"Cậu nói cái gì?" Tần Khải Long gào lên, nghe câu chuyện mà Vương Đại kể mà cậu chàng hết hồn, không tin được.
"Cậu hét cái gì chứ." Vương Đại lấy tay xoa xoa tai, "Tai tôi có bị làm sao, cậu chịu trách nhiệm cho tôi."
Tần Khải Long cười hì hì xin lỗi Vương Đại, lại quay về vẻ bắng nhắng, "Thật sự là A Phong muốn yêu đương với cô bạn học sinh giỏi bên lớp một sao?"
"Cậu ta cũng kể cho tôi, tôi nói dối với cậu làm gì chứ." Vương Đại cũng kể rồi, Tần Khải Long không tin thì là chuyện của cậu ta.
"Chậc chậc, hoá ra cậu ta thay đổi là vì đây." Tần Khải Long làm ra vẻ đã hiểu được tất cả.
----
Cao Hữu Phong từ trường vội vàng đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố A.
Bước vào, một người làm cung kính chào cậu, "Thiếu gia, cậu đã đến."
"Ừm." Cậu gật đầu, gương mặt vẫn lạnh lùng, đưa mắt nhìn liếc xung quanh, cậu nực cười chê bai, hóa ra nơi đây vẫn sạch sẽ, hào nhoáng như vậy.
"Quản gia Trần đâu?"
"Dạ, đang ở tầng hai ạ.
Tôi đưa cậu lên."
Cao Hữu Phong không nói gì, sải chân bước vào căn biệt thư xa hoa, không người ở này.
Vào phòng, quản gia Trần đứng nhìn vị bác sĩ đang băng bó vết thương lại cho Uy Ca.
Quản gia Trần thấy Cao Hữu Phong đã đến, liền chào hỏi, "Thiếu gia."
"Chú, đừng làm vậy." Cao Hữu Phong cậu nói rồi liền đưa mắt đến vị trí người đang nằm trên giường, "Anh ta sao vậy ạ?"
"Người của chúng ta mấy nay vẫn theo dõi Uy Ca, nhưng hắn quá cẩn thận, chúng ta không thể tiếp cận được.
Hắn vẫn luôn giữ khư khư cái túi tiền kia, nhưng lúc chúng ta chuẩn bị hành động thì có một đám người đã ra tay trước.
Chúng ta đã theo dõi từ xa, thì thấy bọn chúng đã đến địa bàn hoạt động nên là không tiện động thủ."
"Thưa cậu, tên này bị đánh không ít, không những vậy hắn suýt bị bắn vào tim." Vị bác sĩ sau khi băng bó vết thương cho Uy Ca lên tiếng.
"Làm phiền rồi." Cao Hữu Phong khách sáo cảm ơn.
Quản gia Trần cho người đưa bác sĩ này về thì liền nghiêm mặt với Cao Hữu Phong: "Cháu nói rõ cho chú biết, cháu sẽ không dính dáng gì đến bọn giang hồ này đó chứ?"
Cao Hữu Phong thấy dáng vẻ này của người quản gia đã nhiều năm làm trong nhà anh, anh đối với người này không khác gì người thân ruột thịt, cũng nói ít nhiều về sự việc:
"Chú nghĩ nhiều rồi, chỉ là cháu đang giúp một người thôi."
"Thằng nhóc này, cháu cũng nghĩa hiệp đấy."
Cậu cười, không nói gì.
Không ở lại nơi này quá lâu, Cao Hữu Phong sau khi xem qua tình hình của Uy Ca, thì có vẻ đã qua cơn nguy kịch, không còn quá nhiều lo lắng nữa.
Trước khi đi, còn không quên nói với quản gia Trần: "Nhờ chú chăm sóc cho anh ta mấy ngày, đến lúc tỉnh lại, chú hãy nói cho cháu."
----
Cố Ngọc Như sau khi từ trường về đến nhà, liền cắm cúi, đắm mình ở trong phòng.
Ngồi trước bàn học, cô đang làm bài tập tiếng Anh trên lớp, sau đó thì luyện thêm mấy đề thi thử cho cuộc thi học sinh giỏi.
Vì năm ngàn nhân dận tệ tiền thưởng, đúng là thật sự không tiếc công học ngày đêm.
Cố Ngọc Như làm bài đến mũi chảy máu.
Máu nhỏ xuống tờ đề chằng chịt chữ, làm nổi bật vết máu đỏ tươi.
Cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, tay vơ vơ lấy hộp giấy đang để trên kệ bàn.
"Mình cần nghỉ ngơi một lát." Cố Ngọc Như nói với chính mình.
Lên giường nằm, điện thoại trên bàn học "ting" "ting" mấy hồi, lại lê thân đến chiếc bàn lấy điện thoại rồi về lại giường.
Mở điện thoại, là thông báo tin nhắn Wechat của Cao Hữu Phong:
[Thật sao?]
[Cậu rảnh ngày nào thì tụi mình đi ngày đó.]
[Cậu quyết đi.]
Cố Ngọc Như buồn cười mà nhìn những dòng tin nhắn này.
Cô thật sự không thể nghĩ được người đang nhắn tin cho cô là Cao Hữu Phong, là Phong đại thiếu gia lạnh lùng, không quan tâm hay đoái hoài đến người khác đây sao?
Cô suy nghĩ một hồi rồi nhắn cho cậu: [Ngày mai được không?]
Cao Hữu Phong hiện cũng đang nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng không khỏi sung sướng.
[Được, hẹn cậu ngày mai sau khi học xong.]
Cố Ngọc Như quay trở lại bàn học, liền làm thêm một số bài tập của các môn khác.
Cao Hữu Phong cũng không thảnh thơi, sau khi hẹn được với người cậu thầm thích, cậu liền nhảy khỏi giường, tiến về phía bàn học, ngồi xuống, lấy bài tập môn tiếng Anh ra làm.
Đang làm hăng say thì gặp phải một câu với công thức lạ, không biết nên làm như nào cho hợp lí.
Vò đầu bứt tóc có vẻ là thói quen của cậu khi gặp được một câu hỏi khó.
Giờ đây mái tóc từ gọn gàng được chải vào nếp thành ra rối một cục, xù hết cả đầu.
Cao Hữu Phong liền lấy điện thoại ra chụp lại câu hỏi này, rồi đăng lên vòng bạn bè trên Wechat:
Câu này khó quá, ai giúp được tôi? [Hình ảnh]
Chưa đầy một phút, đã có những người để lại bình luận dưới bài đăng:
Tần Khải Long: A Phong, cậu đang học bài [icon bất ngờ]???
Vương Đại: Phong thiếu chăm chỉ quá.
Cao Hữu Phong hiếm khi đăng cái gì đó lên vòng bạn bè, cậu lần này đăng tấm ảnh này lên vòng bạn bè thì không khác gì đang muốn thông báo đến Cố Ngọc Như, rằng cô hãy giúp cậu đi.
Quả thật là Cố Ngọc Như sau khi làm xong bài tập của môn toán và vật lý thì điện thoại lại sáng lên, thông báo Wechat: Cao Hữu Phong đã đăng một trạng thái.
Cố Ngọc Như tò mò, bấm vào xem, là hình ảnh của một câu tiếng Anh, khá là khó đối với cậu, hèn gì cậu không làm được.
Cô nhắn tin với Cao Hữu Phong, dò hỏi: [Cậu không biết làm câu nào sao?]
Cao Hữu Phong như trúng mánh, liền nhắn tin trả lời lại cô: [Đúng là có một câu mình không biết làm.]
[Sao cậu biết?]
Cố Ngọc Như chậm rãi gửi tin nhắn: [A...mình có lướt thấy vòng bạn bè của cậu.]
Cao Hữu Phong: [Nếu cậu đã thấy rồi thì...]
Cậu chắc chắn là cô sẽ chỉ cho cậu cách làm, khoé miệng cong lên, gương mặt ôn tồn nhẹ nhàng, không thấy nét lạnh lùng thường xuất hiện trên gương mặt của cậu.
Điện thoại của Cố Ngọc Như lúc này đã nhận được một tin nhắn: [Cậu giúp mình làm câu đó được không?]