Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Cuộc sống dù không có An Nặc Hàn thì vẫn trôi qua đều
đặn 24 giờ như trước đây, thủy triều vẫn lên xuống, chẳng hề thay đổi, Mạt Mạt
vẫn đến trường, tan học, ăn, rồi ngủ.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô rất kiên cường, chính
cô cũng nghĩ như vậy.

Mãi cho đến một hôm cô ngất xỉu trên cây dương cầm
trong phòng nhạc, rầm một tiếng, bản "Định mệnh" đứt đoạn.

Về sau cô ốm nặng mất một thời gian, sốt cao không hạ,
ho kịch liệt không ngừng, ăn cái gì nôn cái đấy...

Khi cô yếu ớt nhất, cô thật sự có cảm giác nhớ nhung
một người, mỗi một phút, mỗi một giây đều nhớ người ấy, nhớ người ấy trong từng
hơi thở.

Cô ôm lấy tập ảnh, giở ra xem lại một lần rồi lại một
lần.

Đầu ngón tay lướt qua từng nụ cười dịu dàng của anh...

Cô ngồi ngơ ngẩn nói với quyển album: "Nghĩ tới
cuộc sống đã mất đi anh, nghĩ tới người em yêu chính là anh, em sẽ học cách độc
lập, không được ỷ lại vào anh nữa..."

...

Đêm khuya vắng lặng, tiếng điện thoại reo vang đánh
thức Mạt Mạt từ trong mơ màng, ngay cả việc nhìn số điện thoại cô cũng chẳng
còn sức lực, cô ấn nút tiếp máy, giọng nói khàn khàn: "Hello!"

"Có nhớ anh không?" Giọng nói An Nặc Hàn tựa
như đâm thủng màng nhĩ của cô.

Chẳng rõ sức lực đến từ nơi nào, cô bất thình lình
ngồi bật dậy: "Anh Tiểu An?"

"Giọng của em sao lại khàn thế?"

"Không sao..." Cô cố gắng làm thông cổ họng
nhưng lại phát hiện ra rằng cổ họng mình mãi vẫn khàn như vậy, cô đành nói:
"Có thể hôm qua đi hát với bạn bè hát nhiều quá, hơi khàn thôi, không sao
cả."

"À... Ăn ít kem thôi nhé, uống nhiều nước nóng
vào."

"Vâng."

Anh không nói thêm lời nào nữa, thế nhưng tiếng hít
thở mỏng manh chứng tỏ anh vẫn đang cầm máy, hơn nữa đôi môi rất gần điện
thoại.

Cô dán mặt gần vào di động thêm chút nữa, cố để nghe
được rõ ràng hơn.

Đã lâu lắm rồi cô không được nghe tiếng hít thở của
anh.

"Còn đang giận anh sao?" Anh cuối cùng cũng
mở miệng.

Mạt Mạt lắc đầu trong im lặng. Cô đã bao giờ giận anh
đâu.

Đợi thêm một lát, không thấy cô trả lời, An Nặc Hàn
còn nói: "Sau khi xong kỳ kiểm tra đầu vào, anh sẽ về thăm em."

"Khi nào thì kiểm tra đầu vào?" Cô lập tức
hỏi.

"Cuối năm."

"..." Tức là còn mấy tháng nữa, hy vọng vừa
mới nhen nhóm trong lòng cô lại bị dập tắt.

"Mạt Mạt..." Anh dừng lại một lúc rất lâu
rồi mới tiếp tục nói: "Em đừng nhớ anh. Lúc anh không ở bên em nhớ phải tự
chăm sóc bản thân mình cho tốt."


Tiếng nói của anh còn dịu dàng hơn cả trong trí nhớ
của cô.

Cô lấy bàn tay che đi ống nghe, cô gắng đè nén tiếng
khóc của chính mình.

"Em khóc à?"

"Không...có." Cô hít hai hơi thật sâu, cố
gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nghe rất bình tĩnh. "Em còn có việc, hôm
khác nói chuyện sau."

