Một buổi tối xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhà cô bị bọn đòi nợ đến quấy phá, còn cô thì lại bọn chúng chặn giữa đường về nhà hòng muốn bắt cô đi.
Vào đến nhà, vẫn là cái cảnh mà đồ đạc bị vứt lung tung, nhà không nhà, đồ vật thì bị hư hết.
Ngồi trên ghế là mẹ Cố, gương mặt đờ đẫn, chắc là đã bị dọa sợ bởi những tên đến nhà đòi nợ kia.
Cố Ngọc Như toàn thân mệt mỏi, bước đến ngồi xổm trước mặt người đàn bà có gương mặt chằng chịt nếp nhăn, già nua theo năm tháng.
Cô thở dài trong lòng, thấp giọng: “Mẹ, vừa nãy bọn đòi nợ đến nhà, chúng nó không làm gì mẹ chứ?”
Mẹ Cố nhìn cô, lắc đầu, lại xúc động nói: “Anh trai con bị chúng nó đánh bị thương rồi.
Là mẹ vô dụng không cản chúng nó được.”
Cố Ngọc Như an ủi mẹ: “Mẹ, đừng lo.
Anh sẽ không sao đâu.”
Cô đứng dậy, dìu mẹ Cố vào phòng nghỉ ngơi.
Quay lại phòng khách, thu dọn bãi chiến trường.
Ha, đã đi làm thêm từ sáng đến giờ mới được về, cô đã đói meo bụng rồi, về nhà con phải dọn dẹp.
Cô đúng là chán ngắt cái cuộc sống khổ sở này rồi.
Tại sao phải bắt cô chịu đựng những điều này chứ? Cô oán hận ba cô, tại sao đã chết rồi mà vẫn làm khổ vợ con? Cô oán, cô hận, cắn môi đến mức giọt máu chảy ra từ miệng cô.
Cảm nhận được đau đớn, đi vào nhà tắm rửa mặt xúc miệng.
Nước lan vào khoang miệng, xót quá.
Nhưng dù có xót, hay đau đến đâu, cô cũng không cau mày.
Sau một hồi dọn dẹp, nhà cửa cũng ra dáng ra dạng.
Cô lê một thân mệt mõi, đứng trước phòng Cố Hải Đăng, gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc.
“Anh, em vào được không?”
Bên trong không có tiếng động gì, cô đứng chờ một hồi, vẫn kiên quyết muốn vào xem anh mình có làm sao không.
Cốc, cốc, cốc.
“Cố Hải Đăng, anh mở cửa cho em đi.”
Cạch.
Cửa mở ra, Cố Hải Đăng đứng nép lại cho cô vào phòng, mở giọng trách cứ: “Em vẫn đi làm thêm à?”
“Chuyện đó không quan trọng.
Anh, em nghe mẹ nói anh bị bọn chúng đánh.
Anh có làm sao không?”
“Bị đánh mà không làm sao được à?”
Hết cách, cô mở miệng: “Anh, hãy để em phụ giúp nhà mình một phần nào đó được không?”
“Em đã nghe người đàn ông đó nói rồi, tên Uy Ca kia đã cầm một vạn mà lần trước anh trả nợ trốn đi rồi.
Bọn chúng nói số tiền ấy không đến tay ông Triệu, nên giờ chúng ta vẫn phải trả số tiền ấy.
Một mình anh không thể lo lắng được hết mọi chuyện trong nhà, san sẻ cho em nữa được không? Em cũng có thể kiếm tiền mà, dù không có là bao nhưng…”
Cố Hải Đăng buồn bực mà cắt ngang lời cô nói, gầm lên với cô: “Cố Ngọc Như! Em nghe rõ cho anh, chuyện này là do ông ta gây ra.
Tại sao chúng ta phải thay ông ta trả nợ chứ? Tại sao ư? Chính vì ông ta là ba của chúng ta, ông ta chết, số nợ ấy được chuyển lên đầu chúng ta.
Anh nói cho em biết, em bây giờ là bất lực, không thể giúp được cái gì hết, số tiền mà em đi làm thêm mỗi cuối tuần không đủ trả được hai vạn mà lão già chết tiệt kia nợ.
Em nói em muốn giúp anh, được thôi, nghỉ học đi, lăn đi làm đi, một tháng hãy kiếm được ba ngàn đem về đây cho anh.
Nếu không nghỉ học được thì chuyên tâm học hành đi cho anh.”
Cố Ngọc Như bị người anh trai này mắng mỏ như vậy cũng mất kiểm soát, cao giọng: “Anh không hiểu ý em, tiền em làm thêm trong một tháng mặc dù không được ba ngàn như anh nói, nhưng ít ra vẫn có thể giúp anh được một ít.
Anh có thể…?”
Cố Ngọc Như vẫn chưa thể nói xong một câu hoàn chỉnh thì Cố Hải Đăng chen ngang: “Em đi ra khỏi phòng cho anh.
Nhanh.
Có nói em cũng không hiểu.
Em vốn dĩ không hiểu.
Em cả ngày hôm nay ra ngoài đi làm.
Gia sư? Làm thêm ở quán cafe? Làm việc đến giờ mới về, đã vậy đêm tối còn chạm bọn chúng.
Em thấy có nguy hiểm không hả? Anh chắc chắn rằng chúng còn muốn đưa em đi.
Anh không biết em thoát khỏi bọn chúng như thế nào, anh không muốn biết, nhưng tối muộn như vậy mới về nhà, em nói bài vở trên trường, em đã hoàn thành xong hết chưa? Em là muốn thức đến sáng để hoàn thành bài tập hả?”
