Edit: Tròn
Hợp đồng như canh bạc ở vòng giải trí ngày nay cũng gặp không ít.
Hai chữ canh bạc, nghe như có ý ăn cả ngã về không. Nhưng thực tế cũng không nghiêm trọng như trong truyền thuyết, đây chẳng qua là cuộc đầu tư, muốn được đền đáp thì cần nỗ lực cùng một số thủ đoạn mà thôi. Đối với bên kia mà nói, đồng thời chấp nhận rủi ro thì thu lại lợi nhuận cũng rất đáng kể.
Hơn nữa, với tình huống trước mắt, Nghiêm Noãn thực sự không có gì phải sợ, có công ty đồng ý ký hợp đồng với cô cũng coi như là có điều kỳ tích xảy ra rồi.
Kỳ thật điều kiện của Khải Trình Games đối với Nghiêm Noãn phải nói là tương đối khá, họ sẽ hỗ trợ tài chính cùng tài nguyên, cung cấp một nhóm cùng làm việc.
Những gì phòng làm việc cần làm là từng bước đem lại doanh thu 200 triệu nhân dân tệ cho Khải Trình Games trong bốn năm.
Hơn 200 triệu, hai bên chia đôi, ngược lại nếu không đủ 200 triệu, phòng làm việc phải móc tiền túi trả phần còn thiếu, hơn nữa sau khi mục tiêu được hoàn thành, Khải Trình Games sẽ tặng thêm cổ phần làm quà báo đáp.
Khải Trình Games thuộc về tập đoàn Hoa Hưng Khải Trình, Hoa Hưng Khải Trình là gì, đó là tư bản.
Để tồn tại trong làng giải trí cần phải có danh vọng và tiền tài, tất cả đều phải nhường đường cho tư bản. Mặc dù Khải Trình Games chỉ là một công ty điện ảnh và truyền thông mới, nhưng nó cũng có vốn quay vòng, đứng thẳng sừng sững khiến ai cũng phải nhún nhường ba phần, không dám coi khinh.
Muốn ký hợp đồng với công ty giải trí Khải Trình, có cả khối người. Nhưng Nghiêm Noãn cũng không có trả lời ngay, nói rằng phải suy nghĩ thêm.
A Tinh vừa nghe Nghiêm Noãn trả lời, liền nóng nảy: “Làm sao có thể không kí, công ty chủ quản mà thay đổi ý định thì chị sẽ hối hận đấy!!”
“Cẩn thận chút…Nếu họ không muốn kí, hiển nhiên là do chị có giá trị, gấp cái gì.” Nghiêm Noãn chống má gặm trái chuối, thuận tiện liếc mắt nhìn A Tinh.
A Tinh phục, qua nhiên là tiểu tiên nữ, vô cùng tự tin.
Bị dính chuyện quyên tiền lừa gạt, rồi tai nạn xe cộ, bị hất một thau nước bẩn lên người còn chưa rửa sạch, có giá trị gì? May là tâm lý tiểu tiên nữ này tốt, trên mạng một đống phiền phức, đã nhiều ngày trôi qua, diễn đàn bát quái vẫn nhắm vào cô không tha.
Nhất là fan của mấy tiểu hoa đán khác, bắt lấy cơ hội này, hận không thể lấy roi đánh Nghiêm Noãn phơi nắng treo lên tường, chế giễu cô thay đổi luật pháp, hiện tại ngay cả nhan sắc cũng bị chế giễu.
Nói cái gì mà… dáng vẻ bạch liên hoa, lớn lên cũng không phải là người đẹp xuất sắc, chỉ là trông thanh thuần thôi, nếu ở ngoài đời mà gặp được người như này thì họ không muốn làm bạn với cô gái ấy.
Lại có người nói, chẳng qua chỉ là vẻ đẹp nữ sinh đại học bình thường thôi, khoác lác thành em gái tiên nữ làm gì.
A Tinh nhìn thấy mấy lời này đều giận quá hóa cười, xem mặt giỏi như thế sao không đeo thêm cặp kính, bày sạp hàng ra bói toán chỉ điểm nhân sinh đi. Hơn nữa, ai muốn làm bạn với mấy người, tự đề cao mình quá rồi đấy. Bây giờ cư dân mạng toàn một đám người ăn no rửng mỡ, không có năng lực nhưng ăn nói thì rất ngang ngạnh. Gạch trong công trường chẳng biết xếp xong chưa, nếu xếp xong rồi thì thử vào trường đại học kế bên tùy tiện kéo một cô nữ sinh ra xem có được nhan sắc như thế này không.
A Tinh chỉ dám xem lén thôi…giờ trong bụng cô đã bị tức giận lấp đầy, nhưng cô không nói cho Nghiêm Noãn biết. Bởi vì Nghiêm Noãn thấy chắc chắn sẽ đăng kí một tài khoản mắng lại, cô nói cái gì cô cũng có thể nhịn nhưng công kích nhan sắc của cô thì cô không nhịn được.
Trong lúc A Tinh thất thần, Nghiêm Noãn đã ăn xong chuối. Cô để ý thấy A Tinh như đang đi vào cõi thần tiên, nói: “Hợp đồng và một số vấn đề liên quan tới công ty giải trí Khải Trình em gửi vào hòm thư của phòng làm việc đi. Liên hệ với luật sư để xác nhận, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng.”
Nói xong, cô lười biếng, “Được rồi, chị đi tắm đây.”
Nghe cô nói đi tắm, A Tinh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đồng ý, ” Chị, em đi trước, chị nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, đi đi.”
***
Phòng tắm hơi nước dày đặc, đem da thịt Nghiêm Noãn xông thành màu hồng, cô tựa vào bồn tắm, nghĩ đến ngẩn người.
Ký hợp đồng và mấy việc khác đều là việc nhỏ, nấu chín con vịt(1) cũng không bay được, nhưng Trình Sóc Xuyên có phải hàng xóm của cô không?
(1)Ẩn dụ việc nắm trong lòng bàn tay lại bị mất bất ngờ.
Bây giờ cô bỗng nhiên ý thức được, hình như thành hàng xóm cũng không có ích lợi gì, căn bản là không thấy được người… Cô thổi bọt bong bống trên bề mặt, yên lặng thở dài.
Tắm rửa xong, mặc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, Nghiêm Noãn vừa lau tóc, vừa đi đến phòng khách. Cô thuận lợi mở máy vi tính, dự định chơi trò chơi một chút rồi ngủ.
A Tinh rời đi rồi, nhưng cô vừa định ngồi xuống thì thấy điện thoại A Tinh rơi ở một góc sofa, mà cũng đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Vứt bừa bãi.
Nghiêm Noãn lắc đầu, cầm điện thoại di động đi mở cửa.
“Điện thoại di động quên…”, mấy chữ còn lại cô không kịp nói, ngẩng đầu đầy sững sờ nhìn người trước mặt cao hơn mình một cái đầu.
Miệng vẫn còn hé mở, một lúc sau lại phát ra tiếng, “Anh... Anh...”
Trình Sóc Xuyên đứng im ở đó, cặp mắt nhìn Nghiêm Noãn không rõ tâm tình.
Váy ngủ của cô là kiểu hai dây, dường như chỉ cần một tay kéo nhẹ cũng sẽ tụt xuống. Trên váy có mấy chấm nho nhỏ màu phấn, mới vừa tắm xong, làn da trắng noãn cũng nhiễm chút màu hồng nhạt, cánh tay cô nhỏ, không phải gầy trơ xương, cũng có chút da thịt.
Mùi sữa tắm chanh đào trong không khí hòa lẫn với mùi thơm ngát của thiếu nữ tràn vào khoang mũi.
Ánh mắt Trình Sóc trong thời gian ngắn không biết nhìn chỗ nào, né tránh có chút mất tự nhiên, chỉ thấy hầu kết chuyển động.
Nhưng Nghiêm Noãn không phát hiện ra sự khác thường của anh, thấy anh xuất hiện, liên chú ý tới chân anh mang đôi dép trong nhà, trong lòng cao hứng muốn treo băng rôn chúc mừng. Trình Sóc Xuyên thực sự là hàng xóm của cô, đúng không đúng không!