Cô dập điện thoại, chui người vào trong chăn khẽ nghẹn
ngào.

Nếu đã lựa chọn phải đi, vì cớ gì vẫn còn muốn đối xử
tốt với cô như vậy?

Suy cho cùng anh có biết hay không, việc hành hạ người
nhất trên đời chính là cái dạng như anh vậy, hết lần này đến lần khác thay đổi
thất thường.

Điện thoại vang lên lần nữa, cô đứng dậy tiếp máy:
"Em không cần anh quan tâm đến em! Không có anh ở đây, em sống rất tốt, ăn
ngon ngủ kỹ..."

"Anh rất nhớ em!"

"..." Cô đã quên phải nói gì kế tiếp.

"Không nhìn thấy em, anh ăn không ngon, ngủ không
tốt, nhiều thứ không tốt khác lắm."

"Thật sao?" Mạt Mạt hoài nghi hỏi

Anh mỉm cười, giọng nói anh tràn ngập ý cười:
"Thật mà, em gả cho anh đi."

Cô lấy tay lau khô nước mắt, tâm tình trở nên sáng sủa
hơn. "Khi nào?"

"Chờ khi em lớn lên."

Cô biết anh lại lừa cô. Mỗi lần cô tức giận không để ý
tới anh, anh đều nói những lời này. Tuy cô vừa nghe thấy những lời như thế liền
biết là giả nhưng cũng vui vẻ đến ngây ngất, hoàn toàn quên mất vì sao mình lại
tức giận, ngơ ngẩn mơ ước về đám cưới tương lai của họ.

"Anh đưa em đi Hy Lạp, được không?"

"Hy Lạp? Em nghe nói kết hôn ở đó có thể được sự
chúc phúc của Athena, hai người sẽ yêu nhau trọn đời, vĩnh viễn không xa rời
nhau."

"Athena là nữ thần trí tuệ, không phụ trách
chuyện này đâu. Thần tình yêu là Aphrodite cơ mà." An Nặc Hàn sửa lại.

"Em mặc kệ, em chỉ thích Athena!"

"Được! Nghe theo em, cái gì cũng nghe theo
em." Anh cười hỏi: "Vẫn giận anh sao?"

"Giận gì cơ?"

"Không giận là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút đi,
đêm mai anh sẽ gọi lại cho em."

"Được! Anh Tiểu An, tạm biệt!"

"Ngủ ngon!"

Buông điện thoại trong tay, cô vẫn còn chìm đắm trong
ảo tưởng bỏ nhà trốn đi Hy Lạp.

Trong giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, bóng nắng loang
lổ, anh nắm tay cô đi trên con đường rợp bóng mát, vào một nhà thờ cổ kính.

Anh thề nguyền dưới tượng thần Athena, sẽ mãi mãi yêu

cô...

Buông điện thoại trong tay, anh đã mơ về một tương
lai...

Anh nắm tay cô, không hề tách rời, cho dù anh không
yêu cô, anh cũng phải chăm sóc cô thật tốt, cả một đời.

***

Sau ngày đó, bệnh của Mạt Mạt hồi phục rất nhanh.

Cảnh giới cao nhất của nỗi nhớ một người không phải là
xuân hạ thu đông đều lấy nước mắt rửa mặt, mà là lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm
những lời dặn dò của người ấy, chăm sóc tốt chính mình. Mỗi ngày xuống tầng, cô
nhớ trước hết phải buộc chắc dây giày, mỗi khi tắm, cô đều không quên đặt khăn
mặt trong tầm tay...

Cô khiến cho mỗi ngày của mình đều trở nên phong phú,
nói một cách chính xác, dốc hết khả năng mà tiêu phí thời gian.

Đọc sách, đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, đánh tennis,
hàng đêm trước khi đi ngủ cô còn ngồi đọc lịch sử Trung Hoa, bởi vì trên TV nói
đọc lịch sử Trung Hoa sẽ làm người ta trưởng thành, trở nên chín chắn và lý trí
hơn.

