Cao Hữu Phong sau khi trận đấu kết thúc quyết định đến quán ăn nào đó, ăn tối với đám Tần Khải Long.
Ba chàng trai choàng vai bá cổ nhau rời khỏi trường học, bắt taxi đi đến đường Thiên Hòa.
Đường Thiên Hòa, con đường của những thị trấn đô thị sầm uất của thành phố A.
Nơi đây hội tụ những ngôi nhà lớn nhỏ, những quán ăn từ sang trọng đến bình dị, những cửa hàng quần áo, khu mua sắm lớn nhỏ rất đa dạng.
Đến một quán ăn nhỏ trên đường Thiên Hoà, chỉ là quán mì nhỏ nhưng rất đông khách, tay nghề của ông chủ không đùa được.
Vừa vào cửa, Tần Khải Long gọi món, "Ông chủ, làm cho chúng cháu ba tô mì nhé."
"Tiểu Tần đến đấy à, có ngay có ngay." Ông chủ rất quen mặt với ba chàng trai.
Trong lúc chờ mì được mang ra, ba người lại ngồi nói chuyện.
"A Phong này, nãy lúc trận đấu diễn ra, cậu đứng ngẩn ngơ nhìn cái gì vậy? Có ai trên khán đài còn làm cậu thấy thú vị hơn bóng rổ à?" Tần Khải Long tò mò từ suốt trận đấu đến giờ.
"Đúng đấy, A Phong.
Lần đầu tiên thấy cậu mất tập trung đấy nha." Vương Đại cũng bồi thêm.
"Không có gì." Cao Hữu Phong đương nhiên là không thể nói thật.
Gương mặt cậu lạnh lùng, điềm đạm như thể đang nói thật.
"Mình không tin, nói đi, nhìn ai hả?" Tần Khải Long đương nhiên là không tin.
"Có cô gái nào đẹp đến nỗi làm Phong đại thiếu gia cậu đây động lòng trong lúc đấu sao?" Vương Đại cũng tiếp lời.
"Vớ vẩn cái gì vậy?" Cao Hữu Phong thấy hai người này thật phiền.
"Không phủ nhận tức là đúng rồi." Vương Đại cười cười.
"Á á á." Tần Khải Long lúc này thật cao hứng, "Đúng là vậy rồi, không phủ nhận tức là đúng rồi.
Nói mau, cô gái nào hả?"
Cao Hữu Phong bây giờ chỉ hận là không thể đá đít hai cậu bạn này ra khỏi quán.
Sao mà hỏi nhiều vậy chứ.
Cậu cảm thấy phiền phức, mặt không cảm xúc không hé miệng nói nửa lời.
Tần Khải Long và Vương Đại xem phản ứng của Phong đại thiếu gia mà trong lòng không ngừng cười thầm.
Vậy là đúng rồi, không trả lời tức sợ lại bị nhìn thấu ra cái gì chắc? Sống ngần này tuổi rồi, chơi với nhau nhiều năm như vậy thế mà thấy vị đại thiếu gia này ngẩn ngơ vì một cô gái.
Hai người đang quay sang cười với nhau.
Cao Hữu Phong thấy một màn này, thật chướng mắt, gương mặt khó chịu vì bị người khác nắm được thóp, cảm giác thật khó chịu, lạnh giọng: "Hai người còn cười nữa thì cút ra khỏi quán đi."
"Ok, không cười nữa."
"Ừm ừm, bọn tôi không cười nữa.
Cậu đừng xấu hổ." Nói chuyện không sợ vị đại thiếu gia này chắc chắn là Vương Đại nói ra.
Chủ đề này vừa kết thúc thì ông chủ liền bưng ra ba tô mì nóng hổi.
Ba người không nói chuyện nữa, hì hụp ăn mì.
----
Sau khi ăn xong, thì nhà ai người nấy về.
Cao Hữu Phong về đến nhà.
Trong nhà lúc này tối thui, im ắng như thể ngôi nhà này để hoang, không có ai ở vậy.
Cậu cũng đã cảm thấy quen với điều này, lên lầu, cậu vào phòng tắm ở tầng hai tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Ba mẹ cậu đều bận chuyện kinh doanh của họ, thời gian ở nhà rất ít, chỉ khi mà đến ngày lễ tết mới có thể tụ họp, quây quần một ngày.
Ngôi nhà to đùng như vậy, lại không có hơi ấm của gia đình.
Sau khi tắm xong, Cao Hữu Phong không mặc quần áo, để thân trần, chỉ quấn mỗi khăn tắm xung quanh hông, vừa đi về phòng vừa lau khô tóc.
Phòng ngủ của cậu ngay dối diện nhà tắm, bên trong rộng rãi, đơn giản.
Chỉ có một cái giường lớn, một cái bàn học, tủ quần áo và kệ sách.
Kệ sách thì không đựng nhiều sách lắm, đa số đều là mô hình các cầu thủ bóng rổ nổi tiếng, cũng có chiếc cúp vàng và rất nhiều huy chương về giải đấu bóng rổ, vàng, bạc đều có.
Chân bước về phía giường ngủ, ngay lập tức nằm xuống.
Bỗng nhiên lại nhớ về trận đấu vừa nãy.
Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn ngồi trên khán đài học bài hiện lên trong đầu Cao Hữu Phong.
Không hiểu sao lúc này đây, cậu rất muốn tìm hiểu về cô gái ấy.
Tay với lấy chiếc điện thoại được đặt ở tủ giường, mở lên, rồi truy cập vào diễn đàn trường trung học Chí Quang.
Cậu tùy tiện lướt tìm bảng vàng trường trung học Chí Quang.
Thấy rồi!
Vị trí thứ nhất là Giang Tuấn Phi, lần lượt sau đó là Trình Tấn bên lớp 12-2, đứng thứ ba là tên của cô.
Cố Ngọc Như.
Cao Hữu Phong nhìn thành tích thi cử của cô mà cảm khái.
Học giỏi thật, điểm môn nào cũng cao, đặc biệt môn tiếng Anh là cao nhất, cũng như cao nhất khối.
Cao Hữu Phong lại vô thức gõ tìm kiếm cái tên này trên diễn đàn.
Hàng loạt các bài viết, hình ảnh hiện ra trên điện thoại cậu.
Tay lại lướt lướt phải một hình ảnh.
Trong ảnh là cô gái với mái tóc dài, mặc áo sơ mi và chân váy dài đến đầu gối, đang đứng phát biểu trước cờ vào buổi chào cờ, gương mặt hiện lên nụ cười rất tươi, nhìn rất thanh tú.
Lướt thêm lại thấy một video được quay vào lúc cô đang đứng phát biểu.
Là bài nói tiếng Anh.
Giọng điệu lưu loát, trong trẻo, ngọt ngào như rót mật vào tai cậu, nghe rất thích.
Dáng vẻ rất tự tin, không lo lắng hay run sợ vì đứng phát biểu trước nhiều người.
Cậu bất giác mỉm cười, thốt lên: "Hóa ra là giỏi tiếng Anh."
...
Gì vậy? Mình đang làm gì vậy?
Tâm trí lúc này như tỉnh táo trở lại.
Mình vừa mới nhìn ảnh của một cô gái rồi mỉm cười sao?
Điên rồi điên rồi.
Mình bị sao vậy?
Mình thế mà cười khi nhìn cô ấy.
Cao Hữu Phong cậu như bị tẩu hỏa nhập ma, trong lòng thầm độc thoại nội tâm.
Cũng phải, sống mười tám năm ít khi tiếp xúc nhiều với bất kì bạn nữ nào.
Đi học mặc dù được nữ sinh bày tỏ tình cảm, nhưng cậu lại cảm thấy là bọn họ đang giả vở, chỉ là bị vẻ ngoài của cậu cuốn hút nên mới có cảm tình với cậu.
Cậu thấy chán ghét, không có bất kì phản ứng thân mật nào với những người con gái như vậy.
Nhưng luôn có một ngoại lệ, là Cố Ngọc Như.
Cao Hữu Phong đặc biết thấy có hứng thú với cô.
Cậu bị si mê bởi sự chăm học của cô trên khán đài, người người ai ai cũng để mắt xem trận đấu, nhưng riêng cô lại không quan tâm đến trận đấu này, chỉ ngồi đó tập trung học bài.
Bị si mê bởi thành tích học tập tốt của cô, trong mỗi kì thi tháng hay kì thi kết thúc học kì, cô đều góp mặt trong top ba bảng vàng của Chí Quang.
Bị si mê bởi dáng vẻ đứng trước nhiều người, phát biểu bài nói tiếng Anh, tự tin không e ngại.
Bị si mê bởi cách cô ngồi ăn cùng bàn với cậu vào trưa này, không tiếp chuyện với A Đại, cô chỉ tập trung ăn uống, yên lặng ngồi ăn cơm của mình.
Đúng vậy, Cao Hữu Phong cậu đang bị si mê, cuốn hút bởi cô..