Cố Ngọc Như đứng hình, nghe Cố Hải Đăng nói trúng vào tim đen, như đi guốc ở trong bụng cô, nhất thời không biết nói gì.
Cô đúng là chưa hoàn thành xong bài tập, chỉ mới một phần làm xong bài tập môn toán thôi, còn mấy môn kia cô căn bản chưa đụng vào.
“Lớp mười hai rồi, em không muốn thi đại học sao? Anh quá mệt, em ra ngoài đi.”
Đi ra khỏi phòng, cô mệt mỏi, rảo bước xuống bếp, nấu một tô mì tôm để ăn lót dạ.
Đói quá! Từ trưa đến giờ vì làm việc quá sức, đã vậy còn chỉ cho Cao Hữu Phong làm bài tập môn toán, ngồi lại ở Enchant làm bài tập với cậu ta đến tám giờ hơn.
11 giờ đúng, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản.
Cố Ngọc Như lê thân mình đi tắm.
Tắm xong là 20 phút sau, liền về phòng tiếp tục bài tập các môn cô chưa hoàn thành.
----
Sáng hôm sau, thứ hai đầu tuần, Cố Ngọc Như đến trường.
Trên con hẻm dẫn ra trạm xe buýt để cô đến trường, cô không còn thấy bóng dáng nằm vất vưởng trong con hẻm nhỏ ấy nữa.
Nghĩ thầm, chắc là do Cao Hữu Phong đã xử lí hết bọn chuyện, hoặc là bọn chúng tự về cơ sở của chúng rồi.
Cô lại lo lắng, không biết hôm nay có gặp bọn chúng nữa không? Trong lòng không khỏi buồn bực.
“Cậu nghĩ gì vậy?”
Một tiếng nói phát ra, giọng nói lạnh lùng, pha chút sự quan tâm hỏi han của cậu.
Cô không khỏi không ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Ánh mắt toát lên sự bất ngờ, lên tiếng: “Là cậu à?”
Cao Hữu Phong hôm qua sau khi về đến nhà không thể nào yên tâm mà ngủ ngon, cậu lại nhắn tin vào dãy số ấy, nói một câu đơn giản nhưng đủ hiểu ý tứ của cậu: Chú điều tra nhanh một chút, cháu cần gấp.
Cố Ngọc Như vừa bước đi, vừa sánh vai với cậu lên lớp.
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không thể nào mở miệng, âm thầm thở một hơi dài.
Cao Hữu Phong nhìn cô thở dài, cười cười: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
Cô bất ngờ nghe cậu nói vậy, không khỏi không nghĩ, mình biểu hiện ra ngoài rất rõ sao? Cậu nói vậy, cô cũng không giấu diếm gì nữa: “Sao hôm qua cậu lại xuất hiện ở con hẻm gần nhà mình vậy?”
“Chỉ là muốn thấy cậu về nhà an toàn thôi nên mới bám theo sau xe buýt của cậu.
Lúc đó trời cũng tối muộn nhự vậy, như mình đã nói, chỉ là một thân cậu về nhà lúc đấy rất nguy hiểm.” Cậu thản nhiên nói ra, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Cố Ngọc Như bất ngờ nghe cậu nói thẳng ra như vậy, cảm động nhìn cậu: “Cảm ơn.”
Thật sự hôm qua nếu cậu không xuất hiện thì chắc chắn là cô đã bị bọn chúng bắt đi rồi.
Cô rất sợ, rất sợ điều đó xảy ra nếu cậu không theo cô đến tận nhà.
Lần này là cô nợ cậu.
Lại hỏi thêm: “Chuyện là… hôm qua mình vào nhà, cậu có quay lại xử lí bọn chúng không?”
Cậu trả lời cô: “Đúng là vậy.
Mình đã gọi cảnh sát đến xử lí rồi, hiện tại có thể bọn chúng đang được tạm giam.
Vì thế sắp tới cậu có thể yên tâm về nhà mà không sợ bắt gặp bọn chúng.”
Cô lại không ngờ cậu đã làm nhiều việc như vậy, cảm kích nhìn cậu, một lần nữa nói cảm ơn.
Thật sự ngoài hai từ này cô không biết nên nói gì với cậu.
Bất giác đã đi đến lớp 12-1.
Cố Ngọc Như chào cậu rồi ngồi vào lớp.
Cao Hữu Phong bất chợt ở đằng sau nói: “Tụi mình thêm Wechat đi.” Nói rồi cậu đưa điện thoại ra, “Cậu quét của mình đi.”
Từ lúc gặp cậu đến giờ, cô đã có rất nhiều sự bất ngờ từ cậu.
Giờ cậu lại hỏi thêm cô Wechat, cô mở to cặp mắt của mình mà nhìn cậu như nhìn ma.
Cao Hữu Phong cậu không phải là rất lạnh lùng sao? Cậu không phải là không thích tiếp xúc với đám con gái sao? Tại sao bây giờ lại muốn cô quét Wechat của cậu chứ?
Cô đứng nhìn cậu không nhúc nhích, nghe cậu nói: “Mình chỉ là muốn cậu giúp mình làm bài tập thôi.”
Nói ra câu này, tai cậu hơi đỏ, cậu dơ tay gãi gãi đầu cho đỡ ngượng nghịu.
Nghe cậu nói vậy, Cố Ngọc Như mới hiểu ra, nhanh tay lấy điện thoại quét mã của cậu.
Cô nghĩ trong lòng, giúp cậu làm bài tập coi như là lời cảm ơn đến cậu ấy vào tối hôm qua đã giúp mình.
Lúc này hai người đã chính thức là bạn bè trên Wechat.