Không đọc lịch sử Trung Hoa thì không biết, hóa ra
cuộc đời con người tràn đầy bi kịch, cô thật sự được sống trong cuộc sống hạnh
phúc nhất.

Thời gian cứ như thế trôi qua nửa năm, đồng thời với
việc thành tích của cô tăng lên theo đường thẳng, cân nặng giảm xuống theo tỉ
lệ thuận.

Hơn mười tuổi là lúc một cô bé dậy thì. Suy dinh dưỡng
nhẹ, nhịp điệu cuộc sống quá tải, hơn nữa cơ thể cao lên với tốc độ kinh người,
nửa năm ngắn ngủi thôi mà cô bé Mạt Mạt có khuôn mặt tròn tiêu chuẩn như compa
quay kia đã trở thành trở nên thon gọn, eo từ một thước chín cũng giảm xuống
một thước bảy, ngay cả bàn tay nhỏ mũm mĩn cũng biến thành những ngón tay ngọc
thon dài.

Sau khi vào trường trung học tốt nhất thành phố, không
ai cười cô không gả đi được nữa, dần dần cô học được cách hòa đồng với những
người khác ngoài An Nặc Hàn, học được cách quan tâm rằng ngoại trừ An Nặc Hàn
thì bên cạnh mình vẫn có những người khác, cô kết bạn với rất nhiều bạn bè mới.

Có nam sinh, có nữ sinh, có người Trung Quốc, cũng có
người Australia.

...

Một ngày sau khi tan học, Mạt Mạt đi tới phòng múa ôn
lại động tác tách chân.

Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô bám lấy tay vịn, hai
chân xoạc ra, từ từ ngồi xuống.

Khi Mạt Mạt còn bé đã từng học múa nhưng không liên
tục, sự mềm dẻo của cơ thể cũng có thể miễng cưỡng tạm chấp nhận được, có mỗi
động tác này cô luyện tập nhiều lần, luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được.

"Mạt Mạt, cẩn thận một chút, đừng có xoạc rộng
quá làm chân bị thương." Đàn chị cũng đang luyện nhảy với cô có lòng nhắc
nhở. Đàn chị này tên là Tô Việt, sinh ra tại Hàng Châu, mỹ nhân xứ Giang Nam
chính gốc, không chỉ trông xinh đẹp mà cá tính cũng cực kỳ tốt.

"Không sao, em tin rằng em nhất định có thể làm
được." Cô tiếp tục thử, đau đến nỗi môi trắng bệch.

"Nóng vội luyện tập làm sao được, dục tốc bất
đạt!" Tô Việt giơ cao chân, cơ thể mềm dẻo uống thành một đường cung duyên
dáng. "Hơn nữa chỉ cần vững tin, nhất định có thể thành công."

"Tựa như tình cảm, muốn từ từ tập thành thói

quen, phải bồi dưỡng dần dần. Không được phép nóng ruột, cũng không thể từ
bỏ." Mạt Mạt cười nói.

"Em đó! Nhất định là lại nhớ tới vị hôn phủ của
em rồi!"

Cô cười càng ngọt ngào. "Anh ấy sẽ trở về ngay
mà, còn ba mươi bảy ngày nữa!"

"Chưa thấy người nào sốt ruột như em, mới mười ba
tuổi đã vội vàng bán mình đi lấy chồng."

"Mười bốn tuổi!" Cô lập tức đính chính.

"Rồi rồi! Mười bốn tuổi!" Tô Việt vẫn luôn
cảm thấy cái khát vọng mong muốn tha thiết trưởng thành của cô em nhỏ này vô
cùng đáng yêu.

"Chị à, chị biết không, hôm qua em thấy bố em làm
việc đến tận khuya, hình như rất mệt thì phải, em đun một cốc coffee đưa cho
ông. Ông cảm động phải đến nửa ngày không nói được lời nào, sau đó còn nói với
em cuối cùng em cũng trưởng thành. Sớm biết rằng chỉ cần làm cho người cốc coffee
chính là trưởng thành, lúc năm tuổi em đã có thể làm..."

Mạt Mạt đang chìm đắm trong sự hưng phấn bỗng cảm thấy
sắc mặt của Tô Việt không tốt lắm, vội vàng ngậm miệng lại. Cô cẩn thận nhớ lại
một lát, hình như từ trước đến giờ Tô Việt chưa từng nhắc về bố bao giờ, chẳng
lẽ là không có bố sao?

Luyện vũ đạo xong, Mạt Mạt nhìn thời gian thấy cũng
không hơn không kém. Cô thu dọn mọi thứ cẩn thận rồi sóng vai với Tô Việt đi ra
khỏi cổng.

Vừa mới đi đến cổng lớn, một chiếc xe băng qua trước
mặt các cô, ngồi sau xe là một đôi nam nữ ôm nhau rất thân mật. Mạt Mạt có cảm
giác người phụ nữ trang điểm thật dày kia cô đã gặp ở đâu đó rồi.

Cô đáng cố nhớ xem gặp ở đâu, Tô Việt đã hoảng hốt
chặn lại một chiếc taxi, chỉ về phía trước.

"Bắt kịp xe đằng trước." Tô Việt dùng tiếng
Anh nói.

Mạt Mạt không biết đã xảy ra chuyện gì lại lo lắng Tô
Việt gặp chuyện không may, cũng theo lên xe. "Chị à, chị không sao
chứ?"

Tô Việt không hề đáp lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm
chằm về chiếc xe phía trước.

Chiếc xe kia chạy thẳng đến "Thiên đường &
địa ngục", taxi cũng theo sát tới đó.

Đôi nam nữ từ trong xe đi xuống, người đàn ông trông
có vẻ rất già, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cô gái kia thì tuổi vẫn còn trẻ,
xinh đẹp.

Tô Việc lao ra khỏi xe taxi, ném chiếc ba lô trên vai
đập thẳng vào mỹ nữ trong lòng ông ta.

"Sao cô lại đánh người loạn thế hả?" Mỹ nữ
thét chói tai né tránh.

"Dựa vào sự xinh đẹp quyến rũ chồng người khác.
Cuối cùng mày có biết xấu hổ không!"

"Việt nhi, con nghe bố giải thích đã, bố với cô
ta chỉ là bạn bè bình thường."

"Bạn bè bình thường mà bố dùng tiền nuôi nó hả,
hàng ngày đều không về nhà..."

Mạt Mạt thanh toán tiền, yêu cầu taxi đợi thêm một lát
nữa.

Vừa xuống xe đã nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, Tô Việt
không chịu buông tha đuổi đánh cô gái kia.

Người đàn ông cũng không ngăn lại được, ngăn được cũng
đỡ không được, nôn nóng đến nỗi đuổi vòng quanh theo hai cô gái.

Người đàn ông cuối cùng cũng ôm được Tô Việt đang nổi
giận đùng đùng, hết lời khuyên cô: "Việt nhi, con đừng làm loạn nữa, bố
mang con về nhà, con nghe bố từ từ giải thích cho."

"Tôi không đi, tôi phải xé nát mặt nó, dù sao nó
cũng không cần."

Cuối cùng, Tô Việt vẫn bị bố mình ôm lên xe.

Chiếc xe rời đi, mỹ nữ đứng nguyên chỗ cũ, kiêu ngạo
sửa sang lại đầu tóc rối bù của chính mình.


Cuộc đời phù phiếm, nào ai có thể đoán trước được.

Mạt Mạt gần như không tin được rằng bản thân mình lại
chứng kiến một màn thế này, thế nhưng khuôn mặt khiến người ta kinh diễm vô
cùng kia xác thực là Vi.

Cô ấy thật sự rất đẹp, váy áo trắng thuần, là sự thánh
khiết ẩn hiện của thần tiên, khiến cho đàn ông rung động.

Chiếc váy siêu ngắn bó sát người, là một sự quyến rũ
vô cùng đối với đàn ông, khiến họ lưu luyến không rời.

Vi không thèm liếc cô dù chỉ một cái, đôi giày cao gót
nện xuống nền đất đi về phía cổng chính của "Thiên đường & Địa
ngục", bảo vệ ngoài cửa đều dùng ánh mắt ham mê nhìn cô ấy.

Trước mặt Vi, Mạt Mạt cảm thấy mình không còn là một
đứa bé con vừa béo lại vừa xấu nữa, không còn là một người tầm thường khiến
người ta không thèm quay lại nhìn nữa.

"Tôi nghĩ chị đã rời khỏi Austraylia gả cho Jack
rồi. Vì sao lại ở chỗ này?" Mạt Mạt nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn cứ mở
miệng hỏi.

Vi đứng lại, quay đầu nhìn cô. "Chúng ta quen
biết nhau sao?"

"An Nặc Hàn biết chị ở chỗ này sao?"

Nghe thấy cái tên An Nặc Hàn, cơ thể Vi thoáng run lên
một cách rõ ràng, sự thương cảm xẹt qua trong đôi mắt xinh đẹp khiến lòng người
chua sót. Thế nhưng khi Vi dần dần nhận ra người trước mặt mình là Mạt Mạt,
trong tích tắc ánh mắt Vi trở nên lạnh lẽo không gì sánh bằng.

"Cô có ý gì? Muốn cười nhạo tôi hay là muốn biết
tôi với An Nặc Hàn bây giờ ra sao?"

Cô lắc đầu, đều không phải. Cô muốn biết vì sao Vi lại
ở chỗ này, là sự sắp xếp của An Nặc Hàn sao?

Không! An Nặc Hàn không phải là người đàn ông như thế,
anh tuyệt đối sẽ không sắp xếp người con gái mình yêu thương nhất ở tại loại
địa phương như thế này.

"Nếu như là cô đến chế giễu tôi, tôi nói cho cô
biết, trên thế giới này người không có tư cách nhất chế giễu tôi chính là cô.
Tôi có ngày hôm nay cũng đều là do cô ban tặng! Nếu như cô muốn biết quan hệ
của tôi với anh ấy hiện tại, tôi cũng có thể nói cho cô biết, cho dù người anh
ấy thuộc về cô, tâm anh ấy vĩnh viễn thuộc về tôi!"

Đối với sự đối đầu giữa hai người phụ nữ, những lời
này không nghi ngờ gì là những lời làm thương tâm người nhất.

Mạt Mạt đứng không vững, tay lặng lẽ vòng ra sau chống
vào thành xe taxi.

"Chị vẫn rất yêu anh ấy, phải không?" Mạt
Mạt khó khăn hỏi.

Vi không hề trả lời, ngẩng đầu nhìn lên trung tâm giải
trí tráng lệ. Chỉ là một cái liếc mắt, sự tuyệt vọng đằng sau một người con gái
sa ngã hiện ra rõ ràng.

Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành người gặp người yêu
này, ... vốn muốn gả thì gả cho ai cũng được, chẳng nghĩ rằng... sự gả đấy đã
xa vời với cô ấy lắm rồi...

Mạt Mạt hiểu rằng, tất cả mọi thứ này đều do cô tạo
thành, không có cô, Vi có thể đã sớm gả cho An Nặc Hàn, hưởng thụ tình yêu và
hôn nhân mà cô ấy nên có được.

Hạnh phúc cả đời Vi vì sự bướng bỉnh của cô mà bị phá
nát vụn.

"Tôi có thể giúp gì chị không?" Cô áy náy
nói.

"Cô đừng có ở trước mặt tôi giả bộ tốt bụng, giả
bộ thuần khiết. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ích kỷ hơn cô, dối trá hơn
cô!"

"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"

Vi cười lạnh, đi vào "Thiên đường & Địa
ngục"

Một vạn câu xin lỗi thì thế nào, cô không thể tha thứ
người phá hủy hạnh phúc của cô.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận