Chờ đợi cơ hội

Chu Khiêm ném cho Tiêu Tô một ánh mắt, theo Thẩm Kinh Niên rời khỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Tô nhìn bóng lưng rời đi mà sững sờ.
 
"Thật ra, trước đây, sau lần đầu biết anh Thẩm là người đứng đầu nhà họ Thẩm, phải mấy ngày em mới tin đấy! Bây giờ có ông chủ nào không phải kiểu bụng bia, đầu hói đâu, còn không thì cũng có ngoại hình bình thường. Anh Thẩm là một ngoại lệ. Tuy yêu cầu của anh ấy cao, nhưng anh ấy nói năng hòa nhã, tuyệt đối không trịch thượng!"
 
Đó là vì mọi người vẫn chưa đạt đến trình độ đủ để trịch thượng như anh ta -
 
Quan Thanh Hòa nghĩ thầm. Trong mắt của Thẩm Kinh Niên, bất kể là Tiểu Tô, hay là Chu Khiêm khôn khéo, đều không đáng nhắc tới.
 
Vừa hay người như vậy là nguy hiểm nhất.
 
Nếu cô thật sự đính hôn với nhà họ Thẩm đó, vậy thì cô phải lập tức đề nghị hủy hôn, cô không cần liên quan đến gia đình, đến nhân vật như vậy.
 
Quan Thanh Hòa chuyển chủ đề: "Hôm nay có không ít khách, nếu các em mệt quá thì sáng sớm mai qua đây quét dọn cũng được."
 
Tiểu Tô: "Dạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiếng nói vừa dứt, giám đốc Trương lập tức tiến lên: "Cô Quan!"
 
Quan Thanh Hòa có ấn tượng sâu sắc với người này, đồng thời cũng rất ghét hành vi hôm đó của anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Anh là?"
 
Giám đốc Trương tằng hắng: "... Tôi họ Trương, cô gọi Trương Giả là được!"
 
Quan Thanh Hòa cười khách sáo: "Anh Trương, chào anh."
 
Giám đốc Trương đẩy cái hộp trong tay qua: "Lần trước, trong bữa tiệc, Trương tôi đã có nhiều mạo phạm, đây là lời xin lỗi của tôi, mong cô Quan bỏ qua cho."
 
Quan Thanh Hòa cười nhẹ nhàng: "Không sao."
 
"Có sao." Bây giờ Trương Giả đã xem cô như người của Thẩm Kinh Niên, thái độ cực kỳ trịnh trọng: "Cô không nhận là chưa tha thứ cho tôi đấy, Tam Gia cũng sẽ trách tôi."
 
"..."
 
Quan Thanh Hòa nhíu mày: "Chuyện này không liên quan đến anh ta."
 
Trương Giả tự động hiểu thành người đẹp vẫn chưa muốn dựa dẫm vào Tam Gia.
 
Anh ta cười đáp: "Không sao, không sao."
 
Quan Thanh Hòa không muốn nhận, nhưng giám đốc Trương chưa tặng được cho cô thì thề không dừng lại, anh ta đặt món quà lên bàn đá rồi đi mất.
 
Cô nhìn hộp quà đẹp đẽ, không hề mở ra.
 
Anh ta tốt tính đi xin lỗi vậy chẳng qua cũng chỉ vì Thẩm Kinh Niên.
 
Quan Thanh Hòa rũ hàng mi. Dù có phải là nhà họ Thẩm kia không, hay Thẩm Kinh Niên là người thế nào, đêm đó anh cũng đã giúp cô.
 
-
 
Tuy là trong cơn giận dữ, Phó Thu Vân đã rời khỏi Như Mộng Lệnh, nhưng người ở trong quán của mình, mà lòng thì nán lại bên sát vách.
 
Nhất là đã lâu thế vẫn chưa thấy có khách bỏ ra giữa chừng, đây chẳng phải chứng tỏ bên kia hát tốt nên có thể khiến người ta nghe tiếp à?
 
Cũng có thể là bọn họ không muốn lãng phí tiền vé - Phó Thu Vân lại tự trấn an bản thân, nhưng cô ta cứ có cảm giác gì đó bất an.
 
Thấy Hà Cảnh về, cô ta hỏi ngay: "Người mới ở sát vách ra hát chưa?"
 
Trong đầu Hà Cảnh toàn là thứ âm thanh của tự nhiên ban nãy, vô thức gật đầu: "Ra rồi, tổng cộng đã hát ba bài."
 
Phó Thu Vân hỏi: "Không ai đi à?"
 
Hà Cảnh lắc đầu: "Không ai đi."
 
Phó Thu Vân không cam tâm: "Thẩm Tam Gia có đến không?"
 
Hà Cảnh gật đầu: "Có."
 
Phó Thu Vân bị làm cho khựng lại, kinh ngạc đứng bật khỏi ghế. Không ngờ mình vừa đi là anh đến, sớm biết vậy cô ta đã ngồi thêm một lát nữa rồi!
 
Cô ta hỏi: "Có phải tới rồi đi ngay không?"
 
Làm thêm trong quán trà cả một kỳ nghỉ hè, từ lâu Hà Cảnh đã biết thân phận của 'Thẩm Tam Gia' trong lời mọi người rất cao quý, bà chủ đặc biệt lưu tâm.
 
"Không ạ." Cậu ta do dự, nhỏ giọng trả lời: "Không chỉ không đi, anh Thẩm còn đích thân yêu cầu khúc 'Bạch Xà'."
 
Mãi đến khi Hà Cảnh đi rồi, Phó Thu Vân cũng còn thấy không phải thật.
 
"Cũng đâu phải bà già Chương Minh Nguyệt kia tự lên sân khấu đâu, vì sao Thẩm Kinh Niên lại ở lại?"
 
Tất nhiên, trừ kinh ngạc ra, cô ta còn cảm thấy chút đố kị khó mà giấu được.
 
Lúc còn làm học trò ở Như Mộng Lệnh, Phó Thu Vân biết được thân phận của Thẩm Kinh Niên thì đã nghĩ: 'Anh ấy chỉ nghe Chương Minh Nguyệt hát, cô ta là học trò của Chương Minh Nguyệt, nghe cô ta hát không được à?’
 
Sự thật là không được.
 
Phó Thu Vân cắn môi, gọi điện thoại cho Trương Phổ.
 
Cuộc gọi vừa được nối, cô ta đã nghe thấy tiếng nam nữ cười đùa ở bên kia, mà giọng Trương Phổ cũng không vui vẻ gì: “Anh đang chơi game, có chuyện gì sao?"
 
Phó Thu Vân cười nhạt: "Có phải anh chơi trò đó một lát sẽ đến phần cởi quần áo, nằm lên giường không? Hôm nay Như Mộng Lệnh mở cửa, có phải anh quên rồi không?"
 
Vừa bị cô ta nói như thế, Trương Phổ mới nhớ ra chuyện này: "Không phải em đã nhận được thiệp mời rồi sao? Đi nghe chưa? Thế nào?"
 
"Hay hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là, Thẩm Tam Gia đã chọn bài." Phó Thu Vân gằn từng chữ để báo cho anh ta.
 
Trương Phổ sửng sốt: "Thật à? Lợi hại hơn cả em?"
 
Anh ta cũng nghe được sự oán giận của cô ta.
 
Khuôn mặt Phó Thu Vân lập tức đen lại: "Sao anh ấy lại đích thân chọn bài chứ? Lúc còn Chương Minh Nguyệt, anh ấy cũng chưa bao giờ chọn bài!"
 
Trương Phổ suy nghĩ: "Có phải anh ta cố tình cho Chương Minh Nguyệt mặt mũi không? Nhưng mà trước đó Chương Minh Nguyệt lên diễn, sao anh ta không chọn, không nể mặt thẳng luôn?"
 
Chuyện này nói không ra được.
 