Thấy Trình Sóc Xuyên nửa buổi không mở miệng nói, Nghiêm Noãn chủ động hỏi trước, “Trình Sóc Xuyên, anh có chuyện gì sao?”
Hỏi xong cô còn bồi thêm một câu, “Không có việc gì cũng không sao cả, hàng xóm mà, nhất định cần phải qua chào hỏi một chút, anh vào đi, tôi pha cho anh một ly cà phê!”
Trước tiên để cho anh “bước vào phòng”(2), hôm sau “bước vào phòng” anh cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Cô chưa biết nhà anh trông ra sao nhưng chắc chắn không giống phòng làm việc, nói không chừng đi dạo một vòng rồi sẽ phát hiện ra anh thích gì, không thích cái gì.
(2)Thành ngữ Trung Quốc: nghĩa ẩn dụ là từ nông đến sâu, từng bước một và đạt đến cấp độ cao hơn.
Ngoại trừ việc đôi mắt Nghiêm Noãn như phát sáng ra thì vẻ mặt rất bình thường. Có điều suy nghĩ trong đầu cô đang bay rất cao rồi.
Im lặng một lúc lâu Trình Sóc Xuyên mới mở miệng, hơi chần chừ, “Cô… mặc quần áo vào trước đi.”
Âm thanh rất thấp, còn có chút khàn khàn.
Nghiêm Noãn sửng sốt, cúi đầu nhìn đồ mình, lúc này mới ý thức được… Hình như mình mặc hơi ít.
Khuôn mặt cô nhanh chóng ửng đỏ.
Cô còn chưa kịp xoay người lại thì cửa thang máy đột ngột dừng lại và mở ra. Chắc chắn là A Tinh nhận ra mình quên điện thoại nên vội vã quay lại đây lấy. Cô bước hai bước thành một, tới nơi thì thấy có hai người đứng ở cửa, tiểu tiên nữ nhà mình còn ăn mặc váy màu phấn, là loại váy ngủ ít vải, hơn nữa trên mặt còn ửng hồng.
Đây… Đây là… Trong nháy mắt, A Tinh cảm thấy, cả người không được khỏe.
Cùng lúc đó, Trình Sóc Xuyên và Nghiêm Noãn cũng chú ý động tĩnh ở thang máy, theo bản năng cô quay ra nhìn.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đối diện với hai người, giờ A Tinh mới phát hiện ra, người đàn ông đó là Tiểu Trình tổng.
Trong lòng cô nhất thời như có một vạn con dê chạy ngang qua, hai lần trước gặp phải Tiểu Trình Tổng, Tiểu Trình Tổng đều kiệm lời, mặt không đổi sắc. Nhưng trong chốc lát đã tiến vào nhà rồi. Đây… Đây… gọi là gì nhỉ, chó cắn người không kêu(3)?! Phủi phui cái mồm, đây là cái ví dụ kiểu gì thế.
(3)Ý nói rằng khi người ta muốn làm tổn thương hay làm bất cứ việc gì đối với bạn, họ sẽ không nói to hay biểu hiện rằng họ sẽ làm như vậy.
Trong đầu A Tinh vô cùng hỗn loạn, cũng mơ hồ không hiểu đây là tình huống gì, chân tay luống cuống, một lát thì gãi đầu, một lát thì kéo nhẹ vạt áo, thật lâu sau mới ấp a ấp úng nói, “Cái kia... Chị, em tới lấy điện thoại di động...”
Điện thoại di động, Nghiêm Noãn cũng hơi ngẩn người, nhìn Trình Sóc Xuyên một chút lại nhìn A Tinh, “Oh... Điện thoại di động, em tới lấy.”
Cô cúi đầu, phát hiện ngay trên tay mình, vội vàng đưa tới.
A Tinh nhận lấy điện thoại di động, cũng vội vàng lui về phía sau, “Em không quấy rầy nữa, gì nhỉ… Hai người muốn làm gì thì cứ làm đi, coi như em chưa từng xuất hiện ở đây.”
Cô bấm nút thang máy bên tường, thang máy vừa mở liền nhanh chóng chui vào, như tránh bệnh dịch.
