Cho Dù Có Gặp Lại

2.

Tin tốt là, dù tai nạn xe hơi khiến não bộ tôi chấn động mạnh, nhưng cũng không để lại di chứng quá nghiêm trọng, có điều vẫn phải nhập viện một thời gian để theo dõi thêm.

Tin xấu là, do đó mà tôi cũng mất trí nhớ.

Bác sĩ cũng không biết chừng nào tôi có thể bình phục: “Đại não rất phức tạp, có thể một giây sau cô sẽ khôi phục trí nhớ, nhưng cũng có thể suốt đời không thể trở lại như trước.”

Tôi bình thản đón nhận tin này, dù sao tính mạng là trên hết, trí nhớ thì quan trọng gì chứ. Lương Thiệu nói rằng anh ta là chồng tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào. Tôi nhìn anh ta như thể đang nhìn một người lạ.

“Sao tôi lại mất trí nhớ?” Tôi hỏi.

Lương Thiệu ngồi bên mép giường, quần áo còn vương đầy m.áu me bụi bặm, tóc tai bù xù như tổ quạ. Ánh mắt anh ta đầy phức tạp, rồi anh ta kể cho tôi đầu đuôi mọi chuyện.


“Ý anh là, anh ngoại tình, muốn ly hôn với tôi, thế mà tôi còn cứu anh khỏi vụ ta.i n.ạn ô tô á?”

Lương Thiệu im như thóc. Tôi nhíu mày: “Tôi mà ngu thế cơ á?”

Tôi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Nhìn anh cũng không phải gu tôi cho lắm, anh có gạt tôi không đấy?”

Thực ra, Lương Thiệu rất đẹp trai, gương mặt thanh tú, vóc dáng nở nang. Trông anh ta nhã nhặn như một kẻ cấm dục thật sự, nhất là khi đeo kính gọng vàng, không khác gì tên cầm thú ngầm.

Nhưng tôi không thích kiểu này! Tôi thích dân thể thao, chân dài vai rộng, suy nghĩ đơn giản cơ!

Lương Thiệu liếc tôi, như thể muốn nói gì rồi lại thôi.

“Đưa đơn ly hôn cho tôi xem qua chút.” Tôi giơ tay về phía anh ta. Tôi không có hứng thú ở chung một chỗ với hạng mèo mả gà đồng này, cầm tiền phân chia tài sản đi tìm một em trai không hời hơn chắc?

Lương Thiệu khẽ nói: “Bỏ đi, em đã thành ra thế này rồi, tạm gác lại chuyện đó đã.”

Tôi thấy bên cạnh anh ta có một chiếc cặp rách nát, một góc giấy lộ ra, bèn với tay giật lấy. Quả nhiên là đơn ly hôn. Tôi rất thoả mãn với số tiền ghi trên đó, không ngờ, cũng có ngày tôi thành phú bà chỉ sau một đêm! Nhân tiện ly hôn với gã chồng lang chạ, lại còn cuỗm được một khoản kếch xù, giấc mộng này là thật sao?

Tôi cũng chẳng buồn cãi nhau với anh ta nữa, trực tiếp nhấn chuông gọi y tá.

“Phiền cô cho tôi mượn một cây bút nhé, cảm ơn.”

“Khoan đã-” Lương Thiệu cau mặt, “Em không cần phải sốt ruột thế, về nhà rồi, chúng ta có thể bàn bạc sau.”


Tôi nhướng mày: “Không phải chính anh muốn nhanh nhanh chóng chóng ly hôn để làm hộ khẩu cho đứa trẻ trong bụng ả tiểu tam kia à?”

Những người khác trong phòng bệnh nghe vậy, đồng loạt biểu lộ ánh mắt khinh bỉ với Lương Thiệu rồi xì xào bàn tán: “Trông cũng đàng hoàng, không ngờ lại đi ngoại tình.”

“Có con với tiểu tam rồi ép vợ ly hôn, chậc chậc, là cô ả nào không biết…”

......

Anh ta nghiến răng: “Không phải vội.”

Tôi cười khẩy, thẳng thừng ký tên, vất đơn ly hôn cho anh ta: “Anh không vội nhưng tôi thì có, hạng người không biết xấu hổ, tôi không muốn dính dáng gì với loại mèo mả gà đồng như anh.”

“Đợi tôi xuất viện, chúng ta ngay lập tức đi lấy giấy xác nhận.”

Anh ta cầm đơn ly hôn, ngơ ngác nhìn chữ ký trên đó, như thể không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Không được.”


Anh ta một mực từ chối: “Anh không đi đâu hết, anh phải ở đây chăm sóc cho em.”

Tôi nhíu mày: “Anh thuê hộ lý giúp tôi là được, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Không hiểu sao, dù không có ấn tượng, nhưng trong vô thức, tôi lại ghét cay ghét đắng người này. Nhìn thấy anh ta là tôi không khỏi bực mình. Lương Thiệu sửng sốt, cầm tờ đơn, ngồi im như phỗng. Tôi xoay lưng, không muốn đối mặt với anh ta nữa.

......

Buổi tối, tôi bỗng dưng buồn đi vệ sinh, nhưng không muốn nhờ vả Lương Thiệu, liền cố dựa vào tường, chầm chậm đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tôi đã nghe thấy Lương Thiệu đang hỏi bác sĩ trực đêm: “Bác sĩ… chứng mất trí nhớ của cô ấy, xác suất hồi phục là khoảng bao nhiêu?”

Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Khó nói lắm. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới mất trí nhớ. Khi não bộ con người bị kích động sẽ tự động xuất hiện cơ chế bảo vệ cơ thể, quên đi những ký ức đau khổ nhất. Cô ấy có thể nhớ lại hay không, còn phụ thuộc vào việc tiềm thức cô ấy nỗ lực ra sao nữa.”

Bác sĩ nhanh chóng rời đi, chỉ còn Lương Thiệu đứng đó. Trên hành lang lạnh lẽo, ánh đèn sợi đốt chiếu rọi, bóng lưng anh kéo dài trên sàn nhà, thoạt nhìn có chút cô quạnh. Anh ta đứng sững như trời trồng, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận