Thẩm Nguyệt thường bởi vì mình không đủ biến thái mà cảm thấy không hợp với người nhà.
Nhưng hôm nay, sau khi cô rơi xuống hồ nước đập vào đầu, đột nhiên thoải mái hơn!
Thật đúng rồi, vốn cũng không phải người một nhà, làm sao có thể giống.
Sau khi đập vào đầu, trong đầu Thẩm Nguyệt không hiểu sao lại có thêm rất nhiều ký ức, bên trong là bộ dáng sau này của cô.
Cô nhìn thấy có người nói cô không phải con gái chân chính của Thẩm gia, cô nhìn thấy thiên kim chân chính của Thẩm gia mặc dù lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng vô cùng ưu tú chói mắt, cô nhìn thấy mình làm sai chuyện cuối cùng cơ khổ không nơi nương tựa mà chết ở trong lao.
Cô nhìn thấy! Chính mình ở trong hồ nước tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy bùn, trong thoáng chốc nhớ tới mùi vị cơm tù, tỉnh lại.
Đó là ký ức kiếp trước của cô! Tương lai cô sẽ phải ngồi tù!
Cơm trong tù không ngon, công việc phải làm vừa bẩn vừa mệt, còn có thể bị bắt nạt, cho nên cô muốn!
Từ giờ trở đi cố gắng thay đổi vận mệnh?
Thiên kim giả chính là giả còn có thể thay đổi như thế nào, đổi máu đổi gien toàn thân? Chỉ có thể kiếp sau đầu thai lần nữa.
Từ giờ trở đi ôm đùi gia tăng độ hảo cảm của người thân?
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trước mắt người Thẩm gia ngoại trừ ba mẹ thì mấy anh trai được lời đều bởi vì cô quá ngốc không thích dẫn cô đi chơi, ôm đùi cái rắm, một đùi cũng với không tới.
Từ giờ trở đi cố gắng học tập, dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh?
Chuyện này ngược lại là có tính khả thi.
Nói làm là làm! Thẩm Nguyệt ngồi ở trước bàn làm việc điên cuồng làm một phần bài thi, sau khi tra đáp án xong yên lặng khép sách lại, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, tri thức có thể thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng chỉ sợ không thay đổi được vận mệnh của cô.
Ngày đó Thẩm Nguyệt nhìn lên bầu trời ở góc 45 độ, cô mới 12 tuổi đã có thể diễn tả hoàn mỹ nỗi buồn của văn học đau đớn tuổi thanh xuân.
Đau, đau quá!
Ngẩn người! Không phải, sau khi suy nghĩ 10 phút, Thẩm Nguyệt đưa ra một kết luận.
Nếu như cô nhất định sẽ ăn cơm tù, làm việc nặng, vậy tại sao không thừa dịp hiện tại đang tốt mà hưởng thụ, nằm thẳng ăn cơm?
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông tha.
Cô muốn thừa dịp trước khi đi vào tù, ăn cơm ngon! Ăn đủ loại thức ăn! Không trùng lặp!
Nhưng mà đến buổi tối, cô nhìn canh suông cải trắng ít nước trước mặt, lại lâm vào trầm tư.
“Anh à, nhà chúng ta phá sản sao?”
Vốn Thẩm Dật Trần để cơm xuống đã chuẩn bị rời đi dừng bước, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Cũng không phải bởi vì Thẩm Nguyệt hỏi ra những lời này, mà là thái độ của Thẩm Nguyệt.
Ở trong trí nhớ của anh ấy, em gái này từ nhỏ cũng rất sợ anh ấy, mỗi lần cùng anh ấy nói chuyện đều cực kì cẩn thận, cái loại này cẩn thận từng li từng tí, thật sự giống như anh ấy là quái vật gì sẽ ăn thịt người bình thường, dần dà, anh ấy cũng không muốn tìm em gái này nói chuyện.
Hôm nay tới đưa đồ ăn cho Thẩm Nguyệt, cũng là do áp lực của phụ huynh mà hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ Thẩm Nguyệt lại tìm anh ấy nói chuyện.
Có lẽ đã quá lâu không nói chuyện với loại sinh vật như em gái, Thẩm Dật Trần hiếm khi trả lời Thẩm Nguyệt, "Không.
”
Thẩm Nguyệt nghe được đáp án thì nhanh chóng tiếp lời: "Vậy tại sao cơm tối chỉ có món này.
”
Thẩm Nguyệt vừa nói vừa dùng đôi mắt to trong veo như nước lắc lư qua lại với Thẩm Dật Trần, ám chỉ vô cùng rõ ràng, mau đổi đồ ăn ngon cho em!
Thẩm Dật Trần không di chuyển, lạnh lùng truyền đạt ý tứ, "Hôm nay em chỉ có thể ăn thứ này.
”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Không biết.
”
“Anh cả, hôm nay anh ăn gì?”
Thẩm Dật Trần không nghĩ tới có một ngày em gái của mình lại tự nhiên nói chuyện với mình như vậy, hơi dừng một chút, mới lên tiếng, "Còn chưa ăn.
”
Thẩm Nguyệt vừa nghe lời này, ánh mắt sáng lên, trông mong mà đưa cải trắng trên tay mình qua, vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Dật Trần, "Anh cả, cho anh ăn!"
Thẩm Dật Trần nhìn chiếc đũa đưa đến bên miệng mình, không mở miệng.