A Tinh tới nhanh như cơn gió xoáy, sau đó cũng ‘vù’ một cái đã biến mất, để lại Nghiêm Noãn với Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa xấu hổ.
Nghiêm Noãn cúi đầu nhìn đồ của mình, gãi gãi tóc còn chưa khô hết, “Có chuyện gì bước vào rồi hãy nói, anh ngồi sô pha, tôi đi mặc áo khoác.”
Nói xong, cô như con thỏ nhảy vào vào phòng, áo khoác áo khoác... Mặc cái nào thì tốt đây, không thể long trọng quá, cũng không thể tùy tiện qua loa. Không được, đang là mùa hè rồi, mặc áo khoác nào đây?
Trình Sóc Xuyên đứng ở cửa một lát, rốt cục cũng tiến vào.
Bố cục nhà Nghiêm Noãn giống nhà anh như đúc, nhưng phong cách với thiết bị lắp đặt thì hoàn toàn khác một trời một vực. Đập vào mắt là thấy những món đồ mà con gái thời nay vô cùng yêu thích, còn có một bức tường dán poster của cô, ngay cả hai cái ghế sofa cũng không phải kiểu bình thường, tổng thể trông hơi kỳ quái, phía trên còn có rất nhiều gối và thảm bông.
Lúc anh còn ở phòng khách quan sát, Nghiêm Noãn thay quần áo xong đi ra. Thấy anh còn đứng đấy, Nghiêm Noãn bắt chuyện mời anh ngồi, “Đừng khách sáo, tôi pha cho anh ly cà phê, kiểu Mỹ được không?”
Trình Sóc Xuyên lắc đầu, “Không cần.”
“Uống nước chứ?” Nghiêm Noãn lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon nước chanh, còn nhỏ nước, hơi lạnh.
“Được rồi, anh tới tìm tôi muộn như thế này, có việc gì không?” Cô vừa đóng tủ lạnh vừa hỏi, bước chân chậm chạp, ngẩng đầu lên liền thấy Trình Sóc Xuyên đang nhìn màn hình vi tính của mình.
Trình Sóc Xuyên: “Tôi tới nói cho cô biết nội dung và thời gian quay tuyên truyền trò chơi.”
Việc này chẳng lẽ không phải do bộ phận kế hoạch trực tiếp bàn bạc với phòng làm việc của cô sao? Nghiêm Noãn hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi.
Nhưng mà Trình Sóc Xuyên đang nhìn cái gì?
Đến gần nhìn màn hình vi tính, Nghiêm Noãn chợt nhớ ra, lúc đi mở cửa quên tắt máy tính, đặt trong góc sô pha, còn hiện bản đồ trò chơi.
Cô giúp Trình Sóc Xuyên mở nắp lon, đưa cho anh, Trình Sóc Xuyên tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.
Nghiêm Noãn ngồi đối diện anh, tùy ý hỏi: “ rất khó chơi, có phải trò chơi này không thích hợp để con gái chơi không?”
“Thống kê toàn bộ, tỉ lệ nam nữ chơi là 3:2.”
...
Nghiêm Noãn lấy ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, có chút 囧, “Anh là tổng giám đốc phòng khai thác trò chơi, anh chơi trò chơi nhất định rất lợi hại, có thể dạy tôi một chút không?”
“Khai thác trò chơi và chơi trò chơi là hai việc không liên quan tới nhau.”
“Ý anh là anh không giỏi chơi trò chơi?”
Trình Sóc Xuyên nhìn máy tính một chút, lại nhìn Nghiêm Noãn, “Cô muốn học tới trình độ nào?”
Nghiêm Noãn chống cằm: “Tuyển thủ nhà nghề? Không được không được, quá khó, trình độ bình thường đi, trong nháy mắt giết một đống người ấy.”
Cô ngại nói thẳng ý đồ của mình ra lắm… cô chỉ muốn tới lúc chụp bản đồ đưa lên weibo trông mình rất lợi hại thôi.
Trình Sóc Xuyên nhìn bảng chiến tích của cô, một bảng lịch sử chiến tích xám xịt, muốn chơi đến trình độ đó, thực sự là rất khó, lúc chơi cô không treo máy tính nhiều như thế chứ.