Phó Thu Vân không muốn suy nghĩ đến đáp án trực tiếp hơn.
 
"Trương Phổ, tốt nhất anh nên để tâm vào! Là anh giật giây tôi bảo tách ra mở tiệm chung, nói sẽ lật đổ Như Mộng Lệnh. Anh phải biết, nếu không phải tôi là học trò công khai của Chương Minh Nguyệt, anh cho rằng khách khứa từ đâu ra?"
 
"Ở lại tức là lợi hại hơn tôi sao? Ai biết có phải bà già Chương Minh Nguyệt kia khóc lóc van xin anh ấy không?"
 
Cô ta nuốt không trôi lời lẽ kia, thuận miệng đoán.
 
Trương Phổ ủng hộ: "Có thể vậy thật."
 
Cúp điện thoại, Phó Thu Vân nhìn thấy từng vị khách một đi ra từ cửa chỗ bên cạnh, vừa hay còn đang thảo luận buổi bình đàn ban nãy.
 
"Cô giáo mới hát không tệ chút nào!" 
 
"Ngoại hình cũng rất xinh đẹp, quả là như tiên nữ!" 
 
"Nếu có thể chụp ảnh thì hay quá! Tôi sẽ quay một video, chắc chắn chia sẻ đi sẽ nổi tiếng!"
 
Mấy người trẻ mới là chỗ tuyên truyền tốt nhất. Khi họ đăng bài về Như Mộng Lệnh trên vòng bạn bè trong mấy phần mềm giao tiếp xã hội như Little Red hay Weibo, đến lúc những du khách khác tìm được thì sẽ đến nơi này.
 
Đôi khi người ta không cần tiêu tốn mà vẫn nổi được.
 
Nếu không có người mới kia, người được khen hiện tại phải là cô ta mới đúng!
 
Trước kia, một lần Chương Minh Nguyệt chỉ cho cô ta hát một bài, cũng đều là những bài đơn giản nhất, còn mấy bài hay nhất thì bà ta giữ lại tự hát.
 
Bây giờ bà ta bị bệnh, lại không hề lưu luyến mà nhường chỗ cho 'tiểu sư muội' không biết chui từ đâu ra kia.
 
Phó Thu Vân nghĩ thế nào cũng thấy có phần không cam tâm, cảm thấy mình đã lót sẵn đường cho người khác. Cô ta phải nghĩ cách gì đó mới được!
 
-
 
Xử lý xong chuyện quán trà, Quan Thanh Hòa đi thẳng đến nhà Chương Minh Nguyệt.
 
Bệnh của bà ấy vẫn chưa khỏi hẳn, cô cháu gái ở nước ngoài xa xôi mời một điều dưỡng đến chăm sóc bà ấy, bây giờ bà ấy đang húp cháo trong sân.
 
"Thanh Hòa đến rồi à?" Bà ấy vẫy tay.
 
"Bà nội Chương, hôm nay quán trà kinh doanh ổn, bà đừng lo." Quan Thanh Hòa ngồi xuống chỗ đối diện bà ấy, mỉm cười lên tiếng.
 
Chương Minh Nguyệt đặt muỗng xuống, thở dài.
 
"Trước kia bà nghĩ kỹ năng của Phó Thu Vân còn thiếu một chút, nên luôn không để nó lên hát sân khấu chính, thường chỉ hát vài sân khấu phổ thông. Không ngờ ngoài miệng nó không nói, nhưng vừa bị bạn trai kích động đã thấy bất mãn với người cô là bà đây, cảm thấy bà cố tình làm lỡ nó!"
 
Quan Thanh Hòa không nói.
 
Chuyện của cô và trò nhà người ta, tốt nhất cô không nên chen miệng vào.
 
Phó Thu Vân có thể làm ra chuyện như vậy không thể chỉ do nghe lời bạn trai, chắc chắn chính cô ta cũng có ý đó. Cô là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, chứ Chương Minh Nguyệt vẫn còn niệm tình.
 
Như Mộng Lệnh đi vào quỹ đạo lần nữa tất sẽ cướp lại khách từ Thu Vân Phường, với tính cách của Phó Thu Vân, cô ta sẽ không chịu ngồi yên.
 
Chương Minh Nguyệt lại hỏi: "Lần này rốt cuộc ông nội cháu cũng chịu thả cháu sang đây, có phải không chỉ vì giúp bà, mà còn vì chuyện hôn ước của cháu nữa. Phải không?"
 
Quan Thanh Hòa gật đầu: "Dạ."
 
Chương Minh Nguyệt hỏi: "Đã gặp người bên nhà đính hôn rồi chứ?"
 
Quan Thanh Hòa vô thức nhớ đến Thẩm Kinh Niên, không hề giấu giếm: "Hôm nay đã gặp được một người trong quán trà rồi ạ."
 
Chương Minh Nguyệt quan tâm hỏi: "Họ gì? Dáng dấp ra sao? Ông nội cháu giấu hay thật đấy, đến cả bà cũng không chịu tiết lộ chút nào!"
 
Bà ấy ở thành phố Ninh quanh năm, bình thường, với mấy nhà nổi tiếng một chút, chỉ cần biết họ là bà có thể nói ra tình hình trong gia đình đó.
 
"Họ Thẩm ạ." Quan Thanh Hòa trả lời.
 
"Nhà họ Thẩm?" Chương Minh Nguyệt khựng lại mấy giây, đến đôi mắt vẩn đục cũng kinh sợ: "Nhà họ Thẩm có tiếng tăm ở thành phố Ninh, bà chỉ biết một nhà."
 
"Chắc là nhà bà nghĩ đến đấy ạ." Quan Thanh Hòa nói.
 
Cổ tay cô khoác lên thành giường, vòng tay bạch ngọc mượt mà, óng ánh, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô có vẻ tràn đầy tiên khí lạ thường.
 
Bà cụ hồi lâu không nói nên lời.
 
Bà ấy nhấp một ngụm trà để điều chỉnh tâm trạng, nghiêm túc hỏi: "Đúng là nhà họ Thẩm có hai đứa cháu trai, người hôm nay cháu gặp là ai?"
 
"Không phải ai hết ạ, là chú của bọn họ."
 
"... Thẩm Kinh Niên?"
 
"Dạ."
 
Chương Minh Nguyệt nhớ lại đêm mở tiệc chiêu đãi đó: "Thì ra hôm nay cậu ta đã đến, xem ra cậu ta vẫn cho bà mặt mũi. Không biết sau này cậu ta có thể quay lại nữa không. Khi đó thì mặt mũi không còn dùng được nữa!"
 
"Nếu như đêm đó cậu ta không đến, chúng ta chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là rời khỏi, hoặc là hát khúc tại chỗ. Tất cả đều rất tệ."
 
Quan Thanh Hòa ngẫm nghĩ: "Cháu thấy anh Thẩm rất tôn trọng bà."
 
Chương Minh Nguyệt mỉm cười: "Cái cậu ta tôn trọng là người dấn thân vào cái nghề này. Ở thành phố Ninh này, không có ai khiêm tốn, lễ độ được hơn cậu ta. Thật sự đêm đó chúng ta phải cảm ơn cậu ta. Tiếc là với sức khỏe này, cả việc đến quán trà bà cũng không tiện lắm!"
 
Bà ấy lại chuyển đề tài về chuyện hôn ước.
 
"Thanh Hòa, thế hệ con cháu này của nhà họ Thẩm được chiều quá thành hư, không hợp với cháu. Ông nội cháu chưa từng gặp, tất nhiên mấy lời nghe được đều chỉ là tô vẽ cho đẹp thôi. Cháu đừng vội, đợi bà khá lên rồi sẽ nói chuyện với ông nội cháu."
 
Bà cụ lại nhìn về phía Quan Thanh Hòa xinh đẹp động lòng người. Bề ngoài xuất sắc, tài năng lại tuyệt đỉnh thế này, phải lấy một thằng nhóc ăn chơi trác táng thì thật là đáng tiếc!
 
"Nếu nói được ai hợp, thì cũng chỉ có Thẩm Kinh Niên, nhưng cháu và cậu ta không bằng vai phải lứa."
 
Người điều dưỡng đi từ ngoài cửa vào, nghe được câu này thì nhỏ giọng phê phán: "Thời đại nào rồi còn nói chuyện vai vế!"
 
Sau khi rời khỏi, Quan Thanh Hòa nhớ đến lời của Chương Minh Nguyệt, tìm được số điện thoại của Thẩm Kinh Niên. Cô nên gọi điện hay gửi tin nhắn nhỉ?
 
Phải làm thế nào mới hợp để cảm ơn đây?
 
Quan Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về sở thích của Thẩm Kinh Niên. Đột nhiên, cô nhớ đến Chu Khiêm. Nếu đã là chú cháu, vậy chắc hỏi chỗ cậu ta sẽ rõ hơn.
 
Cô suy nghĩ rồi gửi cho Chu Khiêm một tin nhắn.
 
-
 
"Đúng đó! Thời đại nào rồi còn ép duyên chứ!''
 
Chu Khiêm vừa đi vào sân đã nghe bạn thân Thẩm An đang oán trách qua điện thoại: "Tụi em còn chưa từng gặp nhau, ai biết dài ngắn thế nào!"
 
Nghe được động tĩnh, Thẩm An quay đầu, nhìn thấy Chu Khiêm thì ngờ vực: "Chu Khiêm, vì sao cậu lại về cùng lúc với chú ba tôi vậy?"
 
Chu Khiêm trả lời: "Tôi và chú ba của cậu mới từ Như Mộng Lệnh về."
 
Thẩm An 'ồ' lên một tiếng.
 
Tất nhiên cậu ta biết cái quán Như Mộng Lệnh kia. Tuy nhiên cậu ta không có hứng thú với mấy chỗ bình đàn ầm ầm ĩ ĩ đó, ở đó cũng toàn người lớn tuổi nghe diễn thôi. Tất nhiên, chú ba là ngoại lệ.
 
Thẩm An thấy thích Rock&Roll.
 
"Không phải tháng trước cậu nói với tôi Như Mộng Lệnh đóng cửa à?" Cậu ta đột nhiên nhớ ra: "Cô giáo Chương kia của cậu hết bệnh rồi?"
 
Chu Khiêm lắc đầu: "Vẫn chưa. Hôm nay là lần đầu chủ quán mới do cô giáo Chương mời đến biểu diễn."
 
Nói đến đây, cậu ta cố ý cười: "Ai bảo cậu không nghe bình đàn, nếu không... cậu đã có thể nghe được khúc cô giáo Quan hát rồi. Chắc chắn bốn chữ 'người đẹp ngọt giọng' là miêu tả cô ấy!"
 
Thẩm An không để ý: "Cậu cứ khoác lác đi."
 
Chu Khiêm nói: "Chậc, chậc, cậu không có cái phúc được nghe, được thấy này!"
 
Thẩm An không quan tâm sự châm biếm của cậu ta, vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông tuấn tú đang nhìn mình, ánh mắt lãnh đạm, ẩn ý bên trong không rõ.
 
Rõ ràng sắc mặt bình thản, nhưng sau lưng cậu ta lạnh toát.
 
"Chú ba, bà cố nói với bà người nhà họ Quan đến thành phố Ninh rồi, bảo chú cuối tuần này về nhà ăn cơm, bàn bạc về chuyện hôn ước."
 
Ở thành phố Ninh, bà nội gọi là 'bà', còn mẹ của bà nội lại gọi là 'bà cố'.
 
Chu Khiêm ghì vai cậu ta: "Chủ quán mới của chúng tôi cũng họ Quan, đối tượng hôn ước của nhà các cậu kia tên gì vậy? Chưa biết chừng là thân thích đấy!"
 
Thẩm An bị hỏi bất chợt: "Hình như là Tiểu Thảo?" Ở bên đầu kia điện thoại vẫn chưa cúp máy, anh trai cậu ta lên tiếng: "Không phải Tiểu Thảo, anh nhớ bà cố có từng nói, hình như là Thanh Miêu."
 
Thẩm An được nhắc nhở: "Tôi nhớ rồi! Không phải Thanh Miêu, chắc là Thanh Thảo. Đúng đó! Tên này rất hợp với thân phận từ nông thôn lên của cô ta, hẳn là một hạng quê mùa!"
 
Chu Khiêm: ?
 
Quan Thanh Thảo? Quan Thanh Miêu?
 
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là, tên này nghe giống với tên chủ quán quá, không phải là chị em của chủ quán chứ?
 
Ngoại hình người kia đẹp như vậy, nếu họ là chị em, thế chắc cũng không xê xích bao!
 
Thẩm An còn định nói tiếp, đã nghe một giọng lạnh lùng quen thuộc: "Thẩm An, giáo dưỡng của cháu đâu rồi?"
 
Nghe được giọng này, Thẩm An lập tức ngậm miệng.
 
Thẩm Kinh Niên nhẹ nhàng đứng trước mặt cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo.
 
"Ngay cả tên người ta cháu cũng không nhớ mà đã tùy tiện đánh giá người đó. Bình thường trong nhà dạy cháu như thế à?"
 
Giọng anh nghe bình ổn, nhưng Thẩm An lại lo sợ bất an.
 
"Chú ba, cháu sai rồi!" Rốt cuộc cả nửa ngày cậu ta mới dám lên tiếng.
 
Chu Khiêm cũng thu vẻ cợt nhả lại, đang định lén rời đi, tránh để bị vạ lây, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên.
 
Cậu ta mở ra. Đó là tin nhắn thoại từ bà chủ tiên nữ.
 
Tình cảnh lúc này không phù hợp, Chu Khiêm định chuyển thoại thành lời, không ngờ lại nhanh tay, bấm sao mà nhầm thành phát tin nhắn.
 
"Chu Khiêm, bình thường chú của cậu thích gì?"
 
Lúc này, âm sắc nghe trầm bổng của Quan Thanh Hòa lúc hát bình đàn lại nhiều thêm vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
 
Hai chú cháu ở trong sân đều nhìn lại.
 
Thẩm An coi chủ nhân của giọng nữ này là một người muốn theo đuổi chú mình khác, chẳng qua giọng nói của 'người theo đuổi' này quá là dễ nghe, đến cậu ta nghe mà cũng sững sờ.
 
Thẩm Kinh Niên kinh ngạc.
 
Tất nhiên anh nghe ra là tiếng của Quan Thanh Hòa.
 
Sắc mặt Chu Khiêm kỳ lạ. Cậu ta cười lúng túng: "Đừng để ý đến cháu ạ." Cậu ta cũng không ngờ. Hình như câu hỏi này có hơi... trắng trợn táo bạo.
 
Sau khi hoàn hồn, Thẩm An vẫn nhớ đòi lại 'quyền lợi hôn nhân' của mình: "Dù là người kia tên gì, cháu cũng sẽ không cưới!"
 
Ánh mắt Thẩm Kinh Niên đảo lại. Anh nhìn thiếu niên ngây thơ ở trước mặt, nói: "Người lựa chọn trong hôn sự này không phải cháu, là cô ấy."
 
Thẩm An nhớ đến người anh trai có số phận cũng giống mình: "Ý của cháu là, dù cô ta chọn cháu, cháu cũng không đồng ý!"
 
Thẩm Kinh Niên 'ừ' đáp: "Không cần quan tâm, không chọn cháu đâu."
 
Chu Khiêm: "Phải đó!"
 
Thẩm An: ?
 
Người anh em à, cậu lặp lại lần nữa xem?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui