Chờ đợi cơ hội

 
Quan Thanh Hòa ngồi xuống, hơi nhấc chân lên, đặt tỳ bà lên phía trước, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua khu vực dưới sân khấu.
 
Cô nhìn thấy Trương Phổ mặc áo sơ mi kẻ sọc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối phương đang nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt như vậy cô đã thấy quá nhiều, phần đa đều là ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, cô đều không thèm để ý.
 
Có lẽ vì ấn tượng ban đầu chiếm vai trò chủ đạo, Quan Thanh Hòa cũng không thích ánh mắt của Trương Phổ. Cô quay mặt đi không nhìn anh ta, dằn nỗi xúc động muốn nhíu mày xuống.
 
Ban đầu, Thẩm An còn tưởng bà chủ xinh đẹp đang nhìn mình: “Anh, cô ấy nhìn qua đây, có phải đang nhìn em không!”
 
Hôm nay, cậu ta đặc biệt ăn mặc thật bảnh bao.
 
Thẩm Bách nói: “Người ta nhìn người bên cạnh em ấy.”
 
Thẩm An lập tức soi mói Trương Phổ, biểu cảm khó chịu. Trương Phổ như bị gai đâm vào lưng, thu hồi ánh mắt nhìn Quan Thanh Hòa.
 
Anh ta không khỏi cười xòa: “Cậu Thẩm, sao thế?”
 
Thẩm An kinh ngạc: “Anh là người nhà ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Phổ nói: “Nhà họ Trương.”
 
Thẩm An à một tiếng: “Tôi còn tưởng là ai.”
 
Cậu ta chỉ thuận miệng nói một câu, Trương Phổ lại siết chặt nắm đấm. Tuy cùng tồn tại trong một giới, ngồi cùng một vị trí giống nhau, nhưng nhà họ và nhà họ Thẩm khác biệt một trời.
 
Thẩm An cảnh cáo: “Họ Trương, bà chủ là người tôi thích, anh hiểu chưa?”
 
Trương Phổ sửng sốt: "Đã biết."
 
Anh ta không tự chủ được mà nhìn lên sân khấu. Quan Thanh Hòa đã cất giọng hát, tiếng hát khiến người ta rung động, uyển chuyển dễ nghe, đúng chuẩn giọng dân ca êm ái như Ngô Nông kết hợp với đàn tỳ bà.
 
Cô hơi cúi mặt, mi hơi chớp, đầu ngón tay xanh lục lướt qua dây đàn.
 
Trong khoảnh khắc đó, Trương Phổ càng chấn động vì vẻ đẹp của Quan Thanh Hòa. Thế nhưng, bị Thẩm An như hổ rình mồi, đáy lòng Trương Phổ thoáng băn khoăn.
 
So với Quan Thanh Hòa, Phó Thu Vân chỉ là mặt đất.
 
Sớm biết bà chủ Như Mộng Lệnh như thế này, anh ta đã không chờ đến hôm nay mới đến.
 
Kể từ khi Quan Thanh Hòa bắt đầu biểu diễn, bất kể là khách nhân trên sân hay trong sân, ngoài sân đều yên tĩnh hơn trước rất nhiều.
 
Tiếng bình đàn của Quan Thanh Hòa dường như âm thanh đến từ chốn tiên cảnh.
 
Dù là Thẩm Bách trước đó không để ý, giờ đây cũng không khỏi nghĩ sâu xa: Lần này đúng là em trai không nói sai.
 
Lúc chọn ca khúc, Thẩm An cũng tranh lại được người khác. Biểu diễn vừa kết thúc, lập tức có người đưa hoa vào: “Cậu Thẩm, hoa của cậu.”
 
Thẩm An nhìn bố hoa muôn màu muôn dạng rực rỡ: “Không sai.”
 
Cậu ta ôm hoa lập tức đi vào trong. Lúc này, cậu ta chú ý đám Tiểu Trương đi đâu, vậy nên rất nhanh đã đi đến hậu trường.
 
Quan Thanh Hòa đang sửa sang lại quần áo, chỉ thấy Tề Quan Vũ nói: “Sư muội, nhìn ra cửa đi.”
 
Cô quay đầu lại, đôi mắt ẩn tình khiến Thẩm An ngơ ngẩn.
 
Hôm nay cậu ta ngồi ở hàng trước, đương nhiên Quan Thanh Hòa cũng có ấn tượng về cậu ta. Nhưng thấy một bó hoa to trong lòng cậu ta, cô bất đắc dĩ nhíu mày.
 
“Anh này, đây là hậu trường. Nếu anh muốn đi ra ngoài thì ra cửa rẽ phải.”
 
Thẩm An nói: “Không đi nhầm, tôi đến để tìm bà chủ. Tôi muốn tặng bó hoa này cho cô ấy, biểu diễn quá hay.”
 
Quan Thanh Hòa bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi không nhận hoa, mong cậu mang về cho.”
 
Thẩm An nói: “Tôi để lại đây, tôi mang đến đây rồi, không mang về được. Cô hát hay lắm, khán giả tặng hoa âu cũng là thường tình.”
 
Nói lời này cũng vô ích. Ngay từ đầu, Quan Thanh Hòa đã biết rõ mục đích của cậu ta. Cậu thiếu gia thoạt trông không thiếu tiền trước mặt không khác gì những người từng theo đuổi cô trước kia.
 
Tề Quan Vũ hỏi: “Tùy chúng tôi xử lý thế nào cũng được à?”
 
“Được chứ.” Thẩm An đút tay vào túi, nhìn Quan Thanh Hòa: “Nhưng hoa này được vận chuyển bằng được hàng không tới đây đó, vứt thì tiếc lắm.”
 
Tuy Quan Thanh Hòa không quá am hiểu về hoa, nhưng cô cũng có thể nhận ra bó hoa này giá trị xa xỉ, khẽ nhíu mày.
 
Di động rung lên một tiếng.
 
Thẩm Kinh Niên: [Biểu diễn xong rồi à?]
 
Quan Thanh Hòa: [Ừ.]
 
Thẩm Kinh Niên: [Hôm nay thật sự bận quá, không đến được.]
 
Anh không tới, Quan Thanh Hòa nhẹ nhõm: [Không sao.]
 
Thẩm Kinh Niên: [Tôi đặt nhà hàng rồi, muốn mời em và ông nội ăn bữa tối, em cảm thấy thế nào?]
 
Thẩm An thấy Quan Thanh Hòa nói vài lời rồi cúi đầu chơi di động, bèn nói: “Bà chủ, có tiện add Wechat không? Sau này nếu cô biểu diễn thì có thể báo với tôi, chắc chắn tôi sẽ đến.”
 
Quan Thanh Hòa ngẩng đầu: “Lịch biểu diễn của tôi đều được công khai trên tài khoản chung. Anh bấm vào xem là được.”
 
Cô trả lời Thẩm Kinh Niên: [Được.]
 
Nếu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô còn ngượng sẽ rất kì cục. Sớm muộn gì ông nội cũng sẽ biết, không bằng để hai người tiếp xúc trước, chuẩn bị tâm lý.
 
Phía bên kia.
 
Thẩm Kinh Niên còn trong văn phòng, đầu ngón tay anh gõ nhẹ: [Vậy thế nhé, tôi đi đón em và ông nội.]
 
Phía bên kia, Quan Thanh Hòa còn phải đối phó Thẩm An. Từ đầu, cô không chú ý anh đã gọi thẳng ông cụ Quan là ông nội.
 
“Cậu này, nếu cậu thích xem biểu diễn của tôi thì bình thường lúc rảnh ghé uống chén trà là được. Xin lỗi, mong cậu mang bó hoa này về.”
 
Quan Thanh Hòa bình tĩnh nói hết câu, không nhìn cậu ta, mà nhìn sang Tề Quan Vũ: “Sư huynh, em còn có việc, em đi trước nhé.”
 
