

 
Ngày hôm qua Thẩm An tay không rời khỏi quán trà, ngày hôm sau cũng không có nói chuyện này cho anh trai nghe, chỉ nói cô chủ thật xinh đẹp.
 
Thẩm Bách biết rõ con mắt thẩm mỹ của Thẩm An như thế nào, nên rất tin cậu ta: “Em thích thì theo đuổi đi.”
 
Thẩm An nói: “Em thấy mình vừa gặp đã yêu rồi.”
 
Thẩm Bách thản nhiên nói: “Em hay nói vậy lắm.”
 
Thẩm An phản bác: “Thật mà, lần này em sẽ theo đến cùng. Hôm nay em quên hỏi Chu Khiêm suất diễn tiếp theo là lúc nào rồi.”
 
Khi hai người đang nói về vấn đề này, thì Thẩm Kinh Niên đã gọi cho mẹ Thẩm.
 
Mẹ Thẩm với tư cách là con dâu trưởng nên ở cùng với bà cụ Thẩm ở nhà tổ tiên, dù sao kết hôn là chuyện lớn nên anh vẫn muốn nói một tiếng cho người lớn biết.
 
Anh cho Quan Thanh Hòa thời gian suy nghĩ, đồng thời cũng biết rằng chắc chắn ngày mai anh sẽ có được đáp án mà mình muốn.
 
Có một số việc, chỉ cần nhìn phản ứng là biết.
 
Quan Thanh Hòa thật sự còn quá trẻ.
 
Mẹ Thẩm đã đợi cuộc điện thoại này lâu rồi: “Con thật sự đã lên kế hoạch chưa?”
 
Thẩm Kinh Niên tựa lưng vào ghế nhắm mắt nói: “Một khi con đã nói thì không phải chuyện đùa.”
 
Mẹ Thẩm hỏi: “Từ khi nào?”
 
Thẩm Kinh Niên im lặng không nói.
 
Mẹ Thẩm lại hỏi: “Là chiếc vòng tay đó sao?”
 
“Mẹ nhận ra rồi.” Thẩm Kinh Niên chậm rãi đáp: “Quà tặng hàng năm của nhà họ Thẩm con đều chuẩn bị thêm một phần.”
 
Mẹ Thẩm nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
 
Bà chưa bao giờ biết có chuyện như thế xảy ra.
 
Món quà sinh nhật mà bà cụ chọn cho Quan Thanh Hòa hàng năm đều do đích thân anh chọn, đều là kiểu dáng độc nhất vô nhị được đặt riêng cho Quan Thanh Hòa, sau đó sẽ gửi đến nhà họ Quan ở thành phố Thanh Giang.
 
Chỉ có lễ trưởng thành năm mười tám tuổi là một ngày vô cùng quan trọng nên Thẩm Kinh Niên mới đích thân đến tận thành phố Thanh Giang để tặng quà.
 
Mẹ Thẩm kinh ngạc: “Không phải con chỉ đi lễ thành niên một lần thôi sao? Cụ nói là con không gặp con bé, là con nói dối bà sao?”
 
Đó là mấy năm trước, lúc Quan Thanh Hòa chỉ mới mười tám tuổi, nếu như vậy, con của bà chẳng phải là một tên khốn sao?
 
“Là thật.” Thẩm Kinh Niên nói.
 
Thật sự không có gặp.
 
Mẹ Thẩm cau mày di chuyển những chuỗi hạt Phật trong tay, bà hỏi thẳng: “Con nói đi, lần đầu gặp mặt ở đâu?”
 
“Nhà họ Quan.”
 
Thẩm Kinh Niên đặt đầu ngón tay lên đầu gối gõ nhẹ mấy cái: “Mẹ à, mẹ quên rằng trang sức đặt riêng của Vọng Nguyệt Lâu đều yêu cầu kích thước của chủ sở hữu sao?”
 
Giọng nói trong điện thoại trầm thấp như có dòng điện chạy qua.
 
“Số đo cũ sẽ không chính xác.”
 
Mẹ Thẩm đương nhiên hiểu được ý này, bà hít sâu một hơi: “Còn con bé thì sao?”
 
Thẩm Kinh Niên hơi nhăn mày: “Cô ấy sẽ không nhớ rõ đâu.”
 
Mẹ Thẩm không hiểu lắm câu này có ý gì, bà chỉ đọc vài câu kinh Phật cho tĩnh tâm, cũng không hỏi chi tiết cụ thể.
 
Sau đó nói tiếp: “Chuyện này mẹ mặc kệ con, nhưng đêm nay hoặc đêm mai con tự về đây nói chuyện với bà đi.”
 
Thẩm Kinh Niên ậm ừ vài câu rồi trực tiếp cúp máy.
 

 
Do gần tới giờ cơm trưa, nên Quan Thanh Hòa đã chọn đại một tiệm mì nhỏ.
 
Đúng như tên gọi, sợ mì rất nhỏ nhưng khi ăn vào lại rất dai.
 
Quan Thanh Hòa ăn vài miếng, thì bấm gọi cho một số điện thoại ở thành phố Thanh Giang: “Ông nội tôi hôm nay với hôm qua có đi ra ngoài không?”
 
Người quản lý thành thật trả lời: “Hôm qua sau khi tôi thuyết phục xong ông vẫn còn giận lắm, nhưng hôm nay ông ấy đã ổn hơn rồi, nửa tiếng trước vừa đi dạo ra công viên cho dễ tiêu rồi.”
 
Quan Thanh Hòa cong môi, bình thường sẽ tức giận trong vài giờ, lần này lâu hơn một chút, nhưng qua một đêm thì cũng ổn rồi.
 
Đợi đến khi cô ăn mì xong, thì khách hàng bên ngoài cũng dần đông lên.
 
Từ thời điểm này trở đi, cho đến tối, đường phố này sẽ vô cùng nhộn nhịp.
 
Nhìn thấy Quan Thanh Hòa từ quán mì đi ra, mấy thanh niên chen lấn xô đẩy nhau, tiến lên hỏi: “Có thể add WeChat với tôi được không?”
 
Quan Thanh Hòa khéo léo từ chối.
 
Các thanh niên đó nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, mới nhớ ra bọn họ còn chưa được nghe giọng nói của người đẹp.
 
Quan Thanh Hòa từ chối lời mời kết bạn WeChat của mấy người họ rồi đi thẳng về quán trà.
 
Khi đi ngang qua hòn non bộ, cô vô tình đụng phải Tiểu Tô và Chu Khiêm thân mật với nhau, nhìn thấy cô, cả hai đều lập tức trở nên ngoan ngoãn đứng dậy.
 
Quan Thanh Hòa giả bộ bình tĩnh đi ngang qua.
 
“Lỗi của anh hết đấy, chị Thanh Hòa nhìn thấy anh hôn em rồi.” Tiêu Tô oán giận nói: “Vừa rồi anh suýt chút nữa cắn đứt em rồi.”
 
Chu Khiêm cúi đầu dỗ dành cô: “Anh không cố ý mà, ai ngờ bà chủ quay về đúng lúc quá nên anh mới giật mình, em ngẩng đầu lên anh xem…”
 
Quan Thanh Hòa đi vào hậu trường, không khỏi nghĩ tới những lời Thẩm Kinh Niên nói tối qua.
 
Với thái độ tôn trọng và lịch sự của Thẩm Kinh Niên khi đối xử với phụ nữ, ngay cả khi anh thực hiện một số 'hành động thân mật', thì cũng sẽ không thô lỗ, mà rất nhẹ nhàng, phải không?
 
“...”
 

 
Chỉ còn một tiếng nữa là buổi diễn bắt đầu.
 
Quan Thanh Hòa ngồi trước bàn trang điểm, đặt cây lược gỗ xuống, tìm số điện thoại Thẩm Kinh Niên để lại lần trước khi đến quán trà, cô bấm gọi anh.
 
Sau hai hồi chuông reo, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
 
Thẩm Kinh Niên nhìn thấy số lạ nhưng anh đoán được ai đang gọi nên đã nghe máy, giọng ấm áp của anh vang lên: “Là cô Quan sao?”
 
Quan Thanh Hòa nhẹ giọng: “Hôm nay có bài hát mới.”
 
Thẩm Kinh Niên ngồi dưới mái hiên, nhìn con cá trong bể đang bơi về phía mình, bình tĩnh hỏi: “Bài gì vậy?”
 
“Lương Chúc.” Quan Thanh Hòa nói cho anh biết.
 
Sau vài giây im lặng, Thẩm Kinh Niên mới nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, ca khúc này đã được em chọn lựa cẩn thận sao?”
 
Quan Thanh Hòa theo bản năng nói ra: “Đương nhiên.”
 
Vừa dứt lời cô bỗng nhận ra anh đang ám chỉ một ý khác.
 
“Lương Chúc.” Luôn là một giai thoại tình yêu tuyệt vời qua các thời đại, mà hiện tại hai người họ đang bàn về hôn ước của mình, vậy mà cô lại tình cờ chọn bài này, vừa hay cũng khiến anh hiểu lầm đây là câu trả lời của mình.
 
Quan Thanh Hòa vừa định mở miệng giải thích, thì Thẩm Kinh Niên đã đi trước cô một bước: “Em gọi điện mời tôi đến chắc hẳn là đã suy nghĩ kỹ về vấn đề tối qua rồi nhỉ.”
 
“Tôi suy nghĩ rồi…” Quan Thanh Hòa ổn định lại tin thần, cố ý dùng giọng điệu thăm dò đối phương: “Tôi đồng ý, nhưng trước hết cần phải để tôi chuẩn bị sẵn sàng đã.”
 
Ít nhất cũng phải để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó mới có thể chấp nhận đối phương.
 
Thẩm Kinh Niên không nhịn được bật cười: “Đương nhiên, chuyện này cần phải 'em tình tôi nguyện' thì mới vui được, tôi sẽ không ép bà Thẩm đâu, mà tôi cũng sẽ tuân thủ pháp luật, sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy với người khác.”
 
“Đối với cuộc hôn nhân này, tôi hy vọng rằng tôi và bà Thẩm sẽ chung thủy với nhau.”
 
Quan Thanh Hòa đương nhiên hiểu ý anh.
 
Mặc dù lời hứa của người đàn ông nghe có vẻ vô dụng, nhưng đối với Thẩm Kinh Niên mà nói thì lại rất đáng tin cậy.
 
Nếu như anh có thể làm được thì anh đã vượt xa vô số người trên thế giới này.
 
Thẩm Kinh Niên dừng lại, lịch sự nói: “Bây giờ tôi muốn hỏi trước một chút.”
 
“!”
 
Nghe vậy, Quan Thanh Hòa có chút không kịp chuẩn bị, sao lại nhanh vậy, mới hôm nay mà anh đã hỏi những chuyện như vậy.
 
“Tôi cho rằng chuyện này còn quá sớm.”
 
“Hôm nay tôi đến quán trà có cần phải mang theo giấy đính hôn không?”
 
Hai người nói hai câu cùng một lúc.
 
Sau khi nghe xong Quan Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm.
 
Thẩm Kinh Niên nghe thấy tiếng thở nhẹ của cô, khẽ cười một tiếng, lên tiếng trêu đùa cô: “Cô Quan nghĩ đến chuyện gì mà nói sớm vậy?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui