“Anh Thẩm chỉ mời một mình cô Quan.”
Rõ ràng câu này của chú là để an ủi nhưng Thẩm An cứ cảm thấy hình như đang nói cậu ta nghĩ nhiều quá rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta tìm một lý do rồi kéo cả Chu Khiêm rời đi.
Trên đường, Chu Khiêm còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Quan Thanh Hòa: “Chú ấy ấy mà, thích uống trà, nghe nhạc, còn thích sưu tầm đồ cổ gì đó nữa.”
Quan Thanh Hòa nhận được câu trả lời, cô trầm tư. Cô không hiểu về mấy món đồ cổ, nhưng về uống trà, nghe nhạc thì cô vẫn hiểu một chút.
Cô đánh chữ: “Vậy anh ấy thích uống trà gì?”
Chu Khiêm biết làm sao được chứ, bình thường cậu ta không quan tâm đến mấy loại lá trà, cậu ta quay sang hỏi Thẩm An: “Chú ba cậu bình thường hay uống trà gì?”
Thẩm An chẳng buồn nghĩ: “Đại Hồng Bào.”
Chu Khiêm lập tức truyền lại nguyên văn câu nói đó cho Quan Thanh Hòa.
Quan Thanh Hòa lại hỏi: “Loại nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Khiêm ngơ ngác, nó còn được chia làm nhiều loại nữa à? Bà chủ hỏi kỹ vậy, không phải là định theo đuổi người ta thật đó chứ.
“Thẩm An, chú ba của cậu uống loại Đại Hồng Bào nào thế?”
“Tớ làm sao mà biết được, tóm lại là Đại Hồng Bào.”
Thẩm An kêu ca với anh mình xong, quay lại hỏi Chu Khiêm: “Ban nãy cậu hùa theo chú ba tớ là có ý gì thế?”
Chu Khiêm: “Không có ý gì cả.”
Thẩm An cười khểnh: “Ha, châm biếm tớ chứ gì?”
Chu Khiêm thừa nhận luôn: “Đúng vậy, cậu xem cậu có việc làm tử tế không, thế này thì không có cô gái nào thích cậu đâu.”
Thẩm An: ?
Chu Khiêm nói: “Bây giờ tớ là người có việc làm tử tế rồi đấy.”
Thẩm An: ?
“Con mẹ nó cậu chỉ là một thằng tiểu nhị ở cửa hàng thôi mà dám nói tớ à?”
“Dám chứ, cậu là người còn không nhớ nổi tên vợ chưa cưới của mình cơ mà.”
“Nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc cô ấy tên gì thế, hình như chú ba chưa nói.”
Sáng sớm hôm sau, thư ký Vương đến Tịnh Viên.
Từ sau khi Thẩm Kinh Niên tiếp nhận Thẩm Thị, anh không sống ở nhà tổ nữa, anh chuyển đến sống một mình trong Tịnh Viên rộng lớn.
Tịnh Viên là một khuôn viên theo kiểu vườn cây, lấy tên từ thơ của Tăng Củng: “Mùng một vườn cây lặng không gió, hoa tuyết xuất hiện khắp mọi nơi.”
Lần nào đi vào cũng sẽ bất giác cảm thấy bình tĩnh lại.
Thư ký Vương đi qua một cái đình hóng mát. Khi đi vào sân, anh ta thấy người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, đang ở bên hồ cho cá ăn, những chú cá chép màu sắc khác nhau tụ lại trước mặt anh.
Anh ta đi qua đó, lên tiếng.
“Tối qua đạo diễn Vương liên hệ với tôi, muốn Vọng Nguyệt Lâu hợp tác với gameshow của ông ta. Tạm thời quyết định mời nghệ nhân truyền thống dân gian cùng ghi hình với các ngôi sao.”
Thẩm Kinh Niên nhướng mày: “Nghe có vẻ khả thi.”
Thư ký Vương nói: “Tôi bảo ông ta gửi bản kế hoạch qua đây, ông chủ xem rồi quyết định ạ.”
Theo lý mà nói, mấy chuyện như tài trợ, hợp tác thế này chỉ cần nội bộ công ty mở một cuộc họp rồi quyết định là được, nhưng Vọng Nguyệt Lâu thì khác.
Vọng Nguyệt Lâu là gốc gác ban đầu của nhà họ Thẩm, không ai dám tự ý quyết định tương lai của nó cả, họ đều sẽ đến hỏi ý kiến Thẩm Kinh Niên.
“Cậu chủ, bà chủ gọi điện.” Một người làm đi đến.
Thẩm Kinh Niên đưa đồ ăn của cá cho bà ấy, cầm điện thoại: “Mẹ.”
Thứ trả lời anh đầu tiên là tiếng hạt va vào nhau.
Mẹ Thẩm sinh ba đứa con trai, một đứa con gái, con gái chết yểu. Khi sinh Thẩm Kinh Niên bà đã là thai phụ lớn tuổi rồi, bây giờ tuổi bà cũng không còn trẻ nữa, vậy nên cũng bị đau ốm nhiều. Từ sau đó, bà bắt đầu dưỡng sinh.
Sau đó, vì rảnh rỗi nên bà và mấy bà phu nhân chơi cùng bắt đầu tin vào Phật.
Bà không chỉ năm nào cũng quyên góp tiền cho miếu mà còn lập bàn thờ Phật trong nhà, tuần nào cũng phải ăn chay một lần.
Chuyện quỷ thần, Thẩm Kinh Niên không tin.
Anh không tin Phật, nhưng cũng không can thiệp vào tín ngưỡng của mẹ mình.
Mẹ Thẩm nói: “Tối qua Thẩm An nói với con rồi chứ, bảo con cuối tuần này về nhà ăn cơm.”
Thẩm Kinh Niên “ừm” một tiếng.
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng nói: “Hai cô chị dâu của con từ khi biết về hôn ước này cũng có vài ý kiến. Dù sao thì chuyện liên quan đến con trai mình, lần này họ sẽ không yên lặng đâu.”
Nhiều năm trước, nhà họ Thẩm và nhà họ Quan từng có một hôn ước để trống, hẹn nhau sẽ có một đôi nam nữ phải kết hôn với nhau. Chỉ là hôn ước này vẫn luôn bị bỏ không.
Cho đến khi cô bé nhà họ Quan ra đời, Thẩm An, Thẩm Bách vẫn còn đang ở trong bụng, vậy nên đương nhiên là mặc cho cô muốn chọn ai thì chọn rồi.
Thẩm Kinh Niên khẽ cười: “Bọn họ không đồng ý, đối phương cũng chưa chắc đã đồng ý mà.”
“Theo lý lẽ thì đúng là vậy, nhưng bà nội con một lòng muốn thực hiện hôn ước này.” Mẹ Thẩm bỏ chuỗi hạt xuống: “Trong số những người có tuổi tác phù hợp thì cũng chỉ có Thẩm An, Thẩm Bách thôi, không thể là con được.”
So với cháu thì đương nhiên là con trai quan trọng hơn rồi.
Hơn nữa nhà họ Thẩm chưa bao giờ nghĩ đến một người trưởng bối là anh cả.
“Kinh Niên.”
Thẩm Kinh Niên nghe bà gọi mình vậy, anh biết câu tiếp theo sẽ là gì.
“Cháu con cũng bắt đầu tính chuyện cưới xin rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, định bao giờ mới tìm cho mẹ một cô con dâu đây, chắc không thể để đến khi mẹ chết rồi mới thành hôn được đúng chứ.”
Thẩm Kinh Niên cười rất ấm áp: “Mẹ, đừng treo chữ chết trên miệng vậy.”
Mẹ Thẩm không quan tâm: “Mẹ từng này tuổi rồi, là người bước xuống đất được một nửa rồi, mẹ tin Phật chứ có tin mẹ thành Phật được đâu.”
“...”
Thư ký Vương cũng bị chọc cười vì câu nói này.
“Bà nội con bây giờ cũng đang lo cho vụ hôn ước đó. Khi nào chuyện này ổn định rồi, con tưởng bà cụ không giục con à, tuy rằng giục con cũng chẳng có ích gì.”
Thẩm Kinh Niên ừm một tiếng.
“Rốt cuộc là con thích kiểu người thế nào? Con bận không có thời gian tìm thì mẹ có thể giúp con chọn mà, thành phố Ninh bao nhiêu cô gái vậy.”
“Phải nhìn vừa mắt.”
“Bốn chữ này nói như không nói ấy.”
Mẹ Thẩm lại cầm chuỗi hạt lên bắt đầu niệm kinh, không nói tiếp được nữa, con trai bà bình tĩnh quá, còn bà thì càng nói càng thấy tức.
“Thực sự không hiểu nổi con nghĩ cái gì, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, kết quả là chỉ đến quán trà, con còn thích uống trà, nghe nhạc hơn cả ba con.”
Mẹ Thẩm lẩm bẩm: “Mẹ thấy chắc con uống trà ra được một cô tiên nữ luôn đấy.”
Bà nói xong thì nghe thấy một tiếng cười rất khẽ ở bên kia.
Bình thường con trai toàn im lặng nghe bà nói xong rồi trả lời một câu “mẹ nghỉ ngơi sớm” rồi kết thúc cuộc trò chuyện, hôm nay thì khác.
“Cười cái gì?” Bà hỏi.
Thẩm Kinh Niên nhẹ nhàng trả lời: “Sao mẹ biết là không được chứ.”
Mẹ Thẩm hừ một tiếng, nói: “Con mà có cái bản lĩnh đó thì mẹ không tin Phật nữa, chuyển sang tin con.”
Thư ký Vương vẫn đang nghe nội dung cuộc trò chuyện: Ấy?
Anh ta nhìn người đàn ông đang đứng trên hành lang, mặt mũi thanh tú, biểu cảm thư thái, ánh nhìn xa xăm.
Anh cúp điện thoại.
Thẩm Kinh Niên nhìn cây trúc ở bờ bên kia hồ nước, lông mày khẽ động, quay sang nhìn thư ký Vương: “Gameshow mới đó, bảo ông ta viết rõ là những nghề kỹ nghệ truyền thống nào.”
Thư ký Vương cố hiểu ý nghĩa sâu xa của câu này: “Vâng ạ.”
Khác với những nơi bình luận về đàn khác, lúc trước Như Mộng Lệnh vì có danh tiếng của Chương Minh Nguyệt nên một tuần chỉ mở bốn ngày, chỉ có buổi biểu diễn vào buổi chiều, cuối tuần không mở cửa.
Quan Thanh Hòa không định thay đổi chế độ này.
Buổi biểu diễn thứ sáu được quảng bá bởi những người tự tìm đến trong hai ngày, Như Mộng Lệnh lại xuất hiện trong quy mô đại chúng.
Tiểu Tô xem các bài viết cả buổi chiều rồi: “Bài viết thứ hai mươi rồi, họ đều nói người mới của Như Mộng Lệnh như tiên nữ hạ phàm vậy, có âm sắc trời ban.”
Chu Khiêm bón cho cô ấy một quả nho, ra hiệu cho cô ấy nhìn lên trên tầng: “Tiên nữ ở tầng hai.”
Tiểu Tô ngẩng đầu lên.
Tầng hai mở cửa sổ, một cô thiếu nữ búi tóc bằng trâm một cách rất tùy ý đang ngồi trên bàn gỗ xào trà. Cô mặc một chiếc váy dài hoa văn thủy mặc loang màu, biểu cảm lạnh lùng.
“Bà chủ của bọn anh uống trà cũng trông như một bức tranh vậy.” Chu Khiêm chép miệng, nói: “Thẩm An còn không tin lời anh, đáng đời, không được nhìn.”
Tiểu Tô thấy đồng ý, cô ấy cảm thán: “Nếu cửa hàng mà cho chụp ảnh, quay video thì chắc chắn không chỉ có một vài bài đăng thế này đâu. Có khen thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những câu nói thôi, nhìn thấy ảnh thì mọi người mới tin là thật.”
Chu Khiêm xoè tay ra: “Thế thì hết cách rồi.”
Lúc trước, khi Quan Thanh Hòa mới tiếp nhận quán trà, cô đã dặn không được tự ý chụp cô, càng không được đăng ảnh cô lên mạng.
“Tiểu Tô.” Mỹ nhân thủy mặc ở trên tầng ngó ra ngoài cửa sổ, vẫy tay: “Lá trà trong quán phải mua mới rồi, em đi mua với chị.”
Tiểu Tô: “Vâng ạ.”
Chu Khiêm: “Bích La Xuân và Long Tỉnh lúc trước không được ạ?”
Quan Thanh Hòa nói: “Được, nhưng tôi muốn mua chút Đại Hồng Bào.”
Cô sống với ông nội một thời gian rất dài, vậy nên cũng thích giống sở thích của ông.
Hai người đi ra cửa chính.
Thu Vân Phường ở bên cạnh cũng mở cửa vào chiều chủ nhật hôm nay, ở đó náo nhiệt hơn bình thường, vì có một streamer đến live stream khám phá cửa hàng. Lúc này, họ đang ghi hình ở cửa vào.
“Đặc biệt đến Thu Vân Phường vào buổi sáng cho ít người.”
“Mới mở, chủ cửa hàng là đồ đệ của Chương Minh Nguyệt, biết Chương Minh Nguyệt chứ, là đại sư tỳ bà từng diễn trên đài truyền hình trung ương.”