7.
Khi chúng tôi vào bệnh viện một lần nữa, các bác sĩ câm nín luôn.
“Đầu cô gặp nạn tam tai à? Cứ đà này có khi cô thành kẻ điên thật đấy!”
Tôi đờ đẫn nhìn trần nhà, mặc kệ Lương Thiệu bên cạnh bị chửi như chó.
“Anh có biết chăm sóc vợ hay không, hay nhất định phải giày vò cô ấy đến ch.ế.t thì mới hài lòng?!”
“Đàn ông đàn ang, còn trẻ mà đã không cần thể diện, tôi nói cho anh biết, vứt bỏ vợ mình, không có kết cục tốt đâu!”
Một lúc lâu sau, anh ta mới lại gần, khúm núm hỏi tôi: “Em thấy sao rồi?”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta: “Tôi sẽ báo cảnh sát gô cổ Lâm Lang lại, mặc kệ anh có đồng ý hay không.”
Anh ta trầm ngâm thật lâu, rồi khẽ gật đầu: “Tuỳ em.”
Tôi tiếp tục: “Lương Thiệu, soạn lại một tờ đơn ly hôn khác đi.”
Lương Thiệu ngẩng đầu, sửng sốt: “Gì cơ?”
Tôi bình thản: “Tôi muốn ly hôn.”
Nực cười thay, cú ngã này lại giúp tôi khôi phục trí nhớ.
Hai đoạn ký ức tan lẫn vào nhau, tựa như tôi đã trải qua một giấc mộng dài. Khi nhớ lại được rồi, tôi lại phát hiện rằng mình chẳng còn oán hận nữa.
Tôi chỉ muốn cất bước ra đi, cất bước rời khỏi người mà tôi yêu h.ận đan xen nhiều năm như thế.
Lần này, tôi lựa chọn buông bỏ, tôi muốn giải thoát cho chính mình.
Giọng nói Lương Thiệu bắt đầu run rẩy: “Thẩm Diệp, ý em là sao? Nếu anh làm sai ở đâu, nhất định anh sẽ sửa mà. Chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, cầu xin em cho anh một cơ hội khác được không?”
Tôi không lên tiếng, quay đi, không nhìn anh ta nữa.
Sau khi xuất viện, tôi kéo Lương Thiệu đi lấy giấy xác nhận. Anh ta sống ch.ế.t không chịu đi, nhất quyết lì lợm dù tôi có nói gì đi chăng nữa.
“Anh sẽ bù đắp cho em mà!”, anh ta van nài nhìn tôi, “Lúc trước là anh kh.ốn nạn, là anh khốn kiếp, là anh có lỗi với em!”
“Nhưng, Thẩm Diệp này,” Hốc mắt anh ta đỏ hoe, “Đcm, em cũng phải cho anh một cơ hội sửa sai chứ! Đến ph.ạm nhân còn có cơ hội được hoàn lương, sao em nỡ thẳng tay ph.án án t.ử cho anh chứ?!”
Tôi bất lực: “Anh khăng khăng muốn ly hôn, rồi lại một mực không muốn ly hôn nữa. Rốt cuộc anh muốn gì đây?!”
Lương Thiệu cúi đầu, không nói câu gì. Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới khàn khàn đáp lại: “Lúc trước là anh lầm đường lạc lối, nhưng mấy hôm nay, anh mới phát hiện ra bản thân không thể sống thiếu em. Chỉ là anh u mê không nhận ra mà thôi. Anh cảm thấy ông trời đang cho chúng ta một cơ hội, anh van nài em, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Tất nhiên, chẳng có cơ hội nào nữa.
Đêm đó, tôi vất hành lý lại, cầm tiền, bay thẳng tới một thành phố khác. Không ly hôn cũng chẳng sao, chỉ cần ly thân hai năm là sẽ có thể ly hôn rồi. Tôi chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, chịu thêm hai năm nữa có là cái thá gì.
Nỗi phiền toái duy nhất chính là Lương Thiệu luôn tới gặp tôi.
Để tránh bị làm phiền, tôi dứt khoát tìm bạn trai mới. Anh ấy là một bác sĩ, hiền lành, lịch thiệp, tuy rằng không giàu sang như Lương Thiệu, nhưng chăm sóc tôi ân cần vô điều kiện. Khi ở bên anh ấy, tôi cảm nhận được những xúc cảm tình yêu rất đỗi mới mẻ.
Một lần nọ, khi chúng tôi đang nắm tay nhau đi dạo thì đụng phải Lương Thiệu tới tìm tôi.
Tuyết rơi dày đặc, mà anh ta lại ăn mặc sơ sài, hồn bay phách lạc nhìn chúng tôi. Anh ta há hốc mồm, đôi môi nứt nẻ không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi hiểu rằng nếu không nói rõ ràng, anh ta sẽ còn tiếp tục dây dưa mãi.
Bạn trai tôi đã quen với chuyện này, cau mày nói với tôi: “Nếu hắn có chuyện muốn nói với em, anh tránh sang một bên, nếu có vấn đề gì thì lập tức gọi cho anh nhé.”
Tôi gật đầu, siết chặt tay anh ấy, không chút buông lỏng.
Lương Thiệu lề mề lại gần, chỉ mới hai tháng không gặp, tôi suýt nữa đã không nhận ra anh ta! Anh ta gầy sọp như que củi, quần áo lại phong phanh, gió lùa thổi phồng lên càng khiến anh ta trông tiều tuỵ hơn bao giờ hết. Hai hốc mắt lõm sâu, râu xanh chia chỉa trên cằm, nhìn là biết lâu rồi chưa cạo.
Lương Thiệu là kẻ rất coi trọng ngoại hình, nếu không thì lúc trước anh ta cũng không ghét vẻ luộm thuộm của tôi đến thế. Giờ đây anh ta lại thành ra thế này, tôi có phần bất ngờ.
“Thẩm Diệp…” Anh ta vừa cất lời, mắt đã đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Anh rốt cuộc muốn gì đây?” Tôi thở dài, “Tôi đã nói chúng ta không thể quay lại được nữa, anh việc gì phải hành hạ chính mình, để rồi liên luỵ tới người khác?!”
Giọng nói anh ta khản đặc, cũng không biết là do nhiễm lạnh hay sao nữa: “Anh cũng không muốn, nhưng anh không buông tay được.”
“Thẩm Diệp”, anh ta tuyệt vọng cùng cực, “Em muốn anh phải làm sao bây giờ?”
Tôi không đáp lại.
Một lát sau, anh ta khẽ hỏi: “Bây giờ, em có… hạnh phúc không?”
Tôi gật đầu: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi mãn nguyện lắm. Anh thì sao?”
“Em thử nói xem?”, Lương Thiệu cười cay đắng.
“Là do anh tự chuốc lấy mà thôi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ… hạnh phúc ấy cũng từng trong tầm tay, chỉ là anh lại tự đánh mất nó.”
Anh ta đăm chiêu nhìn tuyết đọng trên mặt đất, chớp mắt thật mạnh, nước mắt rơi trên nền tuyết, khoét thành một cái hố nhỏ.
“Anh hối hận rồi.” Lương Thiệu ôm mặt, giọng khản đặc: “Sao em không thể cho anh một cơ hội nữa, anh thật sự biết lỗi rồi, anh thề sẽ đối tốt với em, sẽ nhớ rõ sở thích của em, sẽ nhớ rõ em dị ứng với cái gì, rồi chúng ta sẽ có con thêm một lần nữa… Thẩm Diệp, mẹ kiếp, anh cầu xin em đấy!”
Tôi cười khẩy: “Lương Thiệu, anh vốn dĩ chẳng hề yêu tôi, cũng chẳng hề yêu Lâm Lang.”
“Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu chính bản thân mà thôi, anh chỉ biết chạy theo những thứ mới mẻ, anh chán ngấy tôi rồi nên mới mò tới Lâm Lang, giờ hết hứng thú với cô ta thì lại quay đầu tìm tôi. Bây giờ anh như thế này, chẳng qua là vì không chiếm được tôi mà thôi. Nếu tôi mềm lòng tha thứ, nhất định không quá ba năm, bên anh sẽ lại có ti tỉ Lý Lang, Vương Lang,... khác. Anh có ch.ết cũng không chừa.”
Lương Thiệu kiên định nhìn tôi, ánh mắt xót xa: “Không phải đâu, anh luôn yêu em rất nhiều. Chỉ là, anh quá ngu xuẩn, em cưng chiều anh quá, anh lại thản nhiên hưởng thụ mà không biết trân trọng. Thẩm Diệp, anh xin em, anh van em, có thể… Có thể đừng vứt bỏ anh được không!”. Anh ta siết chặt vai tôi, đau khổ nói.
Tôi bình thản: “Quá muộn rồi. Lương Thiệu, không phải ai cũng sẽ đứng mãi một chỗ chờ anh đâu. Có những lỗi lầm không bao giờ sửa được.”
Dứt lời, tôi quay người rời đi, mặc kệ anh ta suy sụp gào khóc ở phía sau.
“Thẩm Diệppppp!! Em đã buông tay, nhưng anh phải làm sao bây giờ?”
Chuyện này đã khiến tôi mất hết hứng thú đi dạo, tôi nắm tay bạn trai mới trở về nhà. Khi nhìn qua cửa sổ, tôi phát hiện Lương Thiệu vẫn đứng ở dưới lầu. Tuyết rơi liên miên, trên đầu anh ta toàn là tuyết, y chang một người tuyết vậy, không mảy may nhúc nhích. Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới đờ đẫn giẫm lên tuyết, thất thểu rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta, kéo rèm cửa lại.
Hai năm sau, tôi đệ đơn ly hôn, lần này, cuối cùng tôi đã thành công.
Lúc rời khỏi toà, Lương Thiệu mấp máy, lại gần tôi như thể còn muốn nói gì. Bạn trai lại lao tới ôm lấy tôi trước, hưng phấn nói: “Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi!”
Anh ấy kích động quỳ một bên gối xuống, vội vàng lấy ra chiếc nhẫn kim cương một carat, lắp bắp: “Thẩm Diệp, anh đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Em có… Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Mọi người xung quanh lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng vừa ly hôn đã được cầu hôn, nhao nhao cả lên: “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi!”
Tôi nhoẻn cười, giơ tay ra: “Đồ ngốc, ai lại cầu hôn ở đây cơ chứ! Em phạt anh, khi về nhà phải cầu hôn em một lần nữa!”
Mặt anh ấy đỏ bừng: “Thêm một trăm lần nữa cũng không thành vấn đề!” Dứt lời, anh ghì chặt tôi trong lồng ngực.
Đám đông dần dần rời đi, tôi vô thức quay đầu lại.
Xe của Lương Thiệu vẫn còn đó, nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Câu nói chưa kịp thốt ra ấy, rốt cuộc là lời níu kéo hay xin lỗi?
Tôi không biết, và cũng chẳng muốn biết.
Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi mở ra, là một tin nhắn văn bản.
[Em nhất định phải hạnh phúc nhé, nếu có một ngày, em không toại nguyện, hãy tới tìm anh.
Anh mãi mãi nơi đây chờ em.]
Tôi đứng sững hồi lâu, nhẹ nhàng xoá tin nhắn kia đi, chặn số điện thoại đó.
Ánh mặt trời mơn man chảy trên bờ vai tôi, thật ấm áp biết mấy.
Những bóng tối quạnh hiu dường như đã là chuyện của rất lâu về trước.
Sau giấc mộng dài, tôi đã lủi thủi cất bước trong đêm giông.
Còn bây giờ,
cuối cùng,
tôi cũng đã nhìn thấy bình minh hửng nắng.
[TOÀN VĂN HOÀN]