Tề Quan Vũ cảm thấy hôm nay cô vội vội vàng vàng, dường như bận rất nhiều việc, gật đầu: “Em có việc thì về trước đi, việc ở đây cứ để cho anh.”
 
Thẩm An trơ mắt nhìn Quan Thanh Hòa rời đi. Song cậu ta hoàn toàn không bị đả kích chút nào, quay về phía trước: “Anh, sao rồi?”
 
Thẩm Bách hỏi: “Bị từ chối rồi à?”
 
Thẩm An ‘ừm’ một tiếng, theo quan điểm của cậu ta, Quan Thanh Hòa từ chối mới là bình thường.
 
Nếu bỗng chốc nhận hoa, cậu ta sẽ không chú ý tới nữa, lòng chân thành ắt khiến vàng đá cũng nở hoa, Thẩm An vô cùng tin tưởng.
 
-
 
Hôm nay, thư ký Vương bận rộn công việc bên ngoài nên vẫn chưa hay chuyện ông chủ nhà mình lấy giấy chứng nhận kết hôn. Chạng vạng, trước khi rời văn phòng, anh ta bị Thẩm Kinh Niên gọi lại.
 
“Hai ngày nay mua ít kẹo mừng nhé.”
 
Thư ký Vương: “Dạ?”
 
Vừa rồi anh ta không nghe nhầm chứ? Kẹo mừng?
 
Thẩm Kinh Niên giương mắt, vô cùng kiên nhẫn lặp lại một câu: “Kẹo mừng, số lượng nhiều một chút, phong phú chút.”
 
Mấy nhân viên trong quán trà Như Mộng Lệnh đều là người trẻ tuổi, đặc biệt là Chu Khiêm và Tiểu Tô, tính tình hấp tấp.
 
Thư ký Vương cảm thấy thật mơ màng: “Mấy thiếu gia đính hôn rồi à?”
 
Trước đó anh ta chỉ biết một chút là nhà họ Thẩm có hôn ước.
 
Thẩm Kinh Niên nói với giọng lạnh nhạt: “Bọn họ đính hôn liên quan gì tới việc tôi mua kẹo mừng? Là ông chủ anh đã kết hôn rồi.”
 
Thư ký Vương trợn trừng mắt: “Kết hôn?”
 
Chỉ mới một buổi trưa không gặp được bản thân mà ông chủ đã từ người độc thân thành đã kết hôn, thế giới này thật là ảo diệu.
 
Thẩm Kinh Niên ừ một tiếng: “Đừng dong dài.”
 
Thư ký Vương giữ bí mật lớn ra khỏi văn phòng, hoảng hốt trở về phòng thư ký. Nhìn những người khác bận rộn, anh ta chỉ cảm thấy mình không giống với họ.
 
Khoan đã, anh ta quên hỏi phu nhân là ai rồi!
 
Khi Quan Thanh Hòa về nhà, ông cụ đang đứng ngoài cửa trò chuyện với ông cụ nhà cách vách, trông có vẻ hơi quen thuộc.
 
“Ông nội, tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm nhé.”
 
Ông cụ gật đầu: “Lâu lắm rồi ông chưa được ăn đồ ăn ở đây.”
 
Quan Thanh Hòa nói với ông: “Đúng rồi, còn có người đi cùng chúng ta.”
 
Mắt ông cụ sa sầm: “Thằng nhóc nhà họ Thẩm à?”
 
Quan Thanh Hòa khẽ gật đầu. Cô lén giấu ông nội đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh. Đây là chuyện tày đình nhất mà cô dám làm, không biết khi nói ra, ông nội sẽ có phản ứng thế nào.
 
Ông sẽ trách mình hay đánh Thẩm Kinh Niên đây?
 
Trong lúc nhất thời, Quan Thanh Hòa suy nghĩ miên man.
 
Ông cụ Quan thấy lòng chua chua xót xót: “Hai người các cháu đi ăn là được, còn dẫn theo ông già này làm gì?”
 
Quan Thanh Hòa bị ghẹo mà đỏ mặt: “Ông nội.”
 
Ông cụ Quan: “Hứ!”
 
Ba mươi phút sau, Thẩm Kinh Niên tự lái ô tô đến nhà, nhận được một đôi mắt xem thường và trợn trừng của ông cụ Quan.
 
Anh đưa mắt nhìn Quan Thanh Hòa với vẻ dò hỏi.
 
Quan Thanh Hòa khẽ lắc đầu.
 
Vì ông cụ ở đây nên trong bữa cơm, Thẩm Kinh Niên và Quan Thanh Hòa đều ăn ý không nhắc đến chuyện xảy ra ban ngày.
 
Có lẽ vì sắp rời đi, đêm nay Thẩm Kinh Niên cũng chưa kịp nói chuyện với Quan Thanh Hòa. Thay vào đó, anh bị ông cụ Quan hỏi mãi.
 
“Nghe nói cậu lớn hơn cháu tôi chín tuổi?” Điều ông cụ băn khoăn nhất vẫn luôn là chuyện này: “Ông nội cậu lớn hơn bà nội câu mười lăm tuổi, cậu cũng thấy cuộc sống hiện giờ của bà nội cậu rồi đấy.”
 
Thẩm Kinh Niên ở bên bà cụ lâu nhất, từ nhà đến Thẩm Thị.
 
Anh xoa cằm: “Bà nội cháu sống cô độc một mình, đúng là rất vất vả.”
 
Ông cụ Quan lập tức truy cấn: “Nếu cậu giống ông nội cậu, đi trước một bước, cậu bảo cháu gái tôi biết sống thế nào?”
 
Quan Thanh Hòa bất đắc dĩ: “Ông nội!”
 
Sao giờ đã nói đến chuyện mất hay không mất thế này, quá đen đủi.
 
Thẩm Kinh Niên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Năm đó ông nội cháu từng lên chiến trường, nên cơ thể có nội thương. Cháu sống trong thời bình, chưa từng trải qua đau đớn như ông nội.”
 
Anh tạm dừng một chút: “Dù cháu rời đi trước, cháu cũng sẽ sắp xếp êm xuôi mọi chuyện, ông yên tâm.”
 
Thẩm Kinh Niên trả lời xong, hơi nghiêng mắt. Anh và Quan Thanh Hòa bốn mắt nhìn nhau. Tim cô đập lỡ một nhịp, quay đầu không nhìn đến anh.
 
Đương nhiên ông cụ Quan cũng biết rõ trong lòng, nhưng vừa nghĩ sau này, bên cạnh Quan Thanh Hòa có một gã đàn ông thối, ông lại tức.
 
Đó là bảo bối mà ông nuông chiều bao nhiêu năm như thế.
 
Ông hỏi: “Nếu sau này Thanh Hòa muốn phát triển sự nghiệp, không thể lo liệu chuyện trong nhà, cậu có ngăn cản con bé không?”
 
Thẩm Kinh Niên đáp: “Nhà họ Thẩm có rất nhiều người, không cần quan tâm quá nhiều. Dù cô ấy ra nước ngoài phát triển, cháu cũng ủng hộ, hơn nữa cháu cũng có thể đi cùng. Thẩm Thị cũng có kinh doanh ở nước ngoài.”
 
Quan Thanh Hòa biết nhà họ Thẩm sở hữu tài sản khổng lồ, nhưng bình thường không có khái niệm gì, chỉ biết rất đỉnh, rất giàu có.
 
Lần trước khi thảo luận, Thẩm Kinh Niên cũng từng nhắc đến, bà Thẩm muốn gì cũng được.
 
Có lẽ cô nên đánh giá lại giá trị con người của Thẩm Kinh Niên đôi chút.
 
Sau một bữa cơm, Thẩm Kinh Niên bị hỏi từ tuổi đến thói quen sinh hoạt. Nếu không vì đã ăn xong cơm, ông cụ Quan còn ngại không đủ.
 
Ông cụ Quan nhớ tới một sự kiện: “Năm Thanh Hòa sinh nhật mười tám tuổi, cậu là người đến tặng quà à?”
 
Thẩm Kinh Niên gật đầu: “Cháu đấy ạ, ông nhớ ra rồi.”
 
Ông cụ Quan nói: “Tôi thường nhớ cái này quên cái kia, hôm nay bất ngờ nhớ tới.”
 
Nghe vậy, Thẩm Kinh Niên vốn định hỏi rồi lại không hỏi nữa.
 
Dù ông cụ Quan không muốn khen, nhưng không thể không tán thành lời nói của bà cụ Thẩm.
 
Thẩm Kinh Niên… Đúng là rất ưu tú. Bất kể trên phương diện nào, anh cũng đều vượt xa bạn cùng lứa tuổi, càng miễn bàn đến các cháu của anh.
 
Thanh Hòa ở bên anh, ông cụ không cần lo lắng phường trộm cướp, ngay cả cuộc sống hậu đãi sau khi cô già cũng chẳng cần bận tâm.
 
Bà cụ Thẩm nói cháu trai bà si tình, không biết sự si tình đó có ứng trên người cháu gái ông không, có thì quá hoàn hảo.
 
Ông không khỏi nghĩ xa, nói không chừng ông còn có cơ hội trông con cho Thanh Hòa. Đến lúc đó, ông cũng giống như bà cụ Thẩm, có chắt gọi ông là cụ ơi cụ à.
 
Bộ xương già này nên cố gắng sống thêm vài năm nữa, sau này xuống bên dưới còn có thể kể thêm vài lời cho bà vợ già.
 
-
 
Đưa họ đến nhà họ Quan, Thẩm Kinh Niên phải đi về.
 
Ông cụ Quan đứng trong sân, nhìn hai người trong bóng đêm. Liếc mắt nhìn một cái cũng thấy họ vô cùng xứng đôi, lần đầu mở miệng: “Cháu gái, cháu tiễn cậu ta đi.”
 
Quan Thanh Hòa kinh ngạc, Thẩm Kinh Niên hơi nhướng mày.
 
Ý tứ trong lười này của ông nội đã quá rõ ràng. Giờ ông không phản đối nữa, thậm chí còn cho bọn họ có không gian tiếp xúc riêng.
 
Quan Thanh Hòa khẽ chớp mi. Cô không từ chối, đi ra ngoài với Thẩm Kinh Niên.
 
Ban đêm, Ninh Thành không tưng bừng náo nhiệt như ban ngày. Cả thành phố lặng như tờ, thi thoảng mới có thể nhìn thấy một hai người đi ngang qua đầu ngõ.
 
Thẩm Kinh Niên cúi đầu nhìn người yên lặng ở bên cạnh. Bộ sườn xám trắng của Quan Thanh Hòa được dát một lớp phủ ánh trăng, đỉnh mũi cao đẹp tỏa sáng như ánh trăng soi chiếu.
 
Anh lên tiếng: “Tôi thấy ông nội sẽ không đặt câu hỏi, phản đối tôi nữa đâu.”
 
Quan Thanh Hòa nhớ tới vẻ khẩn trương của anh trong đêm nay, không nhịn được muốn cười: “Nếu ông nội bất cẩn quên mất, có lẽ lần sau sẽ hỏi lại đấy.”
 
Thẩm Kinh Niên nở nụ cười: “Vậy tôi xem như đã có kinh nghiệm, bà nội tôi cũng từng như thế. Lại trả lời một lần, hai lần… Cùng một câu hỏi, tôi sẽ không thay đổi đáp án.”
 
Quan Thanh Hòa giật mình phát run, anh đang bày tỏ tấm lòng với cô đấy ư?
 
Cô lại nghe anh dịu dàng hỏi: “Chờ ông nội về Thanh Giang rồi, em có dự định gì không?”
 
Quan Thanh Hòa không biết anh đang ám chỉ chuyện gì: “Dự định gì?”
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Để em tiếp tục ở lại đây một mình, tôi và ông nội đều lo lắng